Tiếng Dương Cầm

Chương 3: Chương 3: Trò Đùa


Chương 3: Trò đùa

Hàn Ngọc thất thần ngồi trên giường, hai tay đan chặt vào những sợi tóc mềm mại, da đầu bị ma sát khẽ nhói lên những cơn đau nhỏ. Cái suy nghĩ miên man vẫn cứ hiện lên trong đầu cô, tin hoặc là không tin? Cô tự hỏi. Đã rất lâu rồi, cảm giác tin cậy vào một ai đó của cô liệu có còn không?

Màn đêm lặng lẽ bao trùm lấy không gian, cô rốt cục cũng hiểu, hóa ra đây chỉ là trò đùa mà thôi. Từ lúc có cái được gọi là hy vọng trong tay, cô không ngừng đấu tranh giành lại sự sống. Kết quả thì sao? Kết quả là cô như một con ngốc, lẵng lặng tìm cách thoát bằng đống sắt vô dụng trên tay, có lẽ, cô đã sai lầm khi còn chút lòng tin vào tình người.

Cuộc sống của cô không biết chừng chỉ hôm sau là sẽ đến hồi kết. Trong đời này, con người ít ra cũng làm được một việc có ích cho xã hội. Ngẫm lại hai mươi sáu năm qua, cô đã làm được những gì? Không có! Cô chưa đền đáp công ơn sinh thần của bố mẹ, chưa thực hiện được những hoài bão của mình, điều mà cô hối tiếc nhất chính là, chưa thể gặp lại anh thì đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời này rồi.

Hoặc sáu năm xa cách, Khánh Minh có còn nhớ cô không? Nếu không thì sao? Cô đau lòng, nhưng đổi lại, anh sẽ không cứu cô, anh sẽ bình an. Thà cứ như vậy, cô cứ hy vọng rằng Trần Khánh Minh sẽ quên cô, nhưng sao nước mắt cứ mãi rơi xuống thế này, rốt cục, tâm tư con người phức tạp đến mức nào?

Cô tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên ghế sau xe, người ngồi phía trước hiển nhiên là Nam Phương và Hoang Phong, nét mặt tĩnh lặng không mảy may lay động. Hàn Ngọc nhích người, quả nhiên họ đã trói tay chân cô lại. Cuộc giao dịch cuối cùng cũng bắt đầu rồi, liệu anh có đến, có cứu lấy cô không?

Hàng ngàn mối nghi hoặc hiện lên trong tâm trí Hàn Ngọc nhưng cô vẫn kiên trì trạng thái bình thản, ánh mắt còn có chút cao ngạo, trời không sợ, đất cũng không sợ. Hai người đàn ông liếc nhìn thân ảnh mảnh mai đang ngồi yên lặng qua gương chiếu hậu, trong lòng không khỏi chấn động.

Cho đến giờ phút này, họ vẫn không tin cô gái trong đáy mắt mình chính là Hàn Ngọc. Con người này quá cứng rắn, quá bình thản mặc dù rơi vào bất kỳ hoàn cảnh nào. Trong mắt họ, con gái luôn luôn yếu đuối, nhưng Hàn Ngọc – một thực nghiệm sống đã hoàn toàn phủi bỏ cái suy nghĩ thiển cận, ấu trĩ ấy.

Chiếc xe dừng lại trước bìa rừng, ở đó rất đông người, họ toàn những người đàn ông cường tráng, khỏe mạnh, tay lâm lâm súng bên mình kính cẩn cuối chào. Họ vây quanh dè chừng vói Hàn Ngọc, ánh nhìn đề phòng khu vực xung quanh. Cô nghĩ xong rồi, cho dù Khánh Minh có cánh cũng khó thoát nổi khi lọt vào cái “hố tử thần” này.

Nói chính xác là cô và đám lộn xộn ấy đã đứng ở nơi khỉ ho, cò gáy này hơn hai tiếng đồng hồ, da cô thiếu điều sắp cháy lên, mồ hôi đầm đìa ngước nhìn tên cầm đầu. Hoàng Phong cũng liếc mắt nhìn cô một cái, rồi lạnh lùng rút chiếc điện thoại đang rung lên trong túi quần, hắn cắt giọng giận dữ: “Rốt cục anh đang ở đâu?”

Phía bên kia trầm mặc hồi lâu, cũng cất giọng lên tiếng, thanh âm có vẻ nhàn nhạc trêu đùa: “Cậu nghĩ tùy tiện mang một con bé không rõ nguồn gốc là có thể lừa được tôi sao?”

Hoàng Phong hơi chấn động, chả lẽ, hắn thật sự bắt nhầm người. Nhưng con người này, nham hiểm như thế, xảo quyệt như thế, muốn hắn tin? Hắn lập tức giơ súng vào mi tâm Hàn Ngọc, cường độ âm thanh vẫn như trước: “ Vậy để tôi thử!”

Một tiếng “pằng” vang lên, dội thẳng vào trong cánh rừng sâu thẳm, hai bên im lặng, trong phút chốc, không khí trở nên căng thẳng, Khánh Minh, cảm giác của anh như thế nào?

Trần Khánh Minh! Anh để mất cô rồi ư? Lần này, anh cược thật sự quá lớn, anh thua rồi, thua đến mức muốn chết đi. Hai hàng nước mặt lăng xuống bờ má lạnh lẽo, anh im lặng, cổ họng khô rát không nói được lời nào. Có lẽ anh đã sai, anh không nên mang tính mạng cô ra để đánh đổi, rồi để bây giờ, dù có dùng tất cả tài sản của mình, kể cả sinh mệnh và tự trọng, anh cũng không bao giờ lấy lại được Hàn Ngọc.

“Khánh Minh…”

Hàn Ngọc trán đầm đìa mồ hôi, đôi mắt cương nghị thẫm lại u tối. Xong rồi, lần này hắn tuyệt đối sẽ không tha cho cô. Cô không những không lừa được Khánh Minh đến mà còn gián tiếp sát hại kẻ dưới trướng hắn, cuối cùng thì cô bị xử như thế nào đây?

Lúc Hoàng Phong định nhã đạn, không ngờ Hàn Ngọc nhanh tay, nhanh mắt, cuối người xuống thật sâu làm hắn và cả tên đằng sau cô trở tay không kịp. Viên đạn xuyên qua đầu hắn, trên trán xuất hiện một lỗ nhỏ, máu tươi phun ra bắn lên người cô. Thoáng chốc, dường như cả khu rừng chỉ bao trùm mỗi tiếng yên lặng đến đáng sợ.

Cả đám người kia ngây ngốc nhìn chằm chằm chính lão đại của mình. Mặc dù theo hắn đã lâu, mặc dù biết hắn không cố ý giết hại người của mình, nhưng trong lòng họ vẫn không khỏi kinh sợ trước sự vô tình của hắn.

“Cô thật sự không có quan hệ gì với Trần Khánh Minh?” Hắn dường như hững hờ nói, cất súng, rồi quay sang trao đổi bằng mắt với một tên thuộc hạ khác xử lí cái xác, tránh để hậu họa về sau.

“Ừ!” Cô trả lời đơn giản, sự kiên cường ban đầu dường như chùng xuống đáy bùn mất rồi. Cô không phải, vậy hắn có thả cô đi không? Chắc chắn không! Cô không những biết được tội ác của hắn đã và sẽ gây ra mà còn tận mắt chứng kiến hắn giết người, lẽ nào hắn không động thủ để bịt miệng cô lại. Cô thật sự xong rồi!

“Cô! Giết chết thuộc hạ của tôi, cho dù không phải người của Trần Khánh Minh, cô vẫn phải chết.”

“Chính anh mới là kẻ giết người!”

Cô cương nghị nói ngắn gọn, ánh mắt lãnh đạm quét thẳng một lượt lên người hắn. Bỗng nhiên nhìn thấy dáng vẻ hèn hạ của Hoàng Phong cô cực kỳ cam lòng. Hắn ép cô vào đường cùng, cho dù phải chết cô cũng sẽ cắn lại hắn một miếng. Dù sao cô cũng không phải chịu đau một mình.

“Rất tốt, tôi sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy được!”

Hoàng Phong bỡn cợt bóp mạnh cầm của cô, trong giọng có ý cười ma mãnh. Vừa dứt lời, hắn xoay người gọi thuộc hạ ném cô vào xe. Mặc dù biết tiếp theo sẽ là cực hình mà mình không hề muốn, nhưng may mắn thay, Hàn Ngọc vẫn biết mình còn có cơ hội sống. Mọi chuyện vẫn chỉ mới là bắt đầu, vẫn còn con đường dài chờ cô phía trước.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiếng Dương Cầm