Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 83: Đại hố sâu


Đan dược, linh thạch, pháp khí trung phẩm, thượng phẩm, một đống tạp vật cùng một ít lnh thảo đặc hữu của bí cảnh, còn có không ít những pháp quyết cho tu sĩ Trúc Cơ mà nàng chưa từng nhìn thấy.

Nhìn hai pháp bảo hạ phẩm trước mặt, Kim Phi Dao thập phần khó hiểu, những tu sĩ Trúc Cơ này chẳng lẽ xuất môn không mang theo thứ tốt. Mở hết cả bảy cái túi trữ vật mà cũng chỉ tìm dược hai pháp bảo hạ phẩm, không có thứ gì đặc sắc.

Nàng nghĩ rằng ai ai cũng giống mình, xuất môn là mang theo tất cả tài sản như lúc nào cũng chuẩn bị trốn chạy. Người ta đều là ở trong môn phái từ nhỏ, thứ tốt đều giấu trong động phủ, nếu không cẩn thận bị chết ở bên ngoài thì những thứ đó còn có thể để lại cho môn phái.

Trong hai pháp bảo hạ phẩm này thì có một cái ô hoa, Kim Phi Dao mở ô ra, không rót linh lực vào mà đặt lên vai thử thử, rất hợp, vừa nhìn đã biết la pháp bảo cho nữ nhân dùng, làm gì có nam nhân nào có mặt mũi lấy ra dùng chứ. Cẩn thận nghĩ lại, Kim Phi Dao khó hiểu lắc đầu, “Dường như ta không chiếm đoạt đồ của nữ tu sĩ mà. Tám phần là một người nào đó đã đoạt đồ của nữ tu sĩ nào đó, sau đó lại bị ta thấy việc nghĩa không từ mà cướp lại.”

Nàng rót linh lực vào chiếc ô hoa, muốn thử xem cái ô này có công dụng gì, lại phát hiện bên trong có một tia thần thức. Nàng chợt nhớ ra pháp bảo mà tu sĩ sau Trúc Cơ dùng đều phải lấy thần thức luyện hóa rồi mới sử dụng được, vì thế nàng liền lấy thần thức lau thần thức trong cái ô đi.

Lau thần thức đi, nàng thuận lợi rót thần thức của mình vào, sau đó ném cái ô vào không trung, tuôn linh lực vào. Chiếc ô hoa bay vào không trung liền tự phát ra một quầng sáng, cảm giác rất ôn hòa vô hại, hóa ra là một pháp bảo phòng ngự.

Thu cái ô vào trong tay, Kim Phi Dao suy nghĩ tìm thời gian luyện chế lại, phá hết hoa văn mặt trên đi, nếu không bị người quen của chủ nhân cái ô này nhìn thấy, đổ tội lên người thì đúng là oan uổng.

Cất ô đi, pháp bảo còn lại trên bàn là một cái khăn rộng hai chưởng. Không phải là lại là pháp bảo phòng ngự chứ? Nàng miễn cưỡng cầm lấy cái khăn, lau thần thức trong đó, sau đó rót linh lực vào.

Chiếc khăn thêu nhận linh lực thì bắt đầu cuồng trướng, dài tới sáu thước, rộng bốn thước rồi mới dừng lại, sáu đó liền bay lên khỏi mặt đất.

“Đây là… pháp bảo phi hành, phi thảm?” Kim Phi Dao thấy nó phình to, kinh hỉ đưa tay sờ sờ, mặt thảm cứng mềm vừa phải, ngồi trên đó chắc rất thoải mái.

Càng nhìn càng thích, nàng đang định thử bay một vòng thử nghiệm thì nhớ ra trong thành Lạc Tiên cấm phi hành. Nhưng lại nghĩ lại, nếu không được bay thì những người ở trên đảo nổi làm sao mà trở về? Nhìn lên phía đảo nổi, rõ ràng là có tu sĩ bay ra bay vào.

Lúc nghi trượng cấp lệnh bài Hoàng Kim đảo cho mình cũng không thấy nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ mang theo lệnh bài này là có thể tự do tự tại bay trong thành?

Nghĩ nhiều như vậy thì có ích gì, dứt khoát phi một vòng xem sao, Kim Phi Dao không chú ý tới việc tắm rửa hay băng bó, liền chuẩn bị nhảy lên phi thảm. Phía sau vang lên một tiếng ộp, Mập Mạp đột nhiên xuất hiện, đẩy Kim Phi Dao ra, nhào cả người lên thảm, trên thân thể nó vẫn còn rỏ nước tong tỏng, nhìn thì biết là nó vừa mới cuống quít nhảy ra khỏi bồn tắm, còn chưa kịp lau khô. Mập Mạp dường như rất thích tấm phi thảm này, lăn qua lộn lại trên đó, căn bản không hề để ý đến Kim Phi Dao đang tức giận bên cạnh.

Đương nhiên là nó rất cao hứng, nếu như có phi hành pháp bảo thì không cần phải đi bộ nữa, còn có thể tùy thời ngủ trên đó, muốn đi đâu thì đi đó, chân ếch rốt cục cũng được giải phóng.

“Nhích ra, ngươi có bản lĩnh làm cho nó bay lên sao?” Kim Phi Dao thở phì phì ngồi trên phi thảm, đẩy Mập Mạp ra. Mập Mạp không cam tâm dịch sang bên cạnh, ngồi sau lưng nàng, vươn một ngón chân lên với lưng nàng.

Kim Phi Dao không nhìn thấy động tác nhỏ của Mập Mạp, ngồi xếp bằng trên thảm, đang định đưa Mập Mạp đi một vòng, lại nhìn thấy Đại Nữu đang cầm một cái khăn bông vốn dùng lau người cho Mập Mạp, ngốc nghếch nhìn các nàng, trong mắt tràn đầy hâm mộ, và cả chờ đợi.

“Ngại quá, ta quên mất ngươi, ném khăn đi, mau ngồi lên đây.” Nhìn Đại Nữu như vậy, Kim Phi Dao dâng lên cảm giác ông chủ khi dễ con ở, cảm thấy áy náy. Thấy Đại Nữu nhảy lên phi thảm, nàng nhớ ra Đại Nữu rõ ràng là bị Mập Mạp khi dễ, nàng áy náy cái gì?

Đợi Đại Nữu ngồi ổn, Kim Phi Dao ngồi phía trước chỉ lên trời, hét to: “Chúng ta xuất phát thôi.”

Mập Mạp ngồi phía sau giơ ngón chân, vẻ mặt biểu cảm “ngươi là đồ ngu ngốc”, ai ngờ Kim Phi Dao đột nhiên quay lại, trợn mắt nhìn nó, mà Mập Mạp vẫn đang giơ chân, chưa kịp buông xuống. Nó ngơ ngác nhìn Kim Phi Dao, sau đó con mắt chậm rãi chuyển sang bên cạnh, làm bộ như đang nhìn nơi khác.

“Tên hỗn đản nhà ngươi, bình thường không nghe lời ta, nay thấy ta thương tích đầy mình trở về cũng không thèm hỏi lấy một tiếng. Lại còn giả ngu, hôm nay nếu không đánh ngươi một chút thì không biết ngươi còn dám làm ra chuyện gì nữa.” Kim Phi Dao mắng to, giơ nắm tay xông tới Mập Mạp mà đánh.

Mập Mạp liều mạng giãy dụa, không ngừng kêu gào, nó đã không còn đánh lại được Kim Phi Dao sau khi nàng Trúc Cơ, hỗn chiến biến thành đơn phương bị đánh. Còn Đại Nữu thì bị chen cho rơi khỏi thảm, hai tay trước vẫn cầm chặt cái khăn bông, mở to mắt ra nhìn, không biết xảy ra chuyện gì.

“Ha ha ha ha, thực sảng khoái, quả nhiên tiến vào Trúc Cơ kỳ, có thể phi hành mới là chân chính bước vào tu luyện đại đạo.” Kim Phi Dao ngây thơ ngồi trên thảm cười ha ha, nàng không sử dụng linh quang che phủ, cứ để gió tùy ý thổi vào người, vươn hai tay thật cao, đón gió phi hành.

Mập Mạp ghé vào phía sau nàng, nhìn như ngất đi, còn Đại Nữu yên tĩnh ngồi bên cạnh, vẫn bưng một bát cháo hoa quế, bón từng thìa vào miệng Mập Mạp, cũng may là miệng Mập Mạp to, cháo hoa quế bón vào nằm hết trong miệng.

Đánh cho Mập Mạp hôn mê xong, Kim Phi Dao liền tạm hoãn việc thử pháp bảo, trước tiên tắm rửa sạch sẽ, bôi thuốc băng bó cẩn thận, thay một bộ quần áo rồi phát bùa Truyền Âm cho Hoa Khê, nói cho hắn biết mình chuyển lên Hoàng Kim đảo ở, đợi ổn định sẽ thông báo cho hắn, nếu không bùa Truyền Âm hắn gửi sẽ bị nhầm địa chỉ.

Thu hết của cải vào túi trữ vật, xác định không còn sót lại gì nữa, Kim Phi Dao mới mang theo hai con ếch ngốc bay tới Hoàng Kim đảo. Tuy nhiên, nàng không trực tiếp bay đến Hoàng Kim đảo mà lượn hai vòng trên thành Lạc Tiên, lại bay qua xem xét một vòng mấy hòn đảo mới đã nghiền. Vốn lúc đầu còn làm bộ nghiêm trang, khoanh chân ngồi tên thảm, sau một lúc liền lộ nguyên hình, ghé người nằm xuống, nói chuyện với Đại Nữu.

“Đại Nữu, ngươi xem, hồ nước của Kính Hoa các thật sự có thể dùng thay gương.”

“Hư Thanh các! Sao lại bay tới đây, mau chuyển hướng, chuyển hướng.”

“Đại Nữu, ngươi đội đóa hoa này đi, quả nhiên là nữ hài tử cần phải trang điểm, hiện tại trông ngươi hấp dẫn hơn rồi.” Lúc đi ngang quan Thất Trọng đảo, giữa trời hoa tươi bay lượn, nàng bắt lấy một đám hoa đỏ tươi, dùng linh lực dính lên đầu Đại Nữu.

Cuối cùng là bay qua một hòn đảo đầy những ngọn núi tú lệ, Kim Phi Dao có chút bất đắc dĩ, lại có chút chờ đợi bay tới Hoàng Kim đảo.

Nhìn gần thật khác xa với nhìn từ xa. Lúc trước ở dưới đất ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Kim đảo chỉ thấy một màu hoàng kim phú quý chói mắt, ngoài những kiến trúc dị thường xa hoa ra thì không thấy được gì khác. Mà hiện tại đứng ngay trên Hoàng Kim đảo, những thứ nhìn thấy không hề giống với nhìn từ dưới đất lên.

Kim Phi Dao kinh ngạc đến mức muốn rớt cằm xuống đất, đây là địa phương gì? Kiến trúc kim bích huy hoàng chỉ chiếm một phần mười đảo nổi, hay nói cách khác chính là những căn phòng ánh vàng rực rỡ này chỉ xây một vòng quanh đảo nổi, còn ở giữa chỉ là cái hố to rất sâu.

Nhìn kỹ hơn, ở bốn vách của hố to kia có rất nhiều sơn động, không có lấy một cái thang lầu, toàn bộ phải dựa vào pháp bảo để ra vào. Cũng có nhiều sơn động xây bình đài ngoài cửa để cho tu sĩ đặt chân dễ dàng hơn, thậm chí có người còn dán cả câu đối đỏ chót ở hai bên động khẩu.

“Đây, đây là tốt dây xấu củ nha. Bên ngoài và bên trong quả thực là hai thế giới. Cũng thật là giản tiện, lấy một cái động là có thể ở.” Kim Phi Dao vốn còn tưởng mình được ở một nơi giống hoàng cung nơi thế tục, còn nghĩ xem liệu thế có phú quý quá, không có không khí tu luyện hay không.

“Ngươi là người phương nào? Có chuyện gì?” Từ đám phòng ốc vàng rực rỡ bên ngoài bay ra một tu sĩ Trúc Cơ, từ rất xa đã hô hỏi.

Kim Phi Dao vội vàng lấy ra lệnh bài Hoàng Kim đảo, đưa tới trước mặt tu sĩ kia, “Vị sư huynh này, ta vừa mới tiến giai Trúc Cơ kỳ, tên Kim Phi Dao, là đệ tử Lữ nương nương mới thu, nàng bảo ta chuyển tới Hoàng Kim đảo. Đây là lệnh bài của ta.”

“A, ngươi chính là Kim Phi Dao?” tu sĩ kia nhận hoàng kim bài, dùng thần thức đảo qua, phát hiện không có vấn đề, quay ra đánh giá tu sĩ kỳ quái cả thân bao bọc trong vải, chỉ có mắt và miệng lộ ra ngoài này. “Ngươi đi theo ta, bên trên đã phân phó, nói là có tu sĩ Trúc Cơ tới. Tuy nhiên, Kim đạo hữu, tạo hình của ngươi cũng thật là đặc biệt, linh thú cũng lạ, cũng đặc sắc.”

“À, ta đây là bị thương nên mới bao thành như vậy. Còn phải đa tạ sư huynh dẫn đường, không biết sư huynh họ gì, về sau còn phải nhờ sư huynh chiếu cố nhiều.” Kim Phi Dao ngượng ngùng cười cười.

“Không cần khách khí, ta tên Lâm Lợi, mọi người đều là đồng môn, có chuyện gì cũng có thể nói, ngươi đi theo ta.”

Đi theo sau Lâm Lợi, Kim Phi Dao đặt chân xuống Hoàng Kim đảo, bước chân trên mặt sàn ngọc thạch mạ vàng. Nếu không nhìn xuống dưới kia thì kiến trúc của Hoàng Kim đảo này thực khiến người ta choáng ngợp, tùy tiện tìm một viên gạch cũng là bạch ngọc, ngay cả cái chuông trên mái hiên cũng làm từ vàng.

Cứ đi mười bước, trên bức tường bạch ngọc lại có môt đồ án tạo thành từ những viên trân châu lớn nhỏ đủ kích cỡ. Hơn nữa, nàng còn vô tình đá phải một viên trân châu dưới đất, nó lóc cóc lăn đi, Lâm Lợi vẫn không hề hí mắt một cái, giống như Kim Phi Dao đá phải viên sỏi chứ không phải trân châu vậy.

Tuy nhiên, nhìn lâu mới phát hiện, mấy thứ này đều là những vật phẩm trân quý trong thế tục chứ ở tu tiên giới lại không có giá trị gì, chỉ cho ánh mắt nhìn thấy phú quý đến cực hạn, kỳ thực còn không bằng một pháp bảo thượng phẩm. Nhưng dù sao thì cũng quá đủ để dọa đám tu sĩ tu vi thấp.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Vốn Thuần Lương