Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 72: 72: Nghe Nói Dị Năng Hệ Phong Có Thể Bay


Đám người ăn mặt màu mè như cosplay nhân vật hay con chim hoa hòe nào đó lập tức gào lên ầm trời, tất nhiên những người đặt cược cho gã tóc ngắn đều ủ rũ như cái bánh bao chiều bị hỏng, âm thầm cắn răng suýt xoa cho túi tiền của mình, thậm chí có người còn căm hận nhìn người đã ngất xỉu trên sàn đấu, một miệng ngôn từ ô uế mắng chửi gã, hoàn toàn xem gã tóc ngắn như đầu sỏ khiến bọn họ mất tiền.

Trên lầu hai, một vài người bỏ ly rượu trên tay xuống rồi mất hứng rời đi, những người ở lại đều vui vẻ trò chuyện với nhau, xem ra trúng mánh không nhỏ chút nào.

Tá Nguyệt lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, người chiến thắng và kẻ thua cuộc cùng ở trên một sân đấu, toàn bộ ánh sáng và tầm mắt đều đặt trên hai người, gã tóc ngắn bị hai nhân viên lực lưỡng xách xuống như con gà, hai chân gã lết trên sàn đấu để lại một vệt máu dài bị pha loãng bởi mồ hôi và thứ chất lỏng không rõ tên, gã đầu trọc thì đứng lại nhận lấy sự tán dương của mọi người xung quanh.

Tấ cả đều ngước nhìn người chiến thắng duy nhất trên sàn đấu, có vài cô gái còn ngang nhiên leo lên ôm lấy gã trọc kia, tặng cho gã một nụ hôn rồi lại bị nhân viên kéo xuống, ngay cả những người quyền quý trên lầu hai cũng vỗ tay thay như lời khen giành cho gã trọc.

Acacia và Tá Nguyệt đứng tách biệt với đám đông, hai thiếu niên đứng ở sát cánh cửa đóng chặt, phía sau họ là khách sạn với những thứ sang trọng quý giá, trước mặt là sân đấu ngầm không chết không ngừng, chỉ cách một cánh cửa mà cứ ngỡ như bước vào một thế giới khác, hai mặt điên và tỉnh thì ra chỉ cách nhau một bước chân.

Lúc này Tá Nguyệt mới thật sự nhận ra mình của quá khứ không thể trở về được nữa rồi, một thiếu niên sống trong thời đại được pháp luật bảo vệ, ở đó an toàn và bình yên hơn thế giới này nhiều, ngón chân của thiếu niên giật lên một chút như muốn đi mà bị thứ gì đó nắm lấy không cho thoát ra.

Thế giới nơi mà sinh mạng thứ hai thiếu niên được nhận lấy, không còn là nơi cho cậu một cuộc sống bình thường được nữa, khung cảnh gã đàn ông to con với cơ thể chồng chất vết thương bị kéo xuống không rõ sống chết chồng lên khung cảnh Tá Nguyệt bị Petunia cắn chết, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng rồi lan ra khắp tứ chi cuối cùng hóa thành dòng nước lạnh tạt tỉnh thiếu niên.

Cậu lấy tâm tình nửa muốn nửa không đến sân đấu ngầm, rồi bị sự thật bất ngờ mà mình nhận được ở một nơi như thế này làm cho tỉnh táo lại.

Một thế giới mà con người không còn đứng đầu chuỗi thức ăn nữa, mà song song đó còn có dị khủng, chúng săn người như người săn động vật, mặc dù cán cân hai bên là ngang bằng nhưng điều đó không có nghĩa là mạng cậu được bảo đảm, sự thật là nếu không có khả năng khôi phục đáng kinh ngạc kia thì Tá Nguyệt đã chết ngay trong đêm gặp Petunia lần đầu rồi.

Sự thật là Tá Nguyệt đã mang chút tâm lý chủ quan, cho rằng chỉ cần mình còn giữ dị năng trị liệu thì có thể sẽ không chết, nhưng đáng thương thay nếu không có năng lực chiến đấu để tự thân bảo vệ thì ngày hôm đó người vào bệnh viện là Tá Nguyệt chứ không phải Alex.

Và cậu chẳng qua cũng chỉ là một túi máu di động dùng mãi không hết trong mắt dị khủng thôi.

Tá Nguyệt nhìn qua thiếu niên tóc trắng đang đứng bên cạnh mình, trông y xem rất nhập tâm, còn không nhận ra tầm mắt của thiếu niên tóc đen đang chỉa về phía mình, về vụ việc ngưng đọng thời gian kia, dường như Acacia cũng nằm trong phạm vi ảnh hưởng.

Nhưng rõ ràng lúc ở chung cơ thể với Tá Nguyệt y không bị, chẳng lẽ nguyên nhân nằm ở cơ thể mà Acacia đang sử dụng sao?

Nhớ đến câu nói còn đang dang dở hôm lần đầu tiên Acacia ở trong thân thể mới, lúc y quay trở về vùng không gian trong tiềm thức chỉ thuộc về hai người, y lại như kỳ tích mà nhớ lại toàn bộ, Acacia nói đó là câu mà y bật thốt ra trong vô thức thôi, thật ra chính y cũng không rõ chữ tiếp theo mình định nói là gì.

Đến khi quay trở lại thân xác búp bê được đặt làm riêng cho mình, Acacia liền quên luôn chuyện mình vừa nói với Tá Nguyệt trong không gian.

Cái kiểu này mà không nghi ngờ thì có đồ ngu thôi.

“Rốt cuộc cậu đã nói gì thế…”

“Hả? Cậu nói chi rứa?” Acacia không nghe rõ lời Tá Nguyệt vừa nói bởi vì tiếng ồn xung quanh.

Tá Nguyệt lắc đầu với y, Acacia cũng không hỏi gì nữa, tiếp tục xem trận đấu thứ hai của đêm nay, lần này là hai người phụ nữ, một người ăn mặc thiếu trên hở dưới khoe ra thân hình bốc lửa của mình, người còn lại thì từ trên xuống dưới đều giấu mình trong một chiếc áo choàng đen, trên tay cầm theo quả cầu thủy tinh đen đặc, trông huyền bí như phù thủy.

Trông Acacia bình thường như mọi khi, nhưng một khi nghi ngờ đã bén rễ thì khó mà diệt trừ được, trừ khi tìm ra được câu trả lời phù hợp.

Tá Nguyệt không nghi ngờ Acacia, cậu nghi ngờ thân xác ‘nhân tạo’ của y.

Từ sau khi mơ giấc mơ kì lạ rồi khiến bản thân bị chết cháy ở biệt thự nhà Felix, đôi khi Tá Nguyệt lại nhìn thấy một vài ảo giác kỳ lạ, đặc biệt nó chỉ xuất hiện với người cậu quen, cường độ rất ít nhưng hình ảnh nó để lại làm cho Tá Nguyệt cứ bận tâm mãi.

Dần dần nảy sinh nghi ngờ với nơi này.

Còn có mùi hôi thối mà cậu ngửi thấy từ con quái vật khổng lồ trong giấc mơ, cái mùi hương đó, nó giống với mùi mà Elrey ngửi thấy trong không khí, và cũng là nguyên nhân khiến căn bệnh ánh ảnh cưỡng chế của anh nặng hơn.

Chính vì lí do đó mà thiếu niên tóc đen chưa dám kể chuyện về dị năng thời gian cho Acacia nghe, có lẽ bản năng mách bảo cậu nên chậm đã rồi nói sau cũng không sao.

Trước tiên phải tìm hiểu nguyên nhân vì sao Acacia có hai trạng thái đối lập như khi ở không gian và ở bên ngoài như thế đã.

Trận chiến thứ hai diễn ra rất nhanh, người phụ nữ nóng bỏng đá một cú trời giáng vào người áo đen khiến cô ta chưa kịp phản ứng đã bị đá bay xuống sàn đấu rồi, ngay lúc bóng đen của cô in lên từng gương mặt của khán giả bên dưới, họ nhanh chân tản ra một chỗ trống để cô ả rớt xuống, hoàn toàn không có tâm lý thương hương tiếc ngọc chút nào.

Lần này không đổ máu như trận trước nhưng mà kết thúc quá nhanh khiến đám đông xem không đã, tiền cược cũng không nhiều.

Tá Nguyệt và Acacia xem đủ rồi nên rời đi trước, ngày mai Tá Nguyệt còn có tiết học không nên thức khuya, Acacia nhắc nhở cậu nên làm quen với việc thức đêm đi, bởi vì một khi tham gia vào sân đấu ngầm thì chỉ có thể hoạt động vào đêm thôi.

E rằng chỉ có thể ngủ vào giờ nghỉ trưa ít ỏi ở trên trường.

Hai người cũng không tính hoạt động mãi ở nơi này, mục tiêu của bọn họ là khi nào Tá Nguyệt trở thành dị năng giả cấp cao thì ngừng.

Tuy nhiên đó chỉ là ý định trước tiên thôi, còn sau này thế nào thì để sau rồi tính.

Lúc đến thì có phi hành khí công cộng cho đi nhờ nhưng khi về thì chỉ có thể lết bộ, bây giờ cũng đã gần hai giờ sáng, Tá Nguyệt vừa đi vừa thiu thiu buồn ngủ, sau khi ngáp một trận dài thì hai mắt mờ sương phủ đầy nước, cậu lang mang đi một hồi suýt chút nữa đã trẹo chân ngã chổng vó xuống đất, may mắn cậu nhanh tay ôm lấy cây cột điện bên cạnh mới tránh khỏi dập mặt.

Acacia cũng không kém gì Tá Nguyệt, y lột quả đầu đỏ chót của mình xuống rồi đưa tay vò loạn mái tóc trắng của mình một cách thô bạo, chỉ mong hành động này có thể khiến bản thân tỉnh táo một chút nhưng mà càng vò càng buồn ngủ hơn thì phải…

Quãng đường về nhà còn xa xỉu, cứ lết bộ thế này chẳng thà ngủ vỉa hè còn hơn, rồi bỗng nhiên Tá Nguyệt dừng lại bước chân của mình, cậu nhìn Acacia, thiếu niên tóc trắng cũng nhìn lại cậu, đầu y đầy chấm hỏi.

Tá Nguyệt đưa tay lên tạo một cơn gió nhỏ tụ trong lòng bàn tay, rồi cậu nhìn Acacia nói một cách trịnh trọng: “Nghe bảo dị năng giả hệ phong có thể bay đó”

Acacia cũng bị cậu làm cho tỉnh ngủ chút ít, y nhìn Tá Nguyệt rồi không hiểu sao không khí giữa hai bên trở nên trang trọng lạ lùng, ai không biết còn tưởng hai người sắp mở cuộc họp bàn giao tài sản hay gì gì đó.

“Lên trung cấp mới bay được bố ạ” Acacia nghiêm giọng nói.

Tá Nguyệt ưỡng thẳng lưng, nhìn cơn gió trong tay mình, cậu nhếch một bên mày: “Không thử sao biết được?”

Năm phút sau…

Những con cú thức đêm đang nằm trong phòng lướt trí năng bỗng nhiên giật mình bật dậy tưởng dị khủng tập kích, bởi vì trong đêm bỗng nhiên vang lên một âm thanh quỷ khóc sói gào, kéo dài từ đầu ngõ tới cuối ngõ mà vẫn chưa dứt, nghe đâu mà thảm thiết quá trời quá đất…

“Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Chậm thôi!!!!!!!!!”

Con cái nhà ai đêm hôm không ngủ mà ra đường đua xe thế không biết! Làm bố mày hết hồn à!.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi