Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 6: 6: Hứng Thú


Đọc đến trang cuối cùng của truyện, mỗi người đều có một kết cục của riêng mình nhưng Tá Nguyệt vẫn luôn cảm thấy nuối tiếc đối với Elrey Harald, anh không xứng đang để nhận lấy kết cục như thế.

Cả cuộc đời anh chỉ có hi sinh, bị phản bội, và chết một mình ở nơi xa lạ, một chút hào nhoáng ban đầu như phù du không đáng kể, bóng tối vẫn luôn chiếm cứ lấy cuộc đời của anh, đến cuối vẫn quấn lấy anh, không ai sẵn sàng kéo Elrey ra khỏi vũng bùng dơ dáy kia hết.

Nếu cậu là tác giả, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương một người tuyệt với như anh đâu.

Cho nên, cậu luôn mắng tác giả là "con cóc ghẻ"...

Tá Nguyệt đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không ngừng cảm thương cho cái kết của Elrey, điều này khiến cậu dường như quên mất trong quá trình anh hắc hóa, sự tàn bạo của một nhân vật phản diện đều bộc lộ rõ ra bên ngoài, cho dù đó là để anh tự bảo vệ bản thân khỏi ác ý của thế giới, nhưng điều đó không có nghĩa là anh cần người khác thương cảm cho mình.

Thật ra Elrey cũng không hề lương thiện gì cho cam, ngay từ khi anh còn là Thượng tướng đã như vậy rồi, là một quân nhân, Elrey thật sự rất thích thú với việc đánh trận, anh hưởng thụ cảm giác đặt mạng sống trên lưỡi đao và chiến đấu để giành lấy chiến thắng.

Chẳng qua ánh giấu quá sâu, không để người khác nhìn thấy mà thôi.

Ngay lúc này, Elrey đang nhìn Tá Nguyệt, thiếu niên vẫn không hề phát hiện ra, còn mơ màng suy nghĩ cái gì đó, thỉnh thoảng còn bặm môi lại như đang uất ức lắm, hai má trắng hồng phồng lên thật giống một chú hamster đang ăn vụn.

Nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ không liên quan trong đầu sang một bên, hôm nay Elrey đến đây không phải để thăm Tá Nguyệt mà là để hỏi cậu một vài thứ, còn có mục đích chính của buổi gặp mặt hôm nay...

“Cậu đăng ký thân phận dị năng giả chưa?”

Bỗng dưng bị hỏi, Tá Nguyệt hoang mang nhìn anh, lại bắt gặp đôi mắt xám bạc kia liền có chút ngại ngùng mà cúi xuống: “Thân phận dị năng giả?”

Elrey nhếch một bên mày nhìn đỉnh đầu xù lông của thiếu niên, hai tay đan vào nhau của anh hơi động một chút, trong lòng dậy lên xúc cảm muốn xoa xoa lên, may mắn là anh khống chế kịp thời: “Cậu là dị năng giả, phải có thẻ chứng minh thân phận”

Tá Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, cậu có hơi kích động khi nói chuyện với Elrey, giọng Elrey rất hay, trầm ấm, từ tốn, rất hợp với con người của anh: “Tôi… vừa mới thức tỉnh dị năng… không rõ lắm”

Anh nghiêng đầu nhìn cậu: “Không biết?”

Thiếu niên gật đầu, vẫn không ngẩng mặt lên nhìn anh.

Elrey bình tĩnh nói: “Đây là điều mà mọi công dân đều rõ ràng, tại sao cậu không biết thế?”

Một câu nói của anh ngay lập tức khiến cả người Tá Nguyệt đông cứng, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, cậu sợ hãi ngước mắt lên nhìn anh, trái ngược với những khϊếp đảm trên mặt của cậu, người đàn ông vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như lúc đầu bước vào, như một lớp mặt nạ che phủ chặt chẽ toàn bộ biểu cảm của anh.

Tuy nhiên ánh mắt kia không có một chút ý cười nào, chỉ đơn giản là đang nhìn một người xa lạ, không có độ ấm nhưng cũng không có sát ý, thậm chí còn có ý tứ thăm dò.

Đúng là thăm dò cậu.

Elrey đang nghi ngờ cậu, nhưng tại sao lại thế? Cậu là một linh hồn ngoại lại, việc này cậu đã giấu rất kĩ, thân thể này càng không có người thân và bạn bè, vốn dĩ sẽ chẳng ai để ý cậu,…

Anh ta đã biết cái gì sao? Lúc cậu hôn mê đã làm ra hành động gì khiến Elrey nghi ngờ sao?...!

Người đàn ông này, thật nguy hiểm mà.

Phải làm thế nào đây.

Trong truyện không hề nhắc đến việc dị năng giả phải đăng ký thân phận gì đó, tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện loại tình huống này chứ…

Giống như việc cậu bị Petunia suýt chút cắn đứt cổ vậy… khác với nguyên tác, đêm hôm đó, cậu thật sự suýt chút nữa bị ăn…

Đưa tay sờ lên cổ của mình, nơi đó có một lớp băng gạc thật dày, Tá Nguyệt rùng mình, có khi nào cậu sẽ chết lần nữa không?

“Ta đã đăng ký thân phận dị năng giả cho cậu rồi”

Tá Nguyệt lại lần nữa đờ ra: “Hả?”

Elrey nheo mắt cười, đôi chân dài bắt chéo nhau, mũi chân khẽ nhếch lên một chút, trông như đang nâng một vật vô hình gì đó, lúc nhìn vào đôi giày da bóng loáng kia, Tá Nguyệt bất chợt có loại ảo giác cằm của mình đang bị anh dùng chân nâng lên…

M* nó, cái quỷ gì vậy?

Thấy cậu lần nữa đờ người ra, Elrey cũng không giận mà bỗng nhiên tháo găng tay màu trắng trên tay phải ra, hơi cúi người về phía trước một chút, anh dùng ngón trỏ khẽ nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên chiếc cằm mịn màng, anh thành công nhìn thấy gương mặt trắng nõn đang ngây ra của thiếu niên hiện lên một màu hồng nhạt.

“Ý ngài là tôi đã có thẻ thân phận dị năng giả sao?” Tá Nguyệt nghiêng đầu muốn tránh đi, Elrey cũng thuận theo rút tay lại, anh chậm rãi đeo lại bao tay, hơi gật đầu nhẹ với cậu.

Tá Nguyệt như bị hớp hồn mà nhìn chăm chú vào bàn tay của anh, cậu không biết phải diễn tả thế nào về nó nữa, một màu da trắng ngần tái nhợt bao bọc lấy khung xương rộng lớn, đốt ngón tay thon dài cong lên như gãy vào tim Tá Nguyệt một cái, từng đường gân xanh gồ lên dưới làn da rõ ràng, chứng minh chủ nhân của chúng không hề yếu ớt dù chỉ một chút nào.

Cậu muốn đưa tay lên nắm thử, chắc chắn chỉ cần một bàn tay của anh đã dễ dàng bao trọn hai tay của cậu, nơi bị Elrey chạm qua trở nên nóng rát, tại sao lại vậy chứ… làn da đó rõ ràng mát lạnh như nước, lúc rời đi lại chẳng khác gì lửa nóng rực cháy.

Yết hầu của Tá Nguyệt khẽ động, cậu biết mình luôn bị thu hút bởi người đàn ông này, ngay từ khi đọc truyện, cậu đã luôn tìm kiếm những chương có nội dung của anh, đọc tỉ mỉ từng chút một.

Và giờ đây, khi đối diện trực tiếp với một Elrey chân thực đến vậy, cậu cảm thấy vừa sợ, vừa đặc biệt hưng phấn.

“Tại sao?” Tại sao lại giúp tôi… Tá Nguyệt biết người đàn ông này không giúp ai miễn phí, chắc chắn anh muốn thứ gì đó trên người cậu, còn chuyện cậu không biết vấn đề dị năng giả phải đăng ký thân phận nữa… liệu anh có nói ra với bên ngoài hay không?

Nhưng mà, nếu Elrey đã làm hẳn một cái thẻ thân phận cho cậu, có lẽ anh hiện tại không có ý định nói ra…

Elrey đeo bao tay vào rồi đứng dậy, thân thể cao lớn lập tức chắn hết ánh sáng, phủ lên người Tá Nguyệt một bóng đen nặng nề, điều này khiến tim cậu đập điên cuồng, hơi thở cũng theo đó mà gấp gáp hơn, đôi mắt đen ngập nước nhìn chăm chú vào gương mặt như tượng tạc của đàn ông… và ngược lại, anh cũng nhìn chăm chú vào cậu.

“Ta cảm thấy hứng thú” Elrey chậm rãi nói.

Tá Nguyệt tiếp lời ngay: “Hứng thú… tôi ư?”

Bàn tay to của anh mở ra, đưa đến trước mặt Tá Nguyệt nhưng không chạm vào mà duy trì một khoảng cách tầm hai xen ti mét, che khuất luôn tầm mắt của cậu, Tá Nguyệt không hiểu anh đang làm gì, nhưng cũng không dám cử động.

Nơi Tá Nguyệt không nhìn thấy, đôi mắt xám bạc của Elrey tối lại một chút, giống một con thú săn mồi tìm được báu vật mới, chậm rãi mang nó về hang ổ, cất giấu, bảo vệ, một cảm giác mãng nguyện lan tràn bên trong nó, cũng giống Elrey bây giờ, anh nói: “Ta có thể ôm cậu, mà không cảm thấy kinh tởm”, cậu khiến anh hứng thú, cũng từ đó sinh ra luyến tiếc.

Vì cậu đặc biệt với anh, cho nên anh tạm thời tha cho cậu.

Bảo vật bé nhỏ như trăng sáng trước mắt này, anh sẽ bảo vệ nó, đến khi không còn giá trị mới thôi.

Ngón trỏ chạm nhẹ lên trán Tá Nguyệt rồi rời đi, cái bóng nặng nề áp lên người Tá Nguyệt cũng biến mất theo, ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp bên ngoài cửa sổ lần nữa phủ lên người Tá Nguyệt, không biết cậu đã nín thở từ khi nào, mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, thiếu niên mới như con cá thiếu nước ngã phịch xuống đệm.

Cậu hưng phấn đến mức quên cả việc thở ư? Má nó, Tá Nguyệt cậu từ khi nào trở nên biếи ŧɦái như vậy? Nếu Elrey không rời đi thì có khi nào cậu sẽ chết vì ngạt thở không?

Thử tưởng tượng người lúc nãy thành Elix, hay những người nam khác mà cậu quen, Tá Nguyệt bỗng cảm thấy buồn nôn…

Chết thật, cậu dường như chỉ cảm thấy “high” với duy nhất mình anh…

----------------------------------------------------------------------------------------

Toaka: Mọi người đề cử truyện làm mình vui muốn xỉu ra đường luon í.

Cảm ơn bạn Yun Shen và Hạo Tường Nghiêm đã đề cử cho mình:>

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi