Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 79: 79: Vấn Đề


Một bát cháo Tá Nguyệt ăn hết một tiếng đồng hồ, trong quãng thời gian đó nữ y tá thỉnh thoảng lại vào xem cậu đã ăn xong chưa, Tá Nguyệt nhìn cô ra vào mấy lần cũng thấy ngại nên tạm thời dẹp suy nghĩ trong đầu qua một bên để tập trung ăn cháo.

Cuối cùng cũng miễn cưỡng ăn hết số cháo đã nguội lạnh trên bàn, Tá Nguyệt pha cho mình một ly nước rồi uống ừng ực xuống bụng dể làm dịu cảm giác buồn nôn do món cháo lạnh lẽo mang lại, cửa phòng bệnh lại được mở ra, Tá Nguyệt cho rằng là nữ y tá nên cũng không xoay đầu lại nhìn.

Đối phương đóng cửa lại nhưng Tá Nguyệt lại không nghe thấy tiếng bước chân, đợi hồi lâu vẫn không thấy tiếng động nên cậu tò mò quay đầu nhìn.

Không có ai hết…

Kỳ quái, rõ ràng cậu nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng lại đàng hoàng mà, sao bây giờ lại không có ai?

Thiếu niên tóc đen khó hiểu ngồi lại vị trí cũ rồi lấy trí năng ra nghịch, bỗng nhiên có tiếng chốt cửa vang lên ‘cạch’, sau đó là âm thanh bước chân nhẹ nhàng bước tới gần cậu.

Tá Nguyệt đề phòng nhìn lui sau… vẫn chẳng có gì…

“Này”

Tá Nguyệt ớn lạnh.

Tự nhiên có người kêu cậu.

Tá Nguyệt hớt hải ngó trái ngó phải cũng chẳng thấy ai, không phải là bị dọa ma đó chứ… ban ngày mà cũng có ma hả?!

Bây giờ mà đứng dậy chạy ra ngoài thì xác suất cậu bị hù chết trước khi tay chạm vào nắm cửa là bao nhiêu phần trăm đây…

“Này, Tá Nguyệt”

Mọe nó con ma này còn biết tên cậu nữa.

Đời này cậu sợ dị khủng, sợ chết còn có sợ ma nữa đấy!

Thiếu niên chắp tay trước ngực bắt đầu lẩm bẩm niệm Phật.

“Ê! Đây này, tớ ở đây, nhìn xuống coi!”

Chết thật con ma này không sợ Phật tổ ư?!

“…”

Chờ một lúc thật lâu, đến khi Tá Nguyệt mỏi hết cả quai hàm cùng với bên tai không còn nghe thấy tiếng của con ma kia nữa thì cậu mới chậm rãi dừng lại.

Hé mắt ra quan sát xung quanh một chút, rất tốt, im lặng yên tĩnh, có vẻ như mọi thứ đều an ổn lại rồi…

“Niệm xong chưa?”

Tá Nguyệt: “…” Nín thở.

“Xong rồi thì làm ơn nhìn xuống đây dùm cái, đúng rồi, hạ mắt xuống”

Tá Nguyệt làm theo lời ‘con ma’ kia sau đó nhìn thấy một cục bột trắng bóc, đôi mắt đỏ tươi to tròn long lanh nhìn cậu chằm chằm, hai mày nhíu chặt lại trông có vẻ rất là không vui.

“Acacia?”

“Chứ không lẽ cô hồn dã quỷ?!”

Acacia nổi cơn tam bành gào lên như núi lửa phun trào, Tá Nguyệt cảm thấy lỗ tai mình hơi đau bởi tiếng gào của y, cậu cười làm lành nhìn Acacia phiên bản nhỏ xíu, lại nghĩ đến lúc nãy mình tưởng nhầm y là ma quỷ liền thấy vừa buồn cười vừa đáng thương.

Đưa tay vò mái tóc trắng xù của Acacia, y giận dữ hất tay cậu ra rồi lắc hai cái mông chù ụ chạy đến bên giường bệnh rồi cố gắng leo lên ngồi…

“Sao cậu lại biến nhỏ thế này?”

Tá Nguyệt bưng bát cháo rỗng để vào bồn rửa tay, xả nước vào bên trong rồi quay trở lại ghế ngồi xuống.

Acacia chân ngắn dùng hết sức mới ngồi lên giường được, y thở phì phò nói: “Lá cái Elrey Harald… hộc… hộc”

“Anh ấy làm sao?”

“Người đàn ông của cậu chơi dơ, hắn ta trải dị năng của mình bao quanh căn phòng bệnh này, ngoại trừ những người được cho phép thì kẻ khác bước vào đều bị ngọn lửa khùng điên đó nướng thành con gà quay!”

Tá Nguyệt hết hồn chạy ra ngoài nhìn thử.

Chẳng thấy cái gì cả.

Cậu hoang mang quay trở lại phòng bệnh:“Có thấy gì đâu?”

Acacia cười mỉa mai: “Nếu mà thấy thì tớ đã không bị đốt cho teo nhỏ lại đến mức này.

” Nói xong y vén ống quần mình lên để lộ hai cẳng chân bị thiêu cháy đen xì, thân xác này không làm từ xác thịt nên không gây tổn hại gì quá đáng cho y nhưng mà hai cái giò này nếu cử động mạnh một chút thì đảm bảo sẽ gãy lìa ngay lập tức.

Thằng cha Elrey này đúng là quá thâm.

Mặc dù biết Acacia không có vấn đề gì nhưng khi nhìn đến hai chân bị nung đến chảy nhựa của y, Tá Nguyệt vẫn đau lòng hết sức, may mắn thay y không cảm thấy đau, chứ nếu bây giờ mà Acacia ở trong cơ thể bằng xương bằng thịt thì cảm giác bị thiêu cháy hoàn toàn không thoải mái chút nào.

Dù sao Tá Nguyệt cũng từng trải qua cảm giác chết cháy trong cơn mơ đêm đó, cậu biết đó là cực hình đau khổ vô cùng tận.

Tá Nguyệt thở dài đi đến ngồi bên cạnh Acacia, bế y ngồi lên đùi mình rồi đưa tay bắt đầu trị liệu cho y, không biết dị năng trị liệu có tác dụng với Acacia không nhưng mà cứ thử đi đã.

Khoảnh khắc ánh sáng nhạt màu xuất hiện trên ngón tay Tá Nguyệt chạm vào đùi Acacia, cậu nhìn thấy một thứ lúc nhúc bên trong chỗ bị nung chảy kia, mặc dù chỉ có một chút rồi biến mất, nhưng Tá Nguyệt không phải mù, cậu thấy rõ ràng chính là nó, con sâu đen!.

Tại sao trên người Acacia lại có thứ đó?!

Tá Nguyệt cau mày gọi Acacia, đứa bé tóc trắng ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao thế?”

“Cậu vào không gian một chút được không?”

“Ò ò” Acacia không chút nghi ngờ ngay lập tức dời vào không gian của hai người, thân thể trong lòng Tá Nguyệt xụi lơ trong nháy mắt, cậu hít sâu một hơi túm lấy cẳng chân của nó đưa lên trước mũi mình, ngửi thử.

“Má! Tá Nguyệt cậu có sở thích này từ khi nào thế!” Acacia thất kinh nhìn cậu cứ hít lấy hít để chỗ bị cháy mà nổi hết tóc gáy.

Tá Nguyệt không trả lời tên dở hơi này.

Ngoại trừ mùi khét thì không còn gì nữa.

“Acacia, tớ muốn xác nhận một chuyện, nhưng khả năng việc này sẽ phá hủy thân xác búp bê của cậu, cậu đồng ý chứ?”

Acacia ngồi bắt chéo chân trong không gian, y cùng chung tầm nhìn với Tá Nguyệt, khoảnh khắc cậu đưa cái chân của ‘thân thể’ lên ngửi thì ngoại trừ thấy quái quái ra thì y cũng mơ hồ nhận ra có vấn đề gì đó, chẳng qua y không hỏi thôi bởi vì y tin tưởng Tá Nguyết sẽ kể cho mình nghe.

Mà khi nào kể thì không biết.

“Được thôi, nhưng nhớ mua cái mới cho tớ”

“Ừ”

Tá Nguyệt đứng dậy, xách theo con búp bê như xách gà đi đến trước cửa, cậu nắm lấy tay nắm cửa, dùng lực xoay tròn, lúc cánh cửa mở ra, cậu bỗng nhiên lên tiếng hỏi Acacia: “Này bạn tốt, cậu có nhớ cái hôm cậu nhận được cơ thể mới, cậu đã nói gì không?”

“…”

Acacia trầm mặt rất lâu, y đang nhớ lại ký ức ngày hôm đó, Tá Nguyệt kiên nhẫn chờ.

Rất nhanh cậu đã nhận được đáp án của Acacia: “Có…”

Tá Nguyệt vô tư hỏi: “Là gì?”

Sau đó Acacia nói ra đáp án của mình, Tá Nguyệt bỗng nhiên bật cười, cậu cười đến mức hai má ửng hồng lên, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp, thiếu niên dứt khoát mở cửa đi ra ngoài hành lang, khu của Tá Nguyệt nằm là khu cao cấp nhất ở bệnh viện này, chỉ có ba phòng bệnh, ngoại trừ phòng cậu thì hai cái còn lại đều đang trống.

Đúng như cậu nghĩ, cái có vấn đề không phải Acacia mà là cơ thể y đang dùng.

Bác sĩ y tá cũng không xuất hiện trừ khi được gọi hoặc đến giờ thăm khám.

Tá Nguyệt đứng bên ngoài nhìn vào, lành lặn không có dấu hiệu gì cho thấy có tác động của dị năng lên, đúng là BOSS, làm việc cẩn thận đến phát sợ.

Mà vị BOSS lớn này lại là người cậu yêu.

Vậy nên chứng kiến sợ bảo vệ quá mức này của anh, Tá Nguyệt chấp nhận không chút phân vân nào.

“Lần này sẽ mất một thời gian dài để tìm cơ thể mới cho cậu đó Acacia à”

“…Tớ biết”

Tá Nguyệt ném con búp bê lên cửa phòng của mình, ngay khi nó sắp sửa chạm vào cánh cửa, trong chớp mắt một ngọn lửa màu lam xuất hiện từ hư vô nuốt trọn lấy nó, nhiệt độ nóng cháy hung nóng gương mặt Tá Nguyệt, cậu đứng bất động nhìn chăm chú thứ đó bị ngọn lửa tàn bạo cấu xé không chớp mắt lấy một cái.

Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ, the thé chói tai, thứ sinh vật đen hôi kia xuất hiện trong tầm mắt của Tá Nguyệt, nó ngọ nguậy một cách đau đớn, tiếng kêu như châm chích vào tai Tá Nguyệt, nó nhìn thấy cậu, muốn xông về phía Tá Nguyệt nhưng bị dị hỏa bao chặt lấy, giam giữ bên trong đau đớn vô cùng tận cuối cùng tan thành tro bụi cùng với thân xác búp bê.

Mùi hôi nồng nặc của xác chết và lưu huỳnh chui vào mũi cậu.

Acacia cùng Tá Nguyệt chứng kiến toàn bộ khung cảnh này, da gà da vịt nổi hết cả lên, y xoa xoa hai cánh tay của mình, rợn tóc gáy nói: “Không thể tin được tớ ở chung với cái thứ kia trong một quãng thời gian dài…”

Tá Nguyệt quay trở lại phòng nói: “Không chỉ riêng cậu, người ở nơi này hầu như đều bị thứ đó bám vào, coi bộ chúng ta không chỉ đơn thuần là xuyên qua thôi đầu Acacia à”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi