Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 10: 10: Món Qùa Của Nhân Vật Phản Diện


Sự cố với Petunia đã khiến Tá Nguyệt bay mất nửa tháng ngồi ngốc ở trong bệnh viện, thành ra đến lúc cậu về nhà chỉ còn vỏn vẹn một tháng rưỡi cho cậu ôn tập, mặc dù trước đó cậu đã nắm vững kiến thức rồi tuy nhiên ngày thi càng đến gần càng khiến cậu càng lo hơn.

Rất may, dị năng của cậu lại thăng cấp hai vào tuần cuối cùng trước ngày thi, được như vậy là nhờ cậu thường xuyên sử dụng dị năng lên lũ cho mèo hoang lang thang ở khu vực quanh mình, có lẽ máy móc hiện đại đã thế chân bọn chúng trong việc làm thú vui tinh thần cho con người vậy nên tỉ lệ mèo chó bị bỏ rơi tăng rất nhiều.

Vì sinh tồn bọn chúng đi khắp nơi để kiếm ăn, thường xuyên xâu xé nhau để giành thứ đồ đã bị vứt bỏ, nên thường xuyên bị thương.

Tá Nguyệt lần đầu tiên là chữa cho một con mèo bị gãy chân, rồi con mèo kia kéo theo một đám gầy trơ xương tơi tả, bị thương khắp mình đến, có cả chó, thậm chí là chuột…

Nhờ rèn luyện thông qua động vật hoang này mà dị năng của cậu may mắn lết lên được cấp hai, mặc dù yếu hơn rất nhiều so với đông đảo thí sinh tham dự kì thi của học viện nhưng mà dị năng thăng cấp vẫn khiến Tá Nguyệt bớt đi cảm giác căng thẳng vài phần.

Không chỉ Tá Nguyệt mà Leila và Elix đều vui vẻ vô cùng, bọn họ kéo Tá Nguyệt ra ngoài vui chơi một trận rồi kết thúc bằng một bữa tiệc sang trọng ở nhà hàng thuộc sở hữu của gia tộc Felix, nhìn những món ăn giá trị ngàn vàng trước mắt khiến người nghèo như Tá Nguyệt cảm thấy áp lực vô cùng, nhưng tấm lòng của hai chị em, không ăn thì không được…

Đêm đó trở về bất ngờ còn thấy cả Elrey đứng trước cửa tiệm hoa, hình như anh mới tới bởi vì câu ngửi thấy mùi nhiên liệu của phi hành khí nhả ra vẫn còn lảng vảng trong không khí, cậu chạy đến gần anh, ngẩng đầu chào hỏi đối phương.

Chưa bao giờ Tá Nguyệt cảm thấy hết choáng ngợp với chiều cao của Elrey, anh đứng một chỗ thôi cũng che hết ánh sáng hướng đến chỗ cậu rồi, bây giờ thứ duy nhất còn phát ra tia sáng chính là đôi mắt màu bạch kim của Elrey, nó như mắt của dã thú nhưng cũng giống hai vầng trăng thu nhỏ được tạo hóa tặng riêng cho anh, cao quý và khó tiếp cận.

Tá Nguyệt thường không thể nhìn vào mắt anh để giao tiếp được, thật sự thì khi nhìn vào đó, có cảm giác bị hút vào vòng xoáy vô tận vô hình ở trong mắt anh, có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

Cậu theo thói quen chuyển ánh mắt xuống chiếc mũi cao thẳng, bờ môi bạc màu luôn mỉm cười, cuối cùng dừng lại ở yết hầu của người đàn ông, Tá Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, không hiểu sao cậu rất thích nhìn nơi này của anh, trông quyến rũ đến kì lạ, hấp dẫn đến mức hai má thiếu niên đỏ lựng lên như quả anh đào tươi ngon.

Sự kì lạ thu hút này làm cậu luôn có ảo giác quen thuộc, như là mình đã nhìn rất nhiều lần, không phải hàng đơn vị mà là hàng trăm, hàng ngàn, thậm chí lưỡi còn có cảm giác mềm mịn của làn da, vị mặn của mồ hôi cùng cảm giác gồ lên rồi di chuyển lên xuống của yết hầu, ngon lành như thể chính bản thân cậu đã từng hôn rồi cắn nhẹ lên vùng yếu ớt nhất của anh vậy…

Ôi trời ơi… Elrey mà biết suy nghĩ biếи ŧɦái này của cậu có khi nào năm sau Leila và Elix sẽ làm giỗ cho cậu không?

Nơi đang bị cậu nhìn chằm chằm vào bỗng nhiên trượt lên xuống một đường, giống như bánh xe lăn thẳng vào tim cậu, suýt chút hóa thành ngọn núi đánh bay tâm hồn nhỏ bé của Tá Nguyệt…

Mũi của Tá Nguyệt có chút ngứa… đừng có chảy máu mũi nhé?!

Cậu đưa tay lên thử sờ sờ một chút vào mũi, may mắn không có máu.

Vì mãi cúi đầu nên Tá Nguyệt không phát hiện Elrey cũng đang nhìn đỉnh đầu của cậu, thiếu niên này thật sự rất nhỏ, một tay anh cũng có thể ôm trọn, hơn nữa ở bên cậu thì thứ mùi khó ngửi luôn bao lấy không khí cứ như bị hút đi sạch, chỉ còn lại hương khí thơm thoang thoảng tỏa ra từ người cậu thôi.

Không nồng nặc như nước hoa mà tươi mát như suối chảy từ thượng lưu.

Anh lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ màu đen đưa đến trước mặt cậu rồi nói: “Hôm đó có việc gấp nên ta về trước mà không nói với cậu, khiến cậu bất an như thế là lỗi của ta, đây xem như là món quà tạ lỗi ta tặng cho cậu”

Tá Nguyệt nghe thế liền lắc đầu đẩy tay anh ra: “Không cần đâu Thượng Tướng, chỉ là việc nhỏ như thế đâu cần quà cáp gì đâu ạ?"

Elrey tránh khỏi tay cậu sau đó nhân lúc cậu không để ý thì nhét nó vào tay Tá Nguyệt rồi bao cả tay thiếu niên lại vào lòng bàn tay to lớn của mình: “Không sao, nếu ngại thì cứ xem như đây là quà ta chúc cậu may mắn vào kì thi đầu vào của học viện quân đội Hoàng gia đi”

“Ngài biết sao?”Tá Nguyệt ngơ ngác, vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh.

Chỉ thấy người đàn ông gật đầu: “Ừ, là gia chủ nhà Felix đích thân nói với ta”

Lần này Tá Nguyệt chính thức bị làm cho choáng, Galid Felix đích thân đi nhờ người cho cậu, một lần là nhờ thẳng lên đến Thượng Tướng tinh cầu… ông không sợ cậu chưa kịp thi đã bị loại hay sao?!

Dường như hiểu được tâm tình của thiếu niên, Elrey buông tay cậu ra, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên, cậu cũng ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đưa ngón trỏ lên môi mình rồi làm động tác im lặng, anh hơi cúi đầu xuống khiến khoảng cách của hai người gần hơn, anh nói: “Không cần lo đâu, ta sẽ để ý cậu”.

Dứt lời với một lỗ tai hồng như sắp nhỏ máu của thiếu niên, Elrey mỉm cười hài lòng lùi ra sau mấy bước.

Một tiếng sét đánh giữa trời quang trực tiếp bổ cho Tá Nguyệt tan thành mây khói, cuộc đời cậu trước khi xuyên sách chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi cửa sau, cũng chưa từng hi vọng sẽ được người quyền quý giúp đỡ… Bây giờ thì hay rồi, vừa xuyên một cái không những đi cửa sau mà còn là cửa bằng kim cương nữa.

Tá Nguyệt bỗng cảm thấy hơi run, ô dù to lớn từ trên trời rơi xuống thế này, sẽ không bị nghiệp quật vì chơi gian lận đâu nhỉ…

“À thì… Thượng Tướng ơi, tôi…”

Lời chưa nói hết thì người đàn ông đã đưa tay vò mái tóc mềm mềm của cậu thành cái ổ chó, rồi lại như vô tình mà vuốt qua tai của cậu khiến thiếu niên bị nhột đến rụt cổ lại, anh mỉm cười nói: “Thế đi, hẹn tuần sau gặp lại”

Tuần sau cũng chính là lúc kì thi bắt đầu.

Hoàn toàn không để cho thiếu niên nói cho hết câu thì Elrey thoắt cái đã ngồi lên phi hành khí, tài xế hiểu được ý của ông chủ liền đạp ga chạy vút đi như một cơn gió, để mặc Tá Nguyệt cô đơn một mình đứng hít bụi xe…

“…”

Thôi bỏ đi, dù sao cũng là cửa sau kim cương, người ta mở thì mình đi thôi.

Nghĩ như thế nhưng trong lòng Tá Nguyệt vẫn lo lắm, định bụng vào tắm rửa một cái rồi đi ngủ một chút lại nhớ ra hộp quà nhỏ mà Elrey tặng mình, Tá Nguyệt lập tức cảm thấy tinh thần rạo rực cứ như con nít lần đầu lén xem phim người lớn, cậu cởϊ áσ choàng treo lên giá rồi ngồi xuống trên giường, chậm rãi mở hộp quà ra.

Một quầng sáng chói như đèn pha đập thẳng vào mắt cậu.

“…”

Đó là một chiếc đồng hồ nam, xung quanh đính kim cương và đá quý… trị giá coi bộ có bán Tá Nguyệt đi cũng không đủ để mua một chiếc.

Qùa xin lỗi (chúc may mắn) của phản diện…

Này… cũng quá dọa người rồi đi…

“Nên nhân hay không đây…” Tá Nguyệt vẫn nhìn chăm chú vào cái đồng hồ bạc tỷ trên tay, tiếp tục lẩm bẩm “Không nhận cũng không được, mà nhận cũng không được…”

Vài giây sau cậu rút trí năng ra, tìm đến số điện thoại của Elix, bấm nút gọi cho cậu ta.

Âm thanh chờ kết nối rất nhanh đã được nhận, bên kia màn hình xuất hiện một vòng cơ bụng sáu múi săn chắc, Tá Nguyệt nhìn mà méo hết cả mặt, im lặng lấy kính râm ra đeo vào, Elix ở đầu dây bên kia đang lấy dầu dưỡng tóc trên kệ, vừa ngồi xuống liền giật mình nhìn người đang đeo kính đen đối diện: “Anh làm gì vậy?”

Tá Nguyệt nhìn cơ ngực của cậu ta rồi lại nghĩ đến thân thể của mình, cảm thấy kiếp này coi như sống uổng bà nó rồi: “Không có gì, anh bị đau mắt hột thôi”

Elix cũng không nghĩ nhiều, cậu ta vừa tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo thì đã thấy Tá Nguyệt gọi đến, nhanh chóng quấn đại một cái khăn rồi tới tiếp máy của cậu: “Anh gọi em làm gì thế?”

Tá Nguyệt cũng không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề luôn: “Anh hỏi em nhé, nếu có một người bạn tặng em món quà cực kỳ đắt đỏ, hoàn toàn vượt xa tầm chi tiêu của em thì em có nhận hay không?”

Elix lau quả đầu tóc vàng của mình, tò mò hỏi: “Ai thế anh?”

Tá Nguyệt nói: “BOSS lớn tặng”

Elix: “…”

Tá Nguyệt: “Làm sao?”

Đối phương nhanh chóng trả lời: “Phải nhận chứ” cậu ta xịt dầu dưỡng lên tóc mình, xoa xoa một chút rồi nói tiếp: “Qùa người ta tặng, anh cũng đã nhận rồi, nếu mà trả lại thì trông không khác gì coi thường người ta… mà ai thế anh?”

Nhận được đáp án mình vừa ý, Tá Nguyệt thỏa mãn cười tươi nhìn Elix: “Cảm ơn em trai, mai anh làm bánh gửi em và Leila nha”

Một chữ “bánh” đã khiến con chó lông vàng Elix vui sướng quên luôn mục đích mình đang tìm kiếm, cậu ta rống lên như một con husky khiến cho Leila ở phòng bên giật mình đánh đổ cả ly sữa bò trên tay, cô tức giận đạp cửa phòng Elix, bước vào túm tóc em trai đánh cho một trận: “Có để cho người khác yên tĩnh không hả!?”

Elix cũng cáu lên: “Sao chị đánh em”

Leila bóp mũi cậu ta: “Tự hỏi bản thân đi chứ?”

“Đồ cọp cái!”

“Đồ con ngáo!”

Tá Nguyệt im lặng tắt máy đi, sau đó nhìn chiếc đồng hồ trên giường, nhận thì phải nhận rồi nhưng làm sao để cảm ơn đây.

Với khả năng của cậu chắc chắn không thể nào mua một món quà tương xứng để tặng cho anh rồi, cho nên chỉ có thể tặng một món quà tinh thần thôi… nhỉ?

Mười giờ ba mươi phút tối, Elrey đang dựa vào đầu giường xem báo cáo về dị khủng thì bỗng nhiên một tin nhắn đến từ thiếu niên gửi đến, anh nhanh chóng mở ra xem, là một tấm ảnh, bên trong là chiếc đồng hồ anh tặng cho cậu, nó chiếm hơn phân nửa khung hình, xa xa ở đằng sau chính là Tá Nguyệt đang làm tư thế quỳ lạy với camera.

Một dòng tin nhắn đi kèm với tấm hình: Đa tạ đại gia.

Elrey: “…”

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi