Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 15: 15: Rừng Vô Tận 3


Với tình trạng hiện tại của gã ta có cố mấy cũng không thể nào tiếp tục tham gia cuộc thi được, nhưng chẳng rõ là gã cố ý không biết hay đang muốn gây khó khăn cho bốn người mà cứ nhất quyết muốn bọn họ mang mình theo, có khuyên mấy cũng không chịu bỏ cuộc.

“Cứ để gã ở đây thì mùi máu sẽ dẫn dụ dị khủng tới mất” Diệp Hoa đưa tay muốn vuốt tóc của mình nhưng bị mặt nạ cảng trở đành phải hạ tay xuống.

Ba người còn lại cũng đồng ý với cô nhưng cũng không thể mang theo một cái túi máu dẫn dụ dị khủng theo bên mình, mà nếu mặc kệ gã thì khi dị khủng đến và sắp sửa ăn gã, với danh dự của học viện chắc chắn dị năng giả đang ẩn nấp sẽ đi ra cứu người, gã vẫn sẽ sống nhưng quan trọng là hình ảnh bỏ rơi người khác của bốn người Tá Nguyệt sẽ bị ghi lại toàn bộ, điều này có thể gây bất lợi cho cuộc sống học đường sau này của bọn họ.

Bị vây vào tình huống tiến thoái lưỡng nan mà bên tai loáng thoáng đã nghe thấy tiếng gầm rú của dị khủng, với tình trạng dị năng chưa khôi phục đầy đủ mà nói để đánh thêm một trận nữa khả năng vô cùng thấp, bên kia vẫn còn Elix đang chờ nữa.

Tầm mắt của Tá Nguyệt chậm rãi di chuyển đến bên cổ tay của gã kia, đó là thiết bị thông báo bỏ cuộc mà học viện đưa cho mỗi thí sinh, chỉ cần nhấn cái nút trên màn hình cảm ứng thì tự động sẽ có người xuất hiện rồi mang thí sinh đi, tình hình bị thương của gã này khá trầm trọng, có đủ điều kiện để ấn nút đó.

Tá Nguyệt đi tới rồi ngồi xổm xuống từ trên cao nhìn gã, mặt nạ phòng độc đen ngòm che khuất dung mạo thanh tú của thiếu niên, trong khu rừng âm u khuyết thiếu ánh sáng bây giờ trông cậu như một tên biếи ŧɦái gϊếŧ người có sở thích đeo mặt nạ, gã kia cũng rùng mình lắp bắp nói: “Mày…mày tính làm gì, học viện cấm tàn sát lẫn nhau”

Tá Nguyệt sửa lại lời của gã: “Là cấm tấn công đồng đội thôi, người khác vẫn có thể”

Lời này khiến cho gã câm nín, trong đầu nghi ngờ không phải người này tính gϊếŧ gã cho rãnh nợ đó chứ.

“Tuy có luật như vậy nhưng tôi là người tốt, sẽ không gϊếŧ người đâu, tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi chính là cậu có cử động được không?”

Gã trợn to mắt khó hiểu nhìn cậu, nhưng vẫn mặt dày trả lời: “Không thể”

Tá Nguyệt lắc lắc đầu nói: “Vậy thì cậu không thể chiến đấu rồi, tôi biết cậu là người tham vọng, tôi cũng rất tiếc cho cậu nhưng mà cậu thấy đấy, chúng tôi hiện tại đang bị lạc với đồng đội lại chỉ có duy nhất một người có thể chiến đấu, còn lại toàn là hệ chữa trị và nâng cao, vác theo cậu nữa chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết”

Gã tức giận rống lên: “Vậy thì tại sao mày không chữa cho tao?! Tao có thể cứu chúng mày!”

Nhìn kẻ vừa được mình cứu lúc nãy, bây giờ nằm trong vũng máu hùng hồ tuyên bố rằng sẽ cứu mình khiến Tá Nguyệt cảm thấy thật buồn cười, cậu nhìn mảnh giấy màu đỏ buộc trên cổ tay gã: “Nhưng cậu không phải đội tôi, cậu có thể đâm sau lưng chúng tôi bất cứ lúc nào”

“…”

“Cho nên để phòng ngừa bất trắc đồng thời không cảm thấy hổ thẹn lương tâm, tôi sẽ bấm nút bỏ cuộc giúp cậu”

Một câu của Tá Nguyệt trực tiếp chọc điên gã ta, tiếng gằn chui ra từ cổ họng của đối phương nghe vào tai như một con dã thú: “Mày dám!”

Tá Nguyệt không nói gì mà chỉ cầm cổ tay của gã lên, ngón tay sượt qua màn hình cảm ứng nhỏ, một cái nút màu đỏ hiện lên, ngay lúc cậu tính nhấn vào cái nút đó thì gã ta dùng hết sức hất tay cậu ra, đe dọa nói: “Nếu mày dám động vào, tao thề gia tộc Nakile sẽ không tha cho mày đâu”

Động tác của Tá Nguyệt dừng lại, Nakile, một trong bốn gia tộc đứng đầu tinh cầu Noah, nổi tiếng hung ác và tàn bạo, có nghi vấn cho rằng sự giàu có của Nakile là từ việc buông lậu vũ khí xuyên tinh hà mà ra, nhưng mà do không có bằng chứng, nên lời đồn đó vẫn không khả thi, trong nguyên tác thì Nakile chỉ xuất hiện vài chương ngắn ngủi, toàn bộ đều là nhắc đến người mẹ mang dòng máu Nakile của nam chính Silay Elfizo.

Tá Nguyệt cảm thấy mình cũng xui không nhẹ đâu, gặp trúng người của gia tộc Nakile ngay ngày đầu tiên, còn bị gã đe dọa nữa, bây giờ thì chính thức tiến vào tình thế tiến thoái lưỡng nan rồi đây.

“Ồ, Nakile à?” Đang lúc thiếu niên cảm thấy khó xử thì Diệp Hoa đã đi đến, cô cúi người xách cái tay mang thiết bị của gã lên, mặc cho tiếng kêu la oai oái vì đau đớn của gã, cô cũng chỉ thở dài một tiếng chán chường rồi nhấn thật mạnh vào màn hình cảm ứng, một tiếng ‘tích’ vang lên biểu thị yêu cầu đã được chấp nhận, cùng với tiếng gào rú thảm thiết của gã là một người đàn ông cao to xuất hiện trong không trung, không nói hai lời mang gã rời đi.

Diệp Hoa nhìn theo bóng dáng như con chó điên của gã, vui vẻ vẫy tay với đối phương: “Đi thảnh thản nha”

Sau đó cô nói với Tá Nguyệt: “Đi thôi”

Tá Nguyệt có chút sững sờ trước hành động của Diệp Hoa, cậu đi sau lưng cách cô tầm ba bước chân: “Cậu không ngại gia tộc Nakile sao?”

Diệp Hoa khoanh hai tay trước ngực, bộ dáng ung dung: “Bọn chúng không động nổi vào tôi đâu”

Xem ra là một người có chống lưng to rồi, Tá Nguyệt thở phào một hơi: “Cảm ơn cậu”

“Không có gì, dù sao tôi cũng được lợi mà” Diệp Hoa xoa xoa tay, trong giọng nói mang theo một chút ý cười của gian thương.

Tá Nguyệt không hiểu ý cô nhưng cũng không hỏi nhiều.

Lần này không có bất cứ thứ gì cản trở nên bốn người bọn họ đi rất thuận lợi, không lâu sau đã gần đến địa điểm của Elix và Leila đang đóng trại.

Nửa tiếng trước.

Hai chị em nhà Felix cùng với bốn người khác vừa xử lý xong một đội dị khủng có quy mô nhỏ, Leila nhẩm tính số dị khủng của mình và em trai vừa gϊếŧ được, cô bốn con dị khủng cấp một và Elix may mắn gϊếŧ được một con cấp hai và một con cấp một.

Kiểm tra tình hình xung quanh, cảm thấy khá an toàn rồi lúc này Elix mới nói với chị mình: “Em gọi Tá Nguyệt đến đây nhé?”

Leila gật đầu, đứng sau lưng em trai, bề ngoài trông cô bình tĩnh như không có gì tuy nhiên lại đang âm thầm đề phòng những người xung quanh, không hiểu sao cô cứ có cảm giác khó chịu với bốn người trong đội đó, ánh mắt bọn họ luôn tỏ ra không thiện ý với hai chị em.

Elix ngưng tụ dị năng hệ lôi tạo một hình bán nguyệt trên không trung, Tá Nguyệt nhìn thấy liền hiểu được, vì mặt trăng chính là tên của cậu, Elix không thể nào công khai gọi tên Tá Nguyệt như vậy, chỉ có thể dùng kí hiệu thôi, mong là cậu sẽ hiểu.

Sau khi thu hồi dị năng, Elix vừa thở phào một hơi thì trong mũi bỗng tràn vào mùi kim loại tanh nồng, đồng thời một màng nước xuất hiện bao lấy cả người Elix giúp cậu chắn được dị năng hệ kim đánh tới.

Nhìn một đống cây đinh mảnh dài màu vàng rơi xuống dưới chân mình, ánh mắt Elix rét lạnh nhìn dị năng giả hệ kim duy nhất trong đội: “Ý gì đây?”

Karl Nakile lạnh lùng nhìn hai người: “Câu đó tôi hỏi mới đúng”

Trên tay Elix lóe ra tia điện, bộ dáng hùng hổ như sắp sửa đánh nhau đến nơi rồi, Leila nắm tay em trai ý bảo đừng manh động, cô thu lại màng nước xung quanh Elix rồi nói: “Chúng tôi chỉ tạo kí hiệu dẫn đường cho bạn của mình thôi, anh ấy cũng cùng màu xanh lam với chúng ta”

Karl cười khẩy, khinh thường xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: “Phế vật thế nào mới để người khác dẫn đường vậy?”

“Mày!”

Leila nhanh chóng cản Elix lại, điều này làm cho Elix cảm thấy bất mãn: “Sao chị lại ngăn em? Để em đánh chết thằng chó đó đi!”

Leila cũng muốn đánh lắm nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh nói với Elix: “Đừng, em làm thế chỉ mang đến phiền phức thêm cho chúng ta và Tá Nguyệt thôi, những người còn lại đều đi theo Karl, chúng ta có thể đánh nhưng Tá Nguyệt thì không thể, hơn nữa bây giờ ta và gã là một đội, em không nhớ luật của học viện là không được tấn công người trong đội sao? Đừng có dễ dàng bị đối phương kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ như vậy”

Lời nói của cô đã thành công khiến Elix bình tĩnh lại nhưng mà sự ghét cay ghét đắng của cậu giành cho Karl lẫn cả gia tộc Nakile càng lớn hơn, nếu như không phải bắt buộc phải đậu học viện quân đội Hoàng gia thì Elix đã xông lên kéo Karl xuống đánh một trận từ lâu rồi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi