Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 48: 48: Tỉnh


“Buông anh ấy ra!”

Tá Nguyệt đang không biết phải làm thế nào với cái tay như kìm sắt này thì bỗng nhiên một đôi giày nho nhỏ xuất hiện đạp lên tay gã, gót giày vừa cứng vừa nhọn đạp cho gã kia đau đớn nhưng vẫn cứ liều mạng nắm lấy Tá Nguyệt.

Nhìn lửa sắp sửa nuốt chửng cả lối đi, Tá Nguyệt vỗ lưng Leila, cố gắng bình tĩnh nói: “Em đi ra trước đi, anh sẽ ra sau nhé”

Leila cũng biết bây giờ mà không đi là xem như xong đời nhưng cô vẫn cắn răng, lì đòn không chịu buông tha cho bàn tay của gã kia, cô không thèm trả lời Tá Nguyệt mà vẫn lì lợm tăng lực chân lên tay gã, những quả cầu nước nho nhỏ trên tay xuất hiện ném về phía lửa nhưng chẳng khác gì muối bỏ biển…

Elix cũng cùng lúc tỉnh dậy, thấy chị mình cùng thiếu niên phục vụ đụng ngã mình đang giằng co với một gã đàn ông nào đó, Elix lúc nhỏ cứ như thằng nhóc đầu gỗ, nhìn tới nhìn lui kiểu gì cũng thấy gã kia ngứa mắt xỉu, lại thấy chị mình ở đó mãi không chịu đi cậu ta cứ thế mặc định gã kia là người xấu đang gây khó dễ cho Leila, Elix đã thức tỉnh dị năng, dù còn yếu nhưng làm tê tay tê chân vẫn có thể, thế là nhóc con mặc kệ nhiệt độ nóng bức người trong cơn biển lửa, chạy như bay đến bên cạnh chị mình hung hăng mắng:

"Cái đồ già mắc dịch chết tiệt, mau buông tay ra!!"

Một quả cầu lôi điện nho nhỏ rớt xuống tay gã dị năng lực lượng, thành công khiến tay của gã bị tê liệt, nhất thời ngón tay buông lỏng, Tá Nguyệt nhanh chân rút ra khỏi tay gã, cậu khó khăn đứng dậy ôm lấy hai đứa trẻ, cà nhắc chạy thẳng ra bên ngoài...

"Sắp ra ngoài rồi, hai đứa chịu khó một chút"

Leila và Elix dù đã thức tỉnh dị năng nhưng vẫn còn là con nít, sức chống chịu với cơn nóng điên cuồng không cao bằng Tá Nguyệt, mặt hai đứa nhóc sớm đã bị hun đến đỏ bừng, hơi thở cũng khó khăn gấp gáp, Tá Nguyệt nén nhịn cơn đau nửa kéo nửa ôm hai đứa chạy thục mạng ra bên ngoài, khoảnh khắc không khí mát lạnh sắp sửa chạm đến cả ba, Leila và Elix ít nhiều cũng có được cảm giác an toàn thì lưng hai đứa bỗng nhiên bị đẩy mạnh một cái...

Hai chị em không lường trước được, trực tiếp bị đẩy ngã thẳng cẳng ra bên ngoài, hai đứa ngã sấp xuống mặt đất cứng rắn bên dưới, mồm đầy cát nhưng đã thoát ra ngoài rồi...!Còn chưa kịp vui mừng thì nhận ra anh trai phục vụ kia...!Không thấy!

Đồng loạt quay đầu lui, Leila và Elix thất kinh khi nhìn thấy Tá Nguyệt bị xà nhà bằng gỗ đè ở dưới, lửa cháy rực đỏ liếm lên lưng thiếu niên, đốt cháy áo của cậu, bò lên lưng đốt cháy da thịt ở trên, cơn đau kinh khủng gặm nhấm thần kinh của thiếu niên, Tá Nguyệt đau đến mức bật khóc nức nở nhưng vẫn còn tỉnh táo nghe thấy tiếng bước chân chạy lại gần...

Hai mắt cậu nhòe đi không rõ nhưng vẫn biết là ai, cậu lấy hết sức gào lên:"Không được vào đây!"

Leila và Elix bị tiếng của thiếu niên làm cho hoảng sợ, nước mắt nhanh chóng trào ra, bọn chúng khóc nấc lên từng tiếng nhìn thiếu niên nằm trong biển lửa, trên lưng cậu như gánh cả tầng nham thạch, đau đớn xé tim gan, hai chị em không thể làm gì cả, biển lửa trước mắt cứ như con quái vật chậm rãi nuốt lấy lối đi...

Leila dùng hết dị năng của mình, những quả cầu nước nhỏ bé không thể đối đầu trước bão lửa, Elix không biết làm gì khác chỉ có thể bất lực gào khóc nhìn Tá Nguyệt dần dần bị lửa đỏ bao trọn...

Bỗng nhiên có ánh đèn chiếu qua sườn mặt của Elix, tiếng động cơ nhanh chóng tiến đến gần...

Elix như phát điên chạy đến chiếc phi hành khí kia, khóc nấc lên:"Cha ơi...!Cứu...!Mau cứu anh ấy đi...cứu!"

Ở trong biển lửa, Tá Nguyệt cảm nhận được bản thân bị lửa nuốt trọn, cậu quằn quại trong cơn đau bị lửa thiêu sống, tại sao giấc mơ này chưa kết thúc...!Cậu đau lắm...!Rất đau...!Tại sao lại mơ thấy cơn ác mộng này, tại sao...!Tại sao...

"Hức...ai đó...!Cứu tôi với...!Đau...quá, mẹ Rosalia...cứu con với...cứu con..."

"...Đau lắm..."

Tiếng nói của thiếu niên dần dần lịm đi, cũng biến mất trong tiếng đổ sụp của tòa nhà.

Galid vừa trở về nhà đã thấy thảm cảnh trước mắt, ông liên tục chỉ huy dị năng hệ thủy dập lửa thế nhưng trận hỏa hoạn này quá lớn, chắc chắn là có sự sắp đặt ở đằng sau chứ lửa bình thường làm quái gì lang nhanh thế này?!

Bên ngoài nháo thành một trận như cái chợ vỡ, tiếng trẻ con khóc, tiếng bước chân chạy gấp, tất cả đều bị ngăn cách bởi một tầng lửa lớn, khung cảnh âm dương cách biệt vô hình được thực hóa trước cảnh tượng này…

Xà nhà đè lên một cái xác chết cháy đen bị lửa nướng vỡ tan thành hai mảnh, đám cháy vẫn chưa bị dập tắt nhưng đã yếu đi thấy rõ, vốn dĩ cứ tưởng chỉ là một người đen đủi vì cứu người khác mà chết oan uổng lại không ngờ cái xác kia khẽ động đậy...

Một luồng ánh sáng trắng toát ra từ cơ thể bao bọc lấy cơ thể cháy đen, thân dưới bị đè nát chậm rãi mọc ra máu thịt, từ ngón chân, bàn chân, đến bắp đùi, đùi trên dần dần tái tạo ra da thịt trắng nõn, thân trên cháy khét mọc ra da mới, một khuôn mặt thanh tú trắng trẻo xuất hiện trong biển lửa...!Sức sống tràn đầy trái ngược với chết chóc bên trong dinh thự...

Thiếu niên nhắm mắt như đang ngủ say bỗng nhiên hít sâu một hơi, trong cơn ho điên cuồng, cậu chậm rãi ngồi dậy.

Tá Nguyệt kinh ngạc nhìn bản thân đang ở trong biển lửa, cả người không một mảnh vải che thân, lửa đã giảm đi bớt nhưng vẫn còn cháy nhiệt tình lắm, Tá Nguyệt không rảnh để ý nhiều như thế, may mắn tìm được một cái khăn trải bàn nằm trong góc vẫn chưa bị lửa liếm đến, cậu nhanh tay lấy nó lên khoát vào người rồi xông thẳng ra bên ngoài từ cửa sau...

Ngay lúc cậu bước chân ra ngoài thì bản thân cũng giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mơ, Tá Nguyệt một thân mồ hôi ngồi trên giường, cậu sờ soạng tay chân mình một lượt...!Hoàn hảo không bị cháy khét, cái đau đớn ác nghiệt từ trong mơ quá chân thật, làm cậu cứ tưởng mình thật sự đã chết một cách oanh liệt rồi chứ...

Khi không lại đi mơ giấc mơ quái gở này, nội dung cứ như tả thực lại khung cảnh sự tình cứu hai chị em nhà Felix vào bốn năm trước vậy, người cứu không phải cậu nhưng cậu lại mơ thấy, còn được trải nghiệm cảm giác nằm chung với lửa, quả thật cậu không muốn mơ lại lần thứ hai đâu.

Cảm giác bỏng rát trên lưng vẫn còn y nguyên, Tá Nguyệt nhìn đồng hồ, chỉ mới có ba giờ sáng, cậu đứng dậy vào nhà tắm với ý định làm dịu vết sẹo bỏng sau lưng đi.

Tá Nguyệt luôn cảm thấy có lỗi với hai chị em vì đã cướp đi ân nhân chân chính của bọn họ nhưng cậu lại không thể nói ra rõ ràng bởi vì nói ra chưa chắc bọn họ đã tin, thậm chí còn nghĩ cậu bị điên không chừng, cho nên mỗi khi hai chị em có ý định giúp đỡ gì nếu có thể từ chối thì Tá Nguyệt sẽ không ngần ngại mà làm.

Tuy nhiên cũng không từ chối được nhiều lắm, bởi vì nếu không có bọn họ giúp đỡ, Tá Nguyệt không biết làm thế nào trong thế giới xa lạ khác biệt hoàn toàn với kiếp trước như thế nào.

Lúc mới đến đây, Tá Nguyệt ngay cả hộ chiếu cũng không biết sử dụng.

Sự thật thì nếu không có nguyên chủ xả thân cứu Leila và Elix thì bây giờ Tá Nguyệt còn đang chật vật với thế giới này không chừng.

Cậu nợ nguyên chủ, cũng muốn nói một lời xin lỗi với hai chị em, cậu đã lấy đi anh trai yêu dấu của hai người rồi.

Nước buổi sáng rất lạnh nhưng cũng không làm dịu nổi vết bỏng cháy rát ở sau lưng, Tá Nguyệt nhắm mắt lại nhìn thấy khung cảnh rực lửa trong dinh thự và thứ khổng lồ lúc nhúc đầy sâu bọ kia, cậu không biết nó đi đâu, rõ ràng nhìn thấy nó xuyên qua dinh thự nhưng khi đi vào lại chẳn thấy con sâu nào, chỉ có người người ngất xỉu nằm ở đó chờ chết.

Tá Nguyệt cố không dám nghĩ đến ‘cái chết’ của mình, cơn nóng đốt cháy da thịt cậu như vô số con dao xé ra máu thịt, đâm từng nhát khắc sâu vào ruột gan của cậu, nhấn cậu vào đau khổ vô tận không chịu nổi.

Không có gì đau đớn hơn bị thiêu sống, Tá Nguyệt đã chân chính trải qua, cậu đã chết hai lần…

Cậu không biết nguyên chủ có lâm vào tình trạng như mình không nhưng một giấc mơ chân thật như thế là điều Tá Nguyệt không muốn mơ lại chút nào.

Và rồi cậu nghĩ, có lẽ ‘Tá Nguyệt’ không bị chết cháy đâu… bởi vì nếu ‘Tá Nguyệt’ có khả năng sống lại như trong mơ của cậu thì trong nguyên tác anh ta đã dù có bị Petunia làm bị thương ở chân cũng không đến nỗi trở thành nửa tàn phế, sau này cũng không thể chết vì bị ăn tươi nuốt sống.

Cà: Đoán xem Tá Nguyệt đây là mơ hay là thực nè:>.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi