Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 77: Thừa Hoàng


Tần Dịch ngâm mình trong thùng tắm, tẩy rửa máu bẩn trên người, nhìn một bộ thanh sam giày vải bày bên cạnh, con mắt không có tiêu cự, tâm thần sớm cũng không biết bay đi đâu.

Thái độ của yêu quái Bạch Quốc đối với bọn họ tốt đến kỳ lạ, mặc dù biểu hiện ra vì coi trọng Dạ Linh, Tần Dịch vẫn như cũ cảm thấy Dạ Linh không có mặt mũi lớn như vậy.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Trình Trình thật sự có thể là Yêu Vương Thừa Hoàng...

Đương nhiên cũng có thể tâm tính nghi hàng xóm trộm búa ảnh hưởng, trước đó cảm thấy Trình Trình có thể là Yêu Vương, vậy tự nhiên nhìn dấu hiệu gì cũng giống. Như Lưu Tô nói, không ít điểm đáng ngờ mấu chốt chưa được cởi bỏ, không thể nhận định như vậy.

Thật ra nhìn bộ thanh sam giày vải mà người hầu Ưng soái phủ đưa tới phán đoán, đối phương thật sự coi trọng Dạ Linh mà không phải Tần Dịch hắn. Đây là thanh sam phổ thông rất bình dân, giày vải rất phổ thông, cảm giác chính là tùy tiện mua một bộ bên ngoài, không cho hắn mặc quần áo hạ nhân cũng không tệ rồi.

Thân ở hiểm địa, tâm thái nên coi người Yêu Vương thành xa lạ để phán đoán, thái độ của nó liệu có che giấu mục đích khác hay không.

Yêu Vương thống lĩnh trăm vạn yêu chúng sẽ không thể nào là một tiên sinh rất dễ nói chuyện.

Tần Dịch nhớ tới lúc đi qua cửa hàng bên đường, nhìn thấy bên trong treo thịt người, ngay cả đầu người đều có.

Giống như ở thế giới loài người trông thấy hàng thịt heo.

Quả thật như vu sư nói, loài bất đồng, vốn như thế, cũng không có đúng sai đáng nói. Nhưng cho dù Tần Dịch giả vờ không quan tâm mà đi ngang qua, trong lòng khó tránh khỏi buồn nôn, hắn chung quy vẫn là người.

Còn là một người hiện đại xuyên việt không quá lâu.

Đừng nói Yêu Vương còn chưa chắc là Trình Trình, cho dù thật sự là Trình Trình, hắn cũng không dám mất đi cảnh giác.

- Bổng Bổng, lát nữa ủy khuất ngươi ở trong giới chỉ...

Lưu Tô nói.

- Không sao, giới chỉ không ngăn cách hồn lực, ta ở trong giới chỉ không khác gì ở bên ngoài. Chân chính phải lo lắng ngược lại là Yêu Vương này quá mạnh, có thể phát hiện được ta tồn tại... Cho nên lát nữa ta phải tận lực che giấu, ngươi vẫn phải dựa vào chính mình.

- Ừm, đã rõ.

- Trên thực tế, có thể làm Yêu Vương một phương, cũng sẽ không là loại tính tình lỗ mãng táo bạo hung lệ như yêu quái cấp thấp, nhìn Ưng Lệ sẽ biết, còn rất có phong độ. Cho dù nó có mưu đồ đối với ngươi cũng không thể không đàm phán điều kiện, nếu như thật sự muốn giết ngươi, ngươi làm chuẩn bị gì cũng vô dụng, đây chính là địa bàn của người ta.

Tần Dịch nhún vai, leo ra khỏi thùng tắm.

Lưu Tô lập tức không âm có thanh.

- Ai, Bổng Bổng, nghe nói có loại pháp thuật như Khiết Thân Thuật, lúc nào dạy một chút, rất hữu dụng đấy.

Lưu Tô rất lâu mới nghẹn ra âm thanh.

- Không bằng ngươi học Tịnh Thân Thuật tốt hơn một chút.

- Ta lại đắc tội ngươi?

- Hừ... Dù sao chờ ngươi tu hành pháp lực tới trình độ nhất định, hoặc rèn thể đến thể chất biến hóa, ngay cả tác dụng của tuyến mồ hôi đều mất đi, không cần bất kỳ thuật pháp nào cũng thân không tạp chất, không dính chất bẩn bên ngoài. Ngươi cho rằng vì sao Dạ Linh luân phiên đại chiến vẫn trắng nõn, đó là vì người ta có tu vi cao hơn ngươi, sớm đã không nhiễm bụi trần.

- Thì ra là thế, lại tìm được một mục tiêu tu hành.

- Phì, chút tiền đồ kia.

Tần Dịch mặc xong thanh sam giày vải, đi ra khỏi cửa phòng.

Dạ Linh đã chờ ở ngoài chính đường, trông thấy Tần Dịch, mắt to lập tức sáng lên.

- Ca ca mặc như vậy rất đẹp mắt.

Tần Dịch lau tóc.

- Đúng thế, quan trọng ở khí chất.

Ưng Lệ ở một bên ý vị thâm trường nhìn Tần Dịch. Tu hành của bọn hắn đã sớm không chú trọng biểu tượng, thẩm mỹ cũng chưa chắc nhất trí, có đẹp hay không không quan trọng. Hắn ngược lại cảm thấy Tần Dịch này rõ ràng ăn mặc loại quần áo mang tính chất hạ thấp này lại có thể hoàn toàn không quan tâm... Nhìn ra được thật sự không quan tâm, không phải làm bộ.

Phần tâm cảnh này, rất đáng xem.

Hắn không nói gì, chỉ làm thủ thế.

- Đi thôi, mang nhị vị vào cung.

Tần Dịch có chút tò mò.

- Lúc này đã vào đêm, tiến cung phù hợp không?

Ưng Lệ nhịn không được bật cười.

- Với tu hành của vương, không phân biệt ban ngày ban đêm, chỉ phân biệt bế quan hay không.

Hoàng cung cách phủ Ưng soái không xa, không bao lâu đã đến, thủ vệ hoàng cung không có ngăn trở, chỉ nói.

- Ưng soái vừa rồi thông báo, đại vương đã biết. Nói chờ Đằng Xà trong Hàm Hương Điện.

Cái gọi Hàm Hương Điện, cũng không có vàng son lộng lẫy lưu quang tràn ngập như trong tưởng tượng của Tần Dịch, ngược lại rất mộc mạc, cũng chỉ là cung điện dùng gỗ điêu khắc tương đối xinh đẹp, ngoài điện có ao, trong ao mọc một ít dị hoa tản ra hương thơm dễ ngửi.

Trong điện có ánh sáng của minh châu, tiếng nhạc đàn sáo mơ hồ truyền đến.

Ưng Lệ ở ngoài điện nghiêm túc báo.

- Ưng Lệ mang Đằng Xà yết kiến.

- Vào đi.

Trong điện truyền đến giọng nữ, vẻn vẹn hai chữ đã khiến cho trái tim Tần Dịch kịch liệt nhảy dựng.

Âm thanh này quá mị, nghe mềm hết cốt tủy người ta, phảng phất như muốn câu hết hồn phách; mà kỳ lạ chính là, hết lần này tới lần khác lại mang theo cảm giác uy nghiêm, dè bẹp hết các ý nghĩ xấu xa của người ta trở về, biến thành một loại sợ hãi.

Tần Dịch từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ thể nghiệm qua loại cảm giác yêu mị cùng uy nghiêm kết hợp một chỗ thế này. Có lẽ trong điện ảnh và truyền hình từng có người ý đồ biểu hiện như vậy nhưng sao có thể so sánh với âm thanh chân chính có đủ yêu lực hiện tại?

Bước vào trong điện, lại thấy có mỹ nhân nhảy múa, bên cạnh các loại đàn sáo, ca múa khoan thai. Chủ vị, một đạo thân ảnh uyển chuyển nằm nghiêng trên nệm êm, một bàn tay nhỏ nhắn chống cái trán, đang nhìn ba người đi vào.

Váy dài màu trắng che kín thân thể, lại vừa đúng lộ ra dáng người nằm ngang, lả lướt hấp dẫn, núi non phập phồng, đủ khiến cho bất kỳ kẻ nào động tâm —— nếu như ngươi không nhìn thấy gương mặt đó.

Đó không phải mặt người, mà là hồ ly.

Hồ ly vô cùng xinh đẹp, một chút cũng không khiến cho ngươi cảm giác yêu quái buồn nôn, ngược lại làm cho người ta cảm thấy khuôn mặt hồ ly kia và thân thể người hoàn chỉnh nhất thể, vốn nên như thế. Cặp mị nhãn kia thoáng nhìn liền giống như bị mỹ nhân tuyệt sắc nhân loại vừa giận vừa vui phóng điện, đó là mị ý tự nhiên đang kích thích huyết dịch của ngươi tuôn trào.

Đây cũng không phải hồ ly, là Thừa Hoàng.

Bạch dân Thừa Hoàng, hình dáng như hồ.

Dạ Linh ngơ ngác nói.

- Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp.

- Hả? Thật không?

Thừa Hoàng mỉm cười.

- Ta nghe chim chóc ngoài thành nói, các ngươi cảm thấy bộ dạng này rất xấu.

Dạ Linh vội nói.

- Tỷ tỷ không giống bọn hắn, ta chưa từng thấy qua tỷ tỷ xinh đẹp như vậy.

Thừa Hoàng nhìn về phía Ưng Lệ.

