Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 56: Ếch – xà đại chiến


“Lý Nguyên Chính, đệ tử Vạn Xà cung, am hiểu xà vật công kích.” Hóa ra là đệ tử Vạn Xà cung, bảo sao lại có nhiều rắn như vậy. Kim Phi Dao ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lý Nguyên Chính đang thổi sáo khống chế đàn rắn một cái.

Phía sau đột nhiên có năm con rắn độc xông lên, Kim Phi Dao vung tay, một chuỗi bong bóng màu lam bay ra, nhanh như chớp liền vọt tới lũ rắn.

“Bụp.” bong bóng màu lam bay tới liền bao lấy thân thể độc xà. Một tiếng vang nhỏ vang lên, lam hỏa trong bong bóng vừa động đã thiêu đứt thân rắn, tàn thể rơi xuống đất không ngừng vặn vẹo.

Bong bóng dạo qua một vòng, cuối cùng hợp lại với nhau thành một cái bong bóng lớn, giống như một cái lồng phòng ngự, bao bọc lấy Kim Phi Dao. Sau đó bao nhiêu độc xà xông lên đều trở thành xác chết dưới uy lực của bong bóng.

Đây là biến hóa của bông tuyết sau khi nàng tiến vào Luyện Khí hậu kỳ, từ những đốm ánh sáng nhỏ biến thành bong bóng màu lam, mà Minh hỏa quyền cũng không còn là hỏa diễm nữa mà đã thành một tầng lam quang trên nắm tay, thoạt nhìn càng không có gì đặc biệt.

Đám rắn này đa phần là linh xà cấp một, chỉ một bộ phận nhỏ là cấp hai, Kim Phi Dao đoán hắn còn có linh xà cấp ba nhưng giấu đi làm đòn sát thủ. Dù sao đã giao cho Mập Mạp, nàng cũng không muốn nhúng tay, chủ yếu là muốn nhìn xem Mập Mạp có gì lợi hại.

Mập Mạp ngồi an ổn trên đài, vươn đầu lưỡi cuốn lấy một linh xà, vụt một cái thu lại nuốt vào bụng. Nếu như có linh xà từ nơi khác tiến tới thì Mập Mạp liền giơ chân trước ra đánh bay. Dường như đám linh xà này rất hợp khẩu vị Mập Mạp, nó ăn càng ngày càng nhanh, tốc độ bắt giữ linh xà càng ngày càng mau, chỉ có thể nhìn thấy từng luồng tàn ảnh.

Lý Nguyên Chính hoảng sợ nhìn con ếch Bàn Vân này, nó lại hoàn toàn không e ngại thiên địch, thản nhiên nuốt từng con từng con.

Nhìn số lượng linh xà trên lôi đài càng ngày càng ít, Lý Nguyên Chính nóng nảy, thế này thì gọi gì là tỷ thí, hoàn toàn là dùng bữa mà. Hắn lập tức điều khiển đàn rắn rời xa con ếch kỳ quái kia, quay sang công kích Kim Phi Dao đang ngồi nhàn nhã một bên xem kịch.

Linh xà nhận được mệnh lệnh, chuyển mục tiêu sang Kim Phi Dao, chúng nhanh chóng di chuyển trên lôi đài, kẻ trước vừa ngã kẻ sau liền xông lên đánh về phía Kim Phi Dao. Vọt tới bao nhiêu đều toàn bộ đập vào bong bóng.

Một loạt âm thanh xèo xèo vang lên, đám rắn không kịp giãy dụa dã bị bong bóng thiêu đốt thành than. Đám rắn còn lại liền tản ra, lùi lại phía xa, mặc kệ sáo có thổi thế nào cũng không chịu tới gần Kim Phi Dao nửa bước.

Còn Mập Mạp giống như mở cuộc càn quét quy mô lớn, vẫn như bão táp bắt giữ linh xà. Lý Nguyên Chính khẽ cắn môi, thả linh xà mà hắn định để dành tới trận chung kết ra.

Túi linh thú vừa mở ra, một con cự xà hung mãnh dài năm trượng xuất hiện, toàn thân màu đen, trên da phủ kín hoa văn hình đồng tiền màu vàng, chỗ thân to nhất cũng to hơn miệng giếng, trên trán mọc một cái sừng, dưới đuôi là một cái gai bén nhọn dài tầm một gang tay, hiển nhiên là một con linh xà cấp ba đã sống hơn năm trăm năm. Hơn nữa, nó đã ở cấp ba đỉnh, kể cả chưa vào cấp bốn thì cũng vì sống quá lâu mà thực lực hoàn toàn không giống với yêu thú cấp ba bình thường.

Nó vừa xuất hiện, đám tiểu linh xà liền toàn bộ lui trở về, rõ ràng có thể cảm giác được chúng vô cùng e ngại con linh xà này.

Mấy ngàn con linh xà nhỏ, gần một nửa đã vào bụng Mập Mạp, khiến cho Lý Nguyên Chính tổn thất không nhỏ. Con linh xà hắn bị ép mang ra này là linh thú sư phụ hắn nuôi từ bé, trước đó không lâu mới đưa cho hắn mượn. Do không phải do hắn nuôi, hơn nữa lại không nhận chủ nên bình thường hắn vẫn không dám sai sử lão linh xà này.

Con linh xà có hoa văn đồng tiền này vừa xuất hiện đã chiếm phần lớn diện tích lôi đài, Kim Phi Dao cũng cau mày đứng dậy. Nàng đoán biết người này có linh thú cấp ba nhưng lại không ngờ là nó to thế, kể cả yêu thú loại rắn cấp bốn cũng không lớn như vậy.

Hai con mắt bất động nhiều năm của Mập Mạp rốt cục bắt đầu chuyển động. Nó vừa mới trở thành bán yêu linh thú cấp một, còn đối phương lại là linh thú cấp ba to lớn, nó muốn không động dung cũng khó. Linh xà cũng nhìn thấy Mập Mạp, con ếch Bàn Vân này rất to, giống như chuyên môn nuôi dưỡng cho nó vậy.

Ếch Bàn Vân phổ thông quá nhỏ, ngày thường nó một miếng cũng phải ăn mấy chục con, còn chưa biết hương vị thế nào đã nuốt mất rồi. Nhìn thấy con ếch vừa khéo trước mắt, nó không cần chỉ thị của Lý Nguyên Chính, há cái miệng khổng lồ ra đánh tới Mập Mạp.

“Rầm.”

Một tiếng nổ vang lên, chỗ Mập Mạp vừa đứng đã bị linh xà phá ra một cái hố to, nó ngẩng đầu với cái miệng dính đầy đá vụn lên, phát hiện Mập Mạp đã nhảy sang chỗ khác, vì thế lại đánh tiếp.

Linh xà thể tích lớn nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt, điên cuồng đuổi theo Mập Mạp khắp lôi đài, đập ra vô số hố. Lý Nguyên Chính vốn muốn để linh xà công kích Kim Phi Dao trước, một khi chủ nhân chết thì linh thú gì cũng chỉ là miếng thịt béo mặc cho bọn họ xử lý thôi, thế mà giờ nó lại đuổi theo con ếch kia thì còn nói chuyện gì nữa.

Nhưng nhìn bộ dáng hưng phấn của linh xà, hắn không dám trêu vào nó, nếu nó tức giận nuốt luôn mình thì phải làm sao? Hơn nữa, nó còn làm cho lôi đài mù mịt chướng khí, loạn thạch bay tứ tung, tro bụi bốc cao, thực không biết phải đánh thế nào.

Mập Mạp bị linh xà đuổi theo không rời, trong lúc chạy đột nhiên quay người lộn trở lại, tung một chưởng vào đầu linh xà. Cái đầu rắn vĩ đại bị một chưởng của nó đánh nghiêng đi, thân thể còn suýt bị ngã ra, linh xà phút chốc ngẩn người giống như đang nghĩ xem vừa rồi mình gặp phái chuyện gì.

Đợi lúc xác định là bản thân bị thức ăn đánh, nó phẫn nộ, thú tính nổi lên, ngửa đầu lên trời hét lớn một tiếng, hai con mắt biến thành màu đỏ, một thứ mùi nồng nồng liền khuếch tán.

“Nguy rồi!” Lý Nguyên Chính nhìn thấy linh xà nổi sát tính, chỉ sợ trừ phi là sư phụ tới, còn bản thân căn bản không có biện pháp khống chế nó thì gấp đến độ vội vàng lấy một cái sáo màu vàng ra, do dự một hồi vẫn quyết định thổi.

Hắn không thổi thì không sao, vừa mới thổi một cái, linh xà đã trừng con mắt màu đỏ nhìn sang, cái đuôi quất tới, đánh bay Lý Nguyên Chính tới không trung, quay cuồng mấy vòng rồi nện xuống lôi đài, thiếu chút nữa là lăn xuống dưới đài.

Lý Nguyên Chính ra sức giữ lấy mép lôi đài, hộc máu bò lên, hô to với linh xà: “Xà gia gia, ngươi đừng náo loạn, phải bình tĩnh.”

Đời nào linh xà chịu nghe? Nó đỏ mắt đuổi đánh Mập Mạp. Mập Mạp một kích thành công, lá gan vốn to càng được thể nở ra, lợi dụng dáng người thấp bé so với đối phương của mình, linh hoạt trốn tránh trên lôi đài, còn nhiều lần thành công dùng chân trước và cái lưỡi đài đánh trúng linh xà.

Linh xà không bắt được Mập Mạp, thẹn quá hóa giận, há to miệng, một quang đoàn màu trắng bắt đầu tụ tập trong miệng.

Oành một tiếng, một luồng bạch quang bắn ra từ miệng nó đuổi theo Mập Mạp. Nơi nào bạch quang đi qua là vỡ nát, Mập Mạp vèo một cái nhảy xuống khỏi lôi đài, chạy vào trong đám người đang đứng xem. Còn bạch quang đuổi theo Mập Mạp cũng nhảy vào trong đám người khiến cho đám tu sĩ quanh đó hoảng loạn, ào ào bỏ chạy, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Tu sĩ bình phán bay trong không trung, choáng váng cả đầu. Sao sân mình quản lý toàn gặp chuyện không may, hơn nữa lần nào cũng là khi tên tu sĩ Kim Phi kia lên đài, chẳng lẽ người này là tai tinh sao? Nếu hắn biết Kim Phi Dao dùng tên giả để báo danh thì sợ là càng thêm điên tiết.

Lý Nguyên Chính luống cuống chân tay nhìn linh xà nhảy theo vào đám người, đả thương không ít tu sĩ khiến cho mọi người công phẫn. Để tự bảo vệ mình, cũng là để xả giận, mọi người xông vào giúp đỡ Mập Mạp, bắt đầu thả ra pháp khí và pháp thuật, ném hết vào linh xà.

“Phải làm sao bây giờ, chắc chắn sư phụ sẽ đánh chết ta.” Lý Nguyên Chính nhìn linh xà bị một đống tu sĩ vây quanh, gấp đến chết khiếp, nhưng lại không dám tiến lên hỗ trợ, hắn sợ đám tu sĩ sẽ đánh chết cả mình.

Trong lòng hắn vạn phần hối hận, nếu biết sớm thì hắn đã không tới tham gia kỳ tỷ thí này, sư phụ coi trọng hắn như vậy, đến lúc Trúc Cơ tự nhiên sư phụ sẽ chuẩn bị Trúc Cơ đan cho. Bây giờ thì hay rồi, làm linh thú bảo bối của sư phụ bị giết chết, sau này không nói tới Trúc Cơ đan, chỉ sợ từ giờ sẽ bị ném tới một xó xỉnh nào đó, cả đời quét sân thôi.

“Đạo hữu, linh thú này của ngươi dường như không chịu khống chế nha.” Kim Phi Dao không biết đứng bên cạnh Lý Nguyên Chính từ lúc nào, thật quan tâm hỏi.

Lý Nguyên Chính gật đầu, có chút xấu hổ nói: “Đúng thế, nó rất không nghe lời, ta cũng không có cách nào.”

“A!” Lý Nguyên Chính đột nhiên phản ứng lại, hô to một tiếng định tránh ra.

Kim Phi Dao đã một quyền đánh vỡ linh quang phòng ngự của hắn, nắm tay đấm vào bụng hắn. Lý Nguyên Chính cảm thấy bụng giống như bị xé rách, đau đến mức thật lâu không thốt ra lời.

“Lý đạo hữu, ta thấy ngươi thật xui xẻo, lát nữa còn phải ứng phó với những tu sĩ bị linh thú của ngươi làm bị thương nữa. Những thứ mà linh thú của ngươi phá hủy ngươi cũng phải đền, ngươi thiếu nợ nhiều như vậy, nếu ta giết chết ngươi thì những tu sĩ kia còn không đem ta ra ăn sao? Ta thấy ngươi vẫn nên mau chóng hạ lôi đài, giải quyết hết những việc kia đi.” Kim Phi Dao mạnh mẽ đấm hắn mấy cái, làm hắn ngất xỉu rồi mới ném khỏi lôi đài, thoải mái tiếp nhận một vị trí trong hai trăm hạng đầu.

Còn Lý Nguyên Chính vừa bị ném xuống đã bị tu sĩ bình phán gọi người tới đưa đi, linh xà của hắn đã làm không ít chuyện tốt còn cần chủ nhân là hắn tới chịu trách nhiệm.

Linh xà đã sớm mất dấu Mập Mạp trong đám người, những tu sĩ xung quanh bị nó liên lụy đều tiến tới nó mà cuồng ẩu.

Mập Mạp không biết đã đi đâu, bản thân linh xà thì bị đánh cho bầm dập, không cần biết ai với ai, dùng bạch quang chống trả loạn xạ. Không biết ai đó nhìn thấy tỷ thí kết thúc, Lý Nguyên Chính cũng bị tu sĩ bình phán đem đi, liền hét lớn lên với mọi người: “Mọi người, giết con linh thú cấp ba này lấy tài liệu đi, yêu đan thì ai lấy được là của người đó.”

Có lời này châm ngòi, mọi người càng ra sức, đều muốn nhân cơ hội kiếm chác, linh xà dù có lợi hại cũng không đánh lại nhiều tu sĩ đang cuồng oanh loạn tạc như vậy, rốt cục sau khi đã hủy đi sáu cái lôi đài thì bị thương quá nặng, đổ rầm xuống đất, khí tuyệt bỏ mình.

Mọi người thấy linh xà đã chết liền đồng loạt xông lên, bắt đầu kiếm chiến lợi phẩm, nhất là phần đầu linh xà có hơn mười tu sĩ ùa tới, muốn trước tiên cướp đi yêu đan của nó.

Hiện trường hỗn loạn không kém lúc đánh nhau với linh xà, thậm chí vì mấy thứ tài liệu tốt trên người linh xà mà vài tu sĩ còn có xu thế động thủ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Vốn Thuần Lương