Tình Duyên Đạo

Chương 43: Phân tâm nhị dụng


_Phía trước chính là nơi ở của Ngưu Vương, đại hiệp ngài có cần…

_Không cần, các người cứ về đi, ở lại chỉ làm vướng chân ta mà thôi.

Lão Vương cùng dân làng đang muốn ở lại hiệp trợ Hoàng Minh nhưng lập tức bị hắn từ chối, nhưng lão Vương nghĩ cũng phải, với sức mạnh cùng pháp thuật của Ngưu Vương, bọn hắn căn bản ở lại cũng chả giúp gì được, có chăng là đúng như lời người thanh niên trước mặt kia nói, chính là cản chân hắn mà thôi.

_Đại hiệp, cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp, nhưng Ngưu Vương này rất lợi hại, nếu có chuyện gì xin ngài cứ bỏ chạy.

Lão Vương giọng run run nói.

_Bỏ chạy? Nếu như vậy các ngươi sẽ làm sao?

Hoàng Minh ngạc nhiên hỏi. Đúng, nếu hắn không đánh lại Ngưu Vương hắn có thể bỏ chạy, nhưng nếu như vậy dân chúng ở Tiểu Ngư Thôn liệu có thoát được sự trừng phạt của Ngưu Vương?

_Mấy tháng nay lương thực dự trữ của mọi người trong thôn cũng đã dùng hết rồi, nếu như ở lại cũng không còn gì có thể cống nạp cho hắn. Chúng tôi cũng đã quyết định rồi, nếu không diệt được Ngưu Vương, chúng tôi sẽ bỏ Tiểu Ngư Thôn tới nơi khác sinh sống.

Lão Vương hai mắt ngấn nước, từ khi sinh ra ông đã gắn bó với Tiểu Ngư Thôn này, đến bây giờ cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, hơn bảy mươi năm gắn bó với nơi đây, đâu phải muốn vứt bỏ là vứt bỏ được, nhưng nếu không tới nơi khác, không sớm thì muộn tất cả cũng sẽ chết vì đói mất.

Nhìn những khuôn mặt chất phác của người dân ở đây, Hoàng Minh cảm thấy tình cảm họ dành cho mảnh đất này cực kì sâu đậm, hắn vỗ nhẹ vai trấn an lão Vương.

_Vương lão bản, ông đừng lo, các người sẽ không cần phải rời bỏ nơi đây đâu, còn tên Ngưu Vương kia, ta nhất định sẽ bắt hắn quy phục.

Đúng vậy, cho dù hắn có thua tên Ngưu Vương kia thì sao? Chẳng phải vẫn còn Tử Tân và Hoàng Phi Yến hay sao, nếu không thì nhờ Hoàng Phi Yến mời cả Tam Tiêu nương nương tới, hắn không tin con trâu kia có thể chạm được một sợi lông trên người Tam Tiêu. Hơn cả, hắn cũng biết thực lực của Ngưu Vương, nếu so sánh với Nhất Hoa thì con trâu này vẫn còn thua xa, hắn tin tưởng rằng, với thực lực bây giờ của mình có thể nhanh chóng thu phục được Ngưu Vương.

Lão Vương nức nở như một đứa trẻ, lão rối rít cảm ơn Hoàng Minh rồi cùng mọi người trong thôn trở về đợi tin của hắn. Khi đoàn người vừa rời khỏi, tiểu cô nương lúc nãy chạy tới và dúi vào trong tay hắn một chiếc vỏ sò.

_Đại ca, đây là vỏ sò Tất Thắng của muội, có nó huynh nhất định sẽ đánh chết được cái tên Ngưu Vương xấu xa kia.

Nhìn cô bé vung nắm tay nhỏ hung hăng nói, Hoàng Minh phì cười, hắn vuốt ve đầu cô bé, dịu dàng nói.

_Tiểu muội muội ngoan, muội đừng lo, đại ca nhất định sẽ đá đít tên trâu già đó a.

Cô bé nghe xong hưng phấn ôm cổ hôn lên má hắn một cái rồi chạy theo mọi người trong thôn. Hoàng Minh sờ má mình cười khổ, đây là lần thứ hai hắn bị cưỡng hôn đó a, ngẫm nghĩ lại thì từ trước tới giờ hắn đã thân mật với cô gái nào đâu, nhưng không biết lần kia có tính không nhỉ? Hắn bất giác đưa tay sờ sờ khóe môi, lần đó khi chạm vào bức tượng, hắn cảm giác được rằng đó chính là da thịt hàng thật giá thật, hơn nữa hắn lại ngửi thấy mùi hương nữ nhân phát ra. Lắc lắc đầu, hắn có xua đi ý nghĩ đó.

Đi tới trước động của Ngưu Vương, Hoàng Minh trực tiếp tung một cước vào cửa động, cánh cửa rung lên, đất đá xung quanh rung chuyển, Hoàng Minh hét lớn.

_Con trâu già, ngươi mau ra đây cho ta.

Hoàng Minh tung liên tiếp mấy cước vào cửa động, cánh cửa rung lên từng hồi theo những cú đá của hắn, tựa như sắp bung ra.

Hôm nay là ngày Ngưu Vương nhận cống phẩm, thật sự cũng phải cám ơn người kia đã giúp hắn tháo đi cái vòng chết tiệt trên mũi, hơn nữa hắn còn được người đó chỉ điểm cho thần thông hộ mạng, việc này quả thực là trong họa có phúc mà. Đang nhắm mắt tận hưởng, động phủ của hắn bất ngờ rung lên từng đợt mãnh liệt, hắn tức tối tay cầm thương phóng ra bên ngoài cửa động.

_Ngươi là ai, dám cả gan tới động phủ của ta quấy rối, thật là gan to bằng trời mà.

Ngưu Vương quét mắt nhìn vào người bên dưới, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ kì quặc, thân thể mặc dù cường tráng nhưng không hề tỏa ra một chút tiên khí nào cả, có lẽ cũng chỉ là một kẻ luyện võ mà thôi. Nhếch mép khinh thường, nếu như đó chỉ là một con người bình thường thì hắn chả xem vào đâu cả.

_Hừ, con trâu già nhà ngươi vẫn chưa từ bỏ thói hiếp đáp người dân vô tội hay sao?

Nhìn khuôn mặt quen thuộc của Ngưu Vương, Hoàng Minh mỉm cười khinh miệt, sau ngần ấy thời gian không gặp Hoàng Minh nhận thấy Ngưu Vương đang dừng ở Luyện Hư Trung Kỳ Đỉnh, mặc dù có khá hơn lúc trước khá nhiều, nhưng chỉ bằng vào cái cảnh giới đó, Hoàng Minh tự tin rằng hắn có thể thu thập được Ngưu Vương.

_Là mấy tên ở Tiểu Ngư Thôn bảo ngươi tới đây?

_Không ai nhờ ta cả, chỉ là thấy con trâu già ngươi lộng hành nên ngứa mắt mà thôi.

Hoàng Minh hừ lạnh.

_Thằng nhãi nhà ngươi mắng đủ chưa?

Ngưu Vương tức giận hét lớn, hắn ghét nhất người khác gọi hắn là trâu già, nhưng thằng nhóc trước mặt mở mồm ra là một tiếng “trâu già”, hai tiếng “trâu già”, điều này làm cho hắn cảm thấy như bị xúc phạm.

_Mẹ kiếp thằng nhãi, hôm nay ngươi đừng hòng toàn mạng rời khỏi đây, cả bọn người Tiểu Ngư Thôn nữa, xử xong ngươi ta sẽ hỏi tội bọn chúng sau.

Ngưu Vương gầm lên một tiếng, hắn cầm thương lao nhanh về phía Hoàng Minh. Không nhanh không chậm, Hoàng Minh nhẹ nhàng cầm Sơn Hải Thủy Linh thương đỡ lấy thế thương hung ác của Ngưu Vương.

Càng đối chiến lâu với Ngưu Vương, Hoàng Minh càng cảm thấy tự tin có thể dễ dàng thu phục được hắn, mặc dù thực lực của Ngưu Vương có lẽ mạnh hơn so với Nhất Hoa nhưng đòn tấn công của hắn quá đơn điệu, hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân. Khác xa với Ngưu Vương, chiêu thức của Hoàng Minh liên tục biến hóa, những đòn hắn tung ra đều nhắm vào những vị trí hiểm yếu như cổ tay, bắp chân… dần dần Ngưu Vương cảm thấy bất lực, hắn không ngờ rằng thân thể nhỏ bé kia lại có sức lực lớn tới như vậy, hầu như mọi đòn tấn công toàn lực của hắn đều bị tên chết tiệt trước mặt cản được, thậm chí khi thương đấu thương, hắn cũng đành dưới sức, vết thương trên người càng ngày càng nhiều thêm, Ngưu Vương khiếp sợ lui về phía sau.

_Hắc hắc, không phải vừa rồi ngươi rất lớn miệng hay sao? Chỉ với một chút khả năng như vậy mà đòi lấy mạng ta hay sao, nực cười.

Hoàng Minh chống thương xuống đất, lớn tiếng cười.

_Thằng nhãi, rồi ngươi sẽ hối hận.

Ngưu Vương tức giận, trán nổi đầy gân xanh, hắn vỗ vỗ cặp sừng của mình, trong phút chốc thân hình hắn bành trướng lên to gấp bốn lần lúc trước.

Đưa mắt nhìn thân hình chỉ bé bằng ngón chân của mình, Ngưu Vương hung ác cười, hắn đâm mũi thương to lớn vào người Hoàng Minh. Nhưng nụ cười trên môi hắn nhanh chóng vụt tắt, những tưởng mũi thương sẽ xiên nát người Hoàng Minh, nhưng nó lại bị chặn lại bởi cây thương nhỏ bé trong tay người kia, Ngưu Vương vận chuyển tiên lực chạy khắp cơ thể ý muốn dùng tất cả sức lực để đâm tới, nhưng bất kể hắn có dùng thêm bao nhiêu sức cũng như muối bỏ bể, hắn nhận ra được rằng mình không thể lay chuyển được thân hình nhỏ bé kia, dù chỉ là một chút.

_Hừ! Chỉ dựa vào một chút sức mạnh này mà cũng dám làm càn, hôm nay ta nhất định phải cho ngươi một bài học.

Hoàng Minh hét lớn, hắn gạt mạnh cây thương to lớn trên tay Ngưu Vương ra, tung người bay tới chém một thương, thế thương của Hoàng Minh quá nhanh, Ngưu Vương không kịp phản ứng, chỉ biết nhắm mắt chịu trận.

Ngưu Vương mở mắt ra, nhưng hắn nhìn khắp thân thể không hề có một vết thương nào cả, cho rằng chiêu thức của Hoàng Minh chỉ cho đẹp mắt chứ uy lực còn không đủ gãi ngứa cho hắn. Khinh miệt cười lớn, Ngưu Vương lớn tiếng chế giễu.

_Ha ha, bất quá chỉ là thùng rỗng kêu to, hóa ra còn không thể làm trầy nổi một chút da của ta.

Ngưu Vương đang hưng phấn cười, bỗng chốc hắn cảm giác được hai chiếc sừng trên đầu của mình bị chém đứt lìa, nhìn hai chiếc sừng rơi xuống đất, Ngưu Vương rống lên.

Nhìn Ngưu Vương ôm đầu gào hét thảm thiết, Hoàng Minh cười lạnh, đây là hắn cố ý muốn lấy đi hai cái sừng của Ngưu Vương, như là để cảm nhận lại trận chiến đầu tiên của hắn.

_Thằng nhãi, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, băm ngươi ra thành vạn mảnh.

Miệng Ngưu Vương phát ra tiếng bò kêu, thân hình to lớn của hắn bỗng chốc thu lại quá nửa, nhưng bất ngờ, chiếc sừng trên đầu hắn mọc trở lại, hơn nữa bây giờ hắn lại có thêm một cái đầu và hai cái tay, trên hai cánh tay đó có thêm hai thanh chùy, phía dưới hắn hai cái đuôi đang ngoe nguẩy.

Hoàng Minh kinh ngạc nhìn Ngưu Vương, như này cũng quá đặc sắc đi chứ, nhìn hình dạng này của Ngưu Vương, Hoàng Minh liền liên tưởng tới Na Tra sau khi hoàn sinh, miệng lẩm bẩm.

_Đây chẳng phải là độc môn của Tây Phương Giáo hay sao?

_Thằng nhóc ngươi cũng biết không ít đấy, nhưng như vậy thì sao, hôm nay tính mạng của ngươi phải để lại đây thôi.

Ngưu Vương vừa dứt lời, thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất rồi xuất hiện sau lưng Hoàng Minh, giáng một chùy lên người hắn. Hoàng Minh hoàn toàn bất ngờ trước tốc độ của Ngưu Vương, nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh, đưa Sơn Hải Thủy Linh Thương chắn trước người, nhưng lực đạo của Ngưu Vương quá mạnh, Hoàng Minh bị chấn bay ngược ra phía sau.

Không bỏ lỡ cơ hội, Ngưu Vương lại một lần nữa tiến tới phía sau Hoàng Minh, nhưng lúc nãy Hoàng Minh chỉ hơi bất ngờ mà thôi, bây giờ hắn đã kịp định thần, Sơn Hải Thủy Linh Thương trên tay nhanh chóng vũ động chặn đứng các đường tấn công như vũ bão của Ngưu Vương.

“Song quyền nan địch tứ thủ”, đấy chính là tình hình của Hoàng Minh hiện giờ, so về tốc độ thì Hoàng Minh nhanh hơn Ngưu Vương rất nhiều, nhưng hắn không thể cùng lúc chống đỡ với cả bốn cánh tay được, dần dần hắn cũng rơi xuống thế hạ phong.

Lùi ra xa, nhắm mắt định thần, Hoàng Minh thở nhẹ ra một hơi, hắn biết điều bây giờ chính là bình tĩnh trở lại. Hoàng Minh mở mắt ra, nếu như một không thể đánh ba, vậy thì hai thì sao? Hắn nở một nụ cười, trên tay hắn xuất hiện thêm một cây thương khác.

Nhìn Hoàng Minh cả hai tay đều cầm thương, Ngưu Vương khinh miệt cười, ngươi tưởng bắt chước là được hay sao. Miệng “ụm bò” một tiếng dài, thân hình Ngưu Vương bắn về phía Hoàng Minh.

Những tưởng có thể tiếp tục dùng kim thân để đè ép được Hoàng Minh, nhưng Ngưu Vương đã hoàn toàn sai lầm, song thương trong tay Hoàng Minh phối hợp ăn ý nhịp nhàng, liên tục chống đỡ trả đòn khiến cho Ngưu Vương tối tăm mặt mày, hắn cảm tưởng rằng mình đang đánh với hai người chứ không phải là một.

Đây chính là tuyệt kỹ Phân Tâm Nhị Dụng mà Hoàng Minh mới thành thục gần đây, hắn sử dụng những gì học được trong Thần Điêu Đại Hiệp, tay trái vẽ một vòng tròn, tay phải vẽ một hình vuông, cứ vậy mà từ từ lĩnh ngộ được chiêu thức này, không ngờ thành công hơn cả mong đợi. Gạt bay hai thanh chùy trên tay Ngưu Vương, Hoàng Minh vẽ một đường thương cắt ngang, đôi tay kim thân của Ngưu Vương nhanh chóng đứt lìa, hắn gào rú lên trong đau đớn.

_Thằng nhãi, ta liều mạng với ngươi.

Ngưu Vương lao tới, hắn điên cuồng đâm thương vào người Hoàng Minh, nhưng Hoàng Minh liền nhanh chóng né được, đánh bay trường thương trong tay Ngưu Vương, Hoàng Minh vung thương chém xuống, miệng hét lớn.

_Đây là cho những gì ngươi đã làm với Tiểu Ngư Thôn.

Sơn Hải Thủy Linh Thương hạ xuống, một cái đầu của Ngưu Vương đứt lìa, hắn gào thét thảm thiết, cơn đau nhanh chóng làm hắn ngất đi.

Nhìn thân thể đẫm máu của Ngưu Vương, Hoàng Minh không tỏ ra một chút thương cảm nào, đối với những tên như Ngưu Vương, đây chính là ác giả ác báo mà thôi. Rút ra mấy tấm yêu phù dán lên tứ chi cùng đầu và bụng của Ngưu Vương, Hoàng Minh nhanh chóng phong bế tứ chi chi và tiên lực của Ngưu Vương, hắn lấy ra một đoạn xích dài trói Ngưu Vương, lại dán thêm một đạo yêu phù. Xong xuôi hắn xách thân thể đẫm máu của Ngưu Vương trở về, ân oán của hắn với Ngưu Vương cũng đã giải quyết xong, bây giờ số mệnh của Ngưu Vương tùy thuộc vào những người dân trong Tiểu Ngư Thôn mà thôi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tình Duyên Đạo