- Con Đằng Xà này rất không tồi, chưa từng có bất kỳ thuật pháp yêu tu, vậy mà tự mình tu đến Hóa Hình tầng thứ tám... Dường như trong cơ thể còn kết hợp nhiều loại mấu của yêu mãng cùng Giao Long, tiềm lực không thể đo lường.

Ưng Lệ hành lễ nói.

- Xác thực đáng giá để bồi dưỡng, đợi một thời gian sẽ là thượng tướng của Bạch Quốc ta.

Nụ cười của Thừa Hoàng càng thêm mị.

Tần Dịch ở một bên xem mà ngẩn người, hắn một mực tìm kiếm ý bóng dáng của Trình Trình trên người Thừa Hoàng, thật sự tìm không ra, khí chất vũ mị, uy nghiêm kết hợp kia cùng với cảm giác áp bách do yêu lực áp chế vô hình mang đến, so với Trình Trình thì hoàn toàn là hai giống loài bất đồng.

Mấu chốt nhất chính là, hắn thật sự cảm thấy một khuôn mặt hồ ly rất mị rất đẹp mắt, con vợ nó gặp quỷ rồi.

Nhưng Thừa Hoàng này phảng phất như không thèm để ý đến hắn, đôi mắt đẹp ngay không thèm liếc hắn một cái, nói với Ưng Lệ một câu, lại rất hòa ái hỏi.

- Tiểu Đằng Xà, ngươi tên gì?

- Ta là Dạ Linh.

- Dạ Linh a... Rất êm tai. Còn có người thân không?

- Không có.

Dạ Linh ngơ ngác lắc đầu.

- Ta từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã không có người thân, chỉ có duy nhất là ca ca.

- Ca ca?

Dạ Linh kéo góc áo Tần Dịch.

- Đây chính là ca ca của ta, hắn gọi Tần Dịch.

- Nhân loại?

Thừa Hoàng có chút nghiền ngẫm nở nụ cười.

- Trên đời không có nhân loại nào thật lòng xem yêu quái như muội muội, ngươi trẻ người non dạ, bị người lừa rồi.

Dạ Linh lớn tiếng nói.

- Mới sẽ không!

- Thật sao?

Thừa Hoàng ung dung tháo xuống một cái vòng tay từ trên tay, tiện tay ném đi.

Vòng tay kia rơi xuống đất, tự động lớn lên, biến thành một cái gương tròn. Gương tròn đối diện Tần Dịch, trong gương chiếu rọi thân ảnh của hắn.

Tần Dịch nhíu mày.

Hắn phát hiện bóng dáng trong gương sẽ không theo động tác của hắn, ví dụ như hắn nhíu mày, trong gương vẫn không có biểu lộ.

- Đây là Chiếu Tâm Kính, chút tài mọn.

Thừa Hoàng lười biếng giải thích một câu, trực tiếp hỏi tấm gương.

- Này, Dạ Linh trong lòng ngươi như thế nào? Có ý nghĩ gì đối với nàng?

Tần Dịch trong gương mở miệng.

- Đó là muội muội của ta, một con tiểu xà vừa đần vừa nhát gan, luôn bị người khi dễ, đau lòng. Lần này để cho nàng ở lại Bạch Quốc cũng không biết đúng hay sai, sau này phải đến thăm nàng, nếu như lại bị khi dễ, lão tử cưỡi Thừa Hoàng kia.

Biểu lộ của Thừa Hoàng cứng đơ, tiếp đó trở nên vô cùng cổ quái.

Ưng Lệ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nhìn không chớp mắt.

Dạ Linh che miệng nhịn cười.

Hai má Tần Dịch run rẩy.

Tiếng đàn sáo trong điện đều ngừng, lặng ngắt như tờ.

[* Nghi hàng xóm trộm búa: Lúc trước có người, mất một cây búa. Hắn hoài nghi nhi tử nhà hàng xóm trộm, quan sát bộ dạng đi đường của người đó, giống trộm búa; nhìn sắc mặt biểu lộ của người đó, cũng giống trộm búa; nghe hắn nói chuyện, càng giống trộm búa, nhất cử nhất động của người đó, đều giống trộm búa.

Sau đó, người mất búa lúc đào đất trong sơn cốc, đào ra cây búa kia, lại lưu tâm nhìn nhi tử nhà hàng xóm, liền cảm thấy bộ dạng đi đường của hắn, không giống trộm búa; sắc mặt biểu lộ của hắn, cũng không giống trộm búa; hắn nói chuyện, càng không giống trộm búa, nhất cử nhất động của người đó, đều không giống trộm búa.

Thay đổi không phải nhi tử nhà hàng xóm, mà là tâm tính của mình. Nguyên nhân thay đổi cũng không có cái khác, là bị thành kiến che mắt.]

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Tử Xin Tự Trọng