Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 101: 101: Về Nhà


Người mà Tá Nguyệt nghi ngờ bị Uế ký sinh không ai khác chính là Leila.

Nguyên nhân khiến cậu nghi ngờ chính là lúc nhà chính gia tộc Felix bị cháy, Tá Nguyệt tận mắt nhìn thấy Uế xuyên tường chui vào bên trong, thế nhưng khi đi vào thì chẳng có ai cả, duy nhất Leila đứng một mình trong đống lửa cháy rực cùng khách khứa ngã rạp xung quanh.

Tá Nguyệt vẫn còn nhớ lúc đó cô bé chỉ tay lên trần nhà rồi lặp đi lặp lại hai chữ “quái vật”.

Cho dù nơi đó không có ai cả.

Ban đầu Tá Nguyệt cho đó là ảo giác, nhưng sau khi nhận thức được sự tồn tại của Uế thì cậu không thể nào lừa mình dối người nữa rồi.

Từ đó cũng có thể suy ra cái đêm nhà chính Felix bị cháy không phải là giấc mơ của cậu, mà là sự kiện cậu chân chính vượt qua.

Nếu như thế giới này không phải là tiểu thuyết mà là không gian ảo được tạo ra dưới bàn tay của Liam và dị khủng vương, thì thân xác cậu đang sử dụng này không thuộc về ai khác, cũng không chân chính thuộc về cậu, nó là một chuỗi dữ liệu được tạo ra để bù đắp số lượng người bị thiếu ở thế giới này, là một NPC chính hiệu, sau đó bị cậu xuyên vào, trở thành một Tá Nguyệt nằm ngoài vòng kiểm soát của Uế.

Có lẽ do cơ thể này là một phần dữ liệu được tạo ra và nó có nguồn gốc xuất phát từ Uế cho nên khoảnh khắc cậu cứu Leila và Elix ra khỏi đám cháy thì Uế đã nghi ngờ cậu, tuy nhiên nhờ thân xác này nên nó lại không phát hiện được bất cứ dị trạng gì của Tá Nguyệt, cho nên nó xóa toàn bộ ký ức của thiếu niên rồi cài lại chương trình của cơ thể, khiến cậu lầm tưởng rằng mình là một người xuyên thư, dưới sự ăn mòn của cơ thể này bắt đầu bị đồng hóa.

Kể cả khi mình cứu Leila và Elix cũng bị lẫn lộn thành nguyên chủ cứu.

May mắn thay ngay khi đồng hóa chỉ mới bắt đầu thì Tá Nguyệt đã nhớ lại một phần ký ức, linh hồn bán dị khủng của cậu đủ sức khống chế cơ thể này một cách toàn diện.

Mặt khác cũng vì Uế không coi trọng cậu, nó không cho rằng Tá Nguyệt đủ sức ảnh hưởng nó nên đã chủ quan làm cho có.

Và thế là bỏ xót một lỗ hỏng trong dữ liệu là Tá Nguyệt đây.

Mà lí do vì sao cậu đánh bậy đánh bạ chui vào được thế giới này thì còn phải chờ ký ức trong đầu từ từ được khai thông, chỉ cần có đầy đủ ký ức thì mọi việc đều sẽ trở nên rõ ràng thôi.

Cậu không biết Leila có thật sự là ‘vỏ’ của Uế hay không, cậu chỉ là đang nghi ngờ, còn cần có cơ hội để xác thực, càng nhanh càng tốt, mà thời điểm thích hợp chính là bài kiểm tra cuối kỳ của học viện quân đội.

Hình thức thi tổ đội, kiểu thi thực chiến trong không gian ảo.

Truyện Sắc

Tá Nguyệt tạm thời không nói ra người mà cậu nghi ngờ với Eli, đối phương cũng không hỏi nhiều, chẳng qua trong lúc ngồi chờ Acacia dung hợp với cơ thể mới, Eli cười tà tứ nhìn Tá Nguyệt: “Cậu có vẻ như không có bất ngờ gì đối với bộ mặt thật của thế giới này nhỉ?”

Cậu thiếu niên nghiêng đầu sang bên phải một chút như thể đang tiêu hóa câu hỏi của Eli: “Có bất ngờ nhưng mà không nhiều lắm, bởi vì trước đó đã có quá nhiều kinh ngạc đến trước rồi”

Từ việc bản thân xuyên qua, bị tấn công suýt chết cho đến phát hiện ra thân phận máu lai của mình, bị cha ruột thí nghiệm, bây giờ dù cho Eli có nói tất cả người trên tinh cầu này (trừ Elrey) là khỉ đột cậu cũng tin.

Eli nhếch một bên mày, không nói gì nữa mà thở dài một hơi không rõ ý nghĩa sau đó khoát tay bảo Cican mang Tá Nguyệt đi tìm Acacia đi.

Ý tứ chính là cuộc trò chuyện hôm nay tạm thời kết thúc.

Tá Nguyệt nhanh chân đi theo Cican, lúc đi ngang qua sau lưng y, cậu thấy quyển sách chữ nổi trên tay của Eli từ khi nào đã được đổi qua loại sách bình thường, mà y thì đang ung dung đọc sách cứ như thể hai mắt không bị mù vậy.

Chờ cho đến khi ra khỏi dinh thự, Tá Nguyệt nhịn không được mới hỏi Cican: “Alex...!à không, Cican, hai mắt của Eli là như thế nào thế?”

Cican không hiểu nhìn Tá Nguyệt hỏi lại: “Ý em là sao?”

Tá Nguyệt cũng không ngại bị người khác nghe lén: “Y mù giả hả?”

Cican: “…???”

Đôi mắt xanh lục của đối phương chớp chớp mấy cái, sau đó kỳ dị nhìn Tá Nguyệt, mơ hồ mang theo chút ý cười không thể che dấu: “Sao em lại nói thế?”

Tá Nguyệt đáp: “Nãy em thấy y đọc sách in bình thường chứ không phải loại cho người bị khiếm khuyết ở mắt”

Cican à một tiếng như ngộ ra, y cười tươi nhìn Tá Nguyệt, vừa đi vừa nói: “Mắt Eli không thể nhìn thấy là sự thật, tuy nhiên y đọc sách bình thường là có lí do”

Tá Nguyệt tò mò: “Là gì thế?”

Cican cười bí hiểm: “Làm màu”

Tá Nguyệt: “…Thật?”

Cican gật đầu: “Thật”

“…”

Tá Nguyệt cạn lời, hèn gì lúc đầu thấy rõ ràng y đọc sách chữ nổi, thế nhưng lúc tạm biệt lại đọc sách bình thường, còn tưởng rằng trong đó có uẩn tình gì, nào ngờ là để làm màu?!

Bước chân đạp trên con đường bằng đá sỏi gồ ghề, mái đình theo phong cách Nhật Bản cùng hàng cây dương xỉ phủ xuống trên mái ngói dưới ánh nắng mặt trời đã mất đi nét kỳ bí mà thay vào đó tăng thêm một chút nét cổ kính.

Mặt nước hồ bao quanh ngọn núi giả lấp lánh như ngậm kim cương, mặc dù xinh đẹp nhưng nhìn lâu có chút đau mắt, những chú cá chép béo mập từ đâu xuất hiện bơi lội tung tăng dưới mặt nước, Tá Nguyệt còn nhớ lũ này không xuất hiện lúc trời đêm, có lẽ đây cũng là hiệu ứng của dị năng không gian.

Xa xa đã nhìn thấy một cục bột trắng đang ngồi trên mõm đá tựa lưng dưới gốc cây cổ thụ to lớn, cái chân trắng nõn như ngó sen đung đưa qua lại có nhịp độ, trông có chút gấp gáp, dường như là đang đợi ai đó.

Tá Nguyệt nhanh chân đi đến nhìn một cái, là Acacia phiên bản shota này!

Acacia nghe thế tiếng bước chân liền mở mắt ra ngay, đôi mắt đỏ hồng xinh đẹp như viên ngọc đeo bên tai Tá Nguyệt, y hớn hở giòn tan gọi: “Tá Nguyệt!”

Hai chữ ngọt sớt làm tan chảy trái tim mềm yếu của thiếu niên tóc đen, Tá Nguyệt bước đến gần nhìn Acacia phiên bản thu nhỏ: “Sao lại nhỏ như này?”

Acacia nhìn nhìn bắp tay béo múp míp của mình, cũng có chút không vui bĩu môi, giọng nói phát ra ngập mùi sữa: “Tại vì thiếu năng lượng nên mới thu nhỏ lại đấy, muốn trưởng thành thì buộc phải nạp năng lượng vô đó”

Tá Nguyệt chớp mắt: “Làm sao để nạp?”

Acacia cắn môi thở dài: “Thôi đừng nói thì hơn, việc này cứ để tớ tự xử lý đi”

Thiếu niên tóc đen một đầu đầy dấu hỏi nhìn về phía Cican, Cican bất đắc dĩ nhún vai tỏ vẻ mình cũng không biết.

Nếu như Acacia đã không định nói thì Tá Nguyệt cũng không hỏi thêm nữa, dù sao thì phiên bản shota này trông dễ thương cực kỳ, lại còn không lo bị Uế ký sinh, sinh hoạt tự do thoải mái, to nhỏ gì cũng không quan trọng.

Đó là đối với Tá Nguyệt thôi… Chứ Acacia vẫn cay cú thân thể béo múp trắng nõn này lắm!

Nhưng nghĩ tới phương pháp để khôi phục lại bộ dáng trưởng thành… Acacia có chút lưỡng lự thực hiện nó.

…Nhưng mà cũng không thể cứ ở trong bộ dáng con nít này mãi được!!!!

Acacia cắn cắn răng, nhảy xuống mỏm đá với một vẻ mặt đầy vẻ quyết tâm lôi kéo Tá Nguyệt rời đi…

Tá Nguyệt không biết phải làm gì đành phải đi theo Acacia, đi được vài bước thì Cican ở đằng sau đuổi theo, nhanh tay nhét khối rubik vào tay Tá Nguyệt rồi nói: “Đây là chìa khóa để đến được nơi này, khi nào có chuyện muốn đến thì em cứ xếp các màu sắc lại thành một mặt, cổng không gian sẽ tự động mở ra cho em”

Tá Nguyệt nắm chặt khối lập phương trong tay, mỉm cười gật đầu với Cican: “Được, em sẽ đến thăm anh – Alex”

Đôi mắt màu lục như tảo biển mềm mại lập tức kinh ngạc nhìn Tá Nguyệt, nhìn thiếu niên tóc đen vẫy tay với mình rồi biến mất trước cảnh cổng bằng hoa của dinh thự, Cican cảm thấy sống mũi mình cay cay, cậu ta đưa tay xoa xoa hai má có chút nóng lên của mình, đôi mắt ngập nước sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời: “Cảm ơn cô đã cho tôi mạng sống này, Petunia—"

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi