Tiên Thiên Hữu Luân

Chương 2: Một khởi đầu mới


Nguyên Sinh bước vào một vùng hư không, lúc này tâm trí của Nguyên Sinh dường như không thể ý thức được gì thêm nữa, mọi thứ trở nên hư hư ảo ảo, ký ức của Nguyên Sinh trở lên đảo lộn. Bộ đầm trắng của Nguyên Sinh tan vào hư không, trong vùng tối đen thì một tia sáng le lói xuất hiện, một dòng nước ấm bao bọc Nguyên Sinh. Nguyên Sinh cảm thấy thật thoải mái, sau một thời gian trôi nổi, không gian xoắn kép lại rồi biến mất, ký ức được sắp xếp lại như cũ, ý thức của Nguyên Sinh cũng dần được cải thiện, Nguyên Sinh lúc này tự hỏi:

Ta đang ở đâu đây, thật là thoải mái a

Nguyên Sinh cảm nhận ánh sáng chói lòa, từ từ mở mắt ra thấy mình được bao bọc bởi một vùng nước ấm, hắn cảm thấy kỳ lạ, đưa tay ra thì sờ thấy một bức tường trong suốt lấp lánh như thủy tinh. Dường như tứ phía đều có bức tường này bao bọc lấy hắn, chưa biết làm gì thì một nguồn sức mạnh chảy trong hắn toát ra ngoài, quanh người Nguyên Sinh tỏa ra một luồng vân khí vừa trắng vừa đen ảo diệu, Nguyên Sinh cảm nhận thấy nguồn sức mạnh kia liền tìm cách làm chủ nó, Nguyên Sinh điều khiển dòng chảy sức mạnh kia chạy qua các kinh mạch trong cơ thể. Làm chủ dòng chảy một thời gian, Nguyên Sinh cảm thấy nếu sử dụng nguồn sức mạnh này có lẽ sẽ phá được bức tường kia. Nghĩ vậy, theo như hắn biết nếu như tích tụ dòng sức mạnh tại một điểm rồi bộc phát chắc chắn sẽ đủ lực để phá bức tường kia, Nguyên Sinh liền tích tụ toàn bộ dòng chảy vào trong tâm, rồi bất ngờ phóng hết vân khí ra ngoài cơ thể. Vân khí tỏa ra không ngừng, sức ép này đối với Nguyên Sinh thật khủng khiếp, bức tường kia không chịu nổi sức ép thì trở nên dạn nứt, tiếng nứt nghe thật chói tai, dư chấn tỏa ra khắp nơi. Một tiếng nổ vang nên, dư chấn này làm dung động cả một vùng, bức tường kia bị phá hủy thành các mảnh vụn nhỏ. Vân khí còn lại bắn thẳng nên trời, Nguyên Sinh cứ thế từ bên trong bước ra. Nguyên Sinh cảm thấy thật sảng khoái vươn vai một cái rồi ngắm nhìn xung quanh.

Một khung cảnh kỳ vĩ suất hiện trong mắt Nguyên Sinh, bất ngờ trước khung cảnh nơi đây, tiếng thác nước chảy, tiêng chim hót tạo lên một âm thanh du dương, Nguyên Sinh chưa từng Nghĩ rằng một khung cảnh nên thơ như vậy còn tồn tại, mà nghĩ lại thì đây cũng có phải thế giới cũ của hắn đâu. Hít một hơi thật sâu trong bầu không khí trong lành, Nguyên Sinh quay đầu lại nhìn tò mò thứ gì vừa giam cầm hắn, một hòn đá bằng thủy tinh lớn gấp đôi hắn, hóa ra hắn sinh ra từ hòn đá này sao. Ra vậy, hòn đá này đã hấp thụ nguyên khí tinh khiết của trời đất hàng trăm triệu năm và trở thành linh thạch tạo ra cơ thể này. Vân khí quanh người Nguyên Sinh vẫn tỏa ra một cách mạnh mẽ. Nguồn vân khí này có hai màu vừa trắng vừa đen, màu đen thì có lẽ là ma lực mà phán quan Tử Lăng nói với hắn, Nguồn ma lực này là vô hạn, Nguyên Sinh nghĩ thầm. Còn vân khí màu trắng kia thì càng ngày càng giảm dần, đó có lẽ là linh lực. Theo lời dặn của Tử Lăng chỉ nói đến ma lực còn linh lực ko nhắc tới, mà còn liệt kê các cấp nữa, ma lực thì không nói đến cấp độ. Nguyên Sinh cảm thấy hào hứng hẳm lên, quả nhiên hắn vẫn phải tự tu luyện linh lực, cứ nghĩ là tiên thiên bá đạo sẵn rồi thì chán chết. Nguyên Sinh cười lớn rồi lập tức thu lại vân khí, Nguyên Sinh đã quen dần với việc điều khiển linh ma lực.

Thấy bên kia có một hồ nước, Nguyên Sinh có ý định nhảy xuống tắm, chạy đến nơi thì thấy kỳ lạ. Hồ nước này trong vắt mà không thấy đáy, mặt nước không một gợn sóng, thật hiếm thấy. Toan định nhảy xuống thì ngó thấy một thiếu nữ tầm 15 tuổi phản chiếu dưới mặt hồ, thiếu nữ này trông vô cùng xinh xắn, thân hình nhỏ bé, mái tóc dài óng mượt, làn da mịn màng trắng muốt, quả là một vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành. Người thiếu nữ này không mặc quần áo, lại ở dưới hồ.

Kỳ lạ, sao dưới mặt hồ lại có hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp đến vậy, lại không mặc quần áo. Giống ta ha, ta cũng không mặc quần áo.

Nghĩ đến đây Nguyên Sinh hoảng hốt la lên, trách móc phán quan:

hu hu, phán quan ơi, tạo sao ngài lại cho tôi đầu thai thành thiếu nữ hả, tôi vốn là con trai mà, bây giờ làm con gái sao mà được chứ, bắt đền ngái đấy, huhu

Nguyên Sinh bình tĩnh trở lại, cũng chưa chắc, Nguyên Sinh nghĩ đến lại thấy đỏ mặt, hai tay che mặt nhìn xuống phía dưới. Nguyên Sinh thở phào Ngồi bệt xuống đất

Tạ ơn trời, không phụ sự kỳ vọng của con, thật may quá vẫn còn cái đó, Thật đùa người quá mà.

Nguyên Sinh quay ra soi bóng mình thêm một lần nữa:

Trông mình thì có vẻ giống thiếu nữ nhưng vẫn toát ra vẻ khí chất của con trai.

Nguyên Sinh không quan trọng quá về vẻ bể ngoài, được đầu thai là con trai là đủ rồi. Không nghĩ nhiều, Nguyên Sinh nhảy xuống hồ tắm, bơi lội một hồi lâu. Nguyên Sinh nảy ra một ý tưởng, nếu vân khí có thể tác động vào hòn đá thì nước cũng vậy, nếu dùng một lượng nhỏ vân khí để tác động vào nước thì có thể di chuyển dưới nước nhanh hơn. Nghĩ là làm. Nguyên sinh liền phóng một lượng ma lực từ phía bàn chân, mặt nước bắn lên tung tóe, Nguyên Sinh bắn đi dưới nước một tốc độ cực nhanh, Nguyên Sinh tặc lưỡi:

a mạnh quá rồi, giảm đi một chút.

Nguyên Sinh điều khiển ma lực càng thành thạo hơn, với cách này Nguyên Sinh di chuyển dưới nước một cách dễ dàng, trượt trên mặt nước một thời gian, Nguyên Sinh đạp chân bắn lên trời cao ngắm nhìn quang cảnh. Nguyên Sinh thán phục:

Khu rừng này quả là rộng lớn a, phải nhanh chóng tìm cách thoát ra khỏi đây mới được.

Phía xa, dường như có gì đó, với đôi mắt này cho dù có xa ngàn dặm hắn đều có thể thấy dõ, dường như là một lâu đài cổ.

Lâu đài kia chắc chắn có thứ gì đó, mình phải ra đó thử xem sao, biết đâu lại có người ở hay kho báu gì đó thì sao a.

Nguyên Sinh đáp xuống đất, phóng ma khí làm khô người rồi chạy thẳng đến hướng ở tòa lâu đài kia.

Tại văn phòng " du hành giả ", hành lang đông đúc người đi lại, một thanh niên khoảng 20 tuổi chạy vội vã, mồ hôi nhễ nhại:

Xin lỗi, mọi người tránh đường, xin lỗi, xin lỗi - cậu thanh niên thanh niên hốt hoảng hô lên

Đến cửa phòng số 419, cậu thanh niên lập tức đạp cửa:

Thưa ngài có báo cáo từ trụ sở, yêu cầu gấp rút. - cậu thanh niên vừa thở vừa nói

Cậu thanh niên này tên Văn Huy, là một thiên tài đã ra trường hiện đang làm du hành giả trong cục phòng chống thảm họa, vô cùng đẹp trai thư sinh, trông thì có vẻ non nớt nhưng đã là Nguyên Cấp trung đoạn, điều này mấy nghìn năm nay chưa từng có người nào làm được, cho tới khi Văn Huy thể hiện thiên phú từ năm 10 tuổi đã đột phá khởi cấp, trở thành người đứng đầu bảng trong thế hệ thiên tài.

Người đàn ông trong phòng, thấy Văn Huy hốt hoảng lao vào đạp cửa liền trấn tĩnh lại:

Từ từ thôi nào, có chuyện gì mà gấp thế, ngồi xuống đi, đợi ta ký nốt số văn bản này đã.

Người đàn ông kia tầm 35 tuổi, tên là Trần Nhân quần áo luộm thuộm,mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt đen. Trông qua thì có nét giống phán quan tử lăng. Hiện tại đang là Nguyên cấp bậc 4, kém Văn huy một bậc, đúng ra thì Trần Nhân cũng là người có thiên phú rất tốt, cũng là thầy giáo của Văn Huy

Văn Huy trông thấy số văn bản của Trần Nhân xếp vào cũng phải cao quá đầu của Trần Nhân, Văn Huy bực mình liền đập tay xuống bàn nói lớn:

Thưa ngài bây giờ ký hết chỗ này chắc phải đến sáng mai, ngài mau xem báo cáo đi ạ.

Trần Nhân cười khổ liếc nhìn Văn Huy liền thoắt biến không một dấu vết, từ lúc nào xuất hiện phía sau lưng của Văn Huy. Văn Huy thấy vậy liền đắc chí quay lưng lại, tung một cước định đá thẳng vào cổ của Trần Nhân, ai ngờ lại đánh trúng ảo ảnh của Trần Nhân, còn Trần Nhân vẫn đằng sau lưng Văn Huy, giơ tay chặt ngay vào cổ sau của Văn Huy

Ai da, đau - Văn Huy kêu lên

Ha Ha, định đá ta sao - Trần Nhân đắc trí

Nè, Thế khi nào con mới được học " hoán vị " ạ - Văn huy thắc mắc

Nếu cứ tiến độ này không chừng 5 năm nữa con sẽ được học, cũng có thể hơn - Trân Nhân trả lời

Hả, 5 năm nữa thì quá lâu, con đâu chờ được lúc ấy - Văn huy trách móc

-Ha ha, vậy 5 năm nữa đừng đòi ta dạy cho nha, con bây giờ kinh nghiện chiến đấu còn quá non nớt, cho dù có học cũng không thể phát huy được tối đa công dụng, chờ khi nào con mạnh hơn đi, lúc đó học vẫn chưa muộn. - Trần Nhân giải thích

Vâng ạ - Văn Huy vẻ mặt buồn dầu đáp

Thế báo cáo gì mau đưa ta xem?

Văn Huy nhanh chóng đưa tờ báo cáo cho Trần Nhân, Trần Nhân mặt hơi trầm lại, thấy Văn Huy háo hức có vẻ cũng muốn đọc, Trần Nhân nói với Văn Huy:

Vừa mới cách đây vài tiếng ở phía tây bất chợt có trận động đất khá dữ dội, từ trước tới nay khu vực phía tây chưa từng có động đất mạnh đến vậy, họa hoằn lắm thì chỉ rung nhẹ, vậy mà nghe nói trận này làm nhà dân quanh vùng bị sập hết, mà theo lời điều tra thì dân vùng có còn nhìn thấy một cột vân khí vừa trắng vừa đen bắn thẳng lên trời. Có thể sự việc lần này là do ma tộc gây ra.

Trần Nhân càng nói thì càng thấy khó hiểu. Rõ ràng ma tộc ở tận phía đông muốn sang phía tây thì phải đi qua trung tâm thành phố của con người chúng ta, không thể có chuyện không phát hiện ra. Hơn nữa theo lời khai của dân thì cột vân khí có cả trắng lẫn đen, thì rất có thể có cả con người và ma tộc ở đó.

Văn Huy nghe vậy hết sức kinh ngạc: md5-af8f863b5bcdcce7d3fa56085cf44c75Trần Nhân xem sét lại một số giấy tờ, lấy bút lông vũ ký vào văn bản báo cáo rồi nói với Văn Huy.

Bây giờ con hãy Cầm bản báo cáo này tới văn phòng số 200 nhận nhiệm vụ nha, nhiệm vụ của con lần này có vẻ nguy hiểm nhưng bắt buộc con phải đi một mình, để tích lũy kinh nghiệm.Mau đi đi.

Văn Huy cầm văn bản háo hức:

-Ha, đợi mãi mới có nhiệm vụ hẳn hoi, cảm ơn ngài, à quên sư phụ chứ

Nói xong, không chần chừ thêm, Văn Huy chạy thẳng đi nhận nhiệm vụ. Trần Nhân nhìn theo mà lắc đầu cười, thanh niên bây giờ đầy sức sống a

Sau hơn 1 giờ chạy bộ, nhờ ma lực vô hạn mà thể chất của Nguyên Sinh không bao giờ bị cạn kiệt, Nguyên Sinh đã đến nơi lâu đài đồ sộ kia. Nơi đây trông khá cổ, mọc đầy rêu xanh, cây leo chằng chịt. Nguyên Sinh dùng ma lực phá tan đống rêu xanh, trước mặt hắn là một cánh cửa gỗ lớn mục nát, Nguyên Sinh lấy tay nhẹ đẩy cánh cửa, cánh cửa phát ra một âm thanh ghê người. Bước vào trong một không gian tối đen bỗng sáng rực lên, không biết từ đâu mà đuốc lửa được thắp dần, trước mặt Nguyên Sinh là một cái bệ lớn, nguyên sinh bước lên chiếc bệ có nhưng ký tự kỳ lạ với những hình sao và cách hình tròn cùng với ngôn ngữ khó hiểu. Đinh ninh Nguyên Sinh nhớ tới các bệ dịch chuyển trong trò chơi điện tử và các bộ phim ở thế giới trước. Nguyên Sinh hứng khởi:

Ngày càng thấy giống trong phim rồi a

Nguyên Sinh nhìn xung quanh không thấy có bậc thang hay có lối lên tầng trên, lập tức phát ma lực bao khắp người, chẳng biết có đúng cách không, chiếc bệ bỗng hút lấy ma lực của Nguyên Sinh, liền xoay một vòng rồi phát ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng dần phai đi, từ khi nào mà Nguyên Sinh đã được dịch chuyển đến một nơi khác. Chưa kịp nghĩ xuy, Nguyên Sinh mặt mày xanh mét nhìn phía trước.

Gàoooo!!!

Một âm thanh làm rung cả không gian, một con quái thú hình thù ký quái đang xuất hiện trước mặt Nguyên Sinh. Con quái thú này đi bằng hai chân, toàn thân đen xì, mùi hôi thối bốc ra khiến Nguyên Sinh muốn nôn, con này lưng gù tóc bết dài đến chân, nhìn thôi đã thấy sợ. Con thú dường như đang đói, không chần chừ liền xông thẳng đến Nguyên Sinh, tung một chảm định móc vào người Nguyên Sinh. Nguyên Sinh đang thấy buồn nôn, mặt mày tái mét thấy con thú kia xông lên định đánh thì liền chấn tĩnh lại dễ dàng né được một chảm của con thú kia. Con thú đâu để yên, như điên cuồng dùng vuốt đánh liên tục vào người Nguyên Sinh. Nguyên Sinh cứ thế dễ dàng né được. Trong lúc né đòn tấn công của con thú kia, Nguyên Sinh bình tĩnh tìm cách phản công.

Con quái thú này ra đòn có vẻ mạnh và nhanh nhưng dường như chỉ đánh bừa như điên như cuồng, thảo nào mình có thể né đòn rễ dàng, ha ha sức trâu mà đánh thế này thì sao mà thịt được ta.

Nguyên Sinh đắc chí cười, sau đó liền né một đòn trảm của con quái thú, lập tức dùng ma lực bao lấy cánh tay rồi vẩy tay phá chiêu trảm điên cuồng của con quái thú, Nguyên Sinh cứ thế được đà xoay người một nhịp tung cước sút thẳng bụng của con quái thú, con thú kêu lên một tiếng gầm thảm thiết, bay đi đâm thẳng vào bức tường đằng sau.

Uỳnh!!!

bức tường nứt vỡ,con thú găm chặt vào bức tường,bị đâm khá sâu nhưng không thấy có ánh sáng bên ngoài, Nguyên Sinh có thể thấy rằng bức tường khá cứng và dày khó có thể phá mà thoát ra ngoài. Con thú kia còn chưa chết, cố gắng nhúc nhíc tiếng xương gãy kêu rắc rắc, có vẻ cả phần xương xườn,vùng đầu và hông đã bị gãy do dư chấn lúc va vào tường. Nguyên Sinh ghê rợn đến dựng tóc gáy.

Bị thương như vậy mà con cố đứng được, con quái thú này có cảm giác đau ko vậy.

Nguyên Sinh nhìn một lượt căn phòng, cả căn phòng không hề có chút ánh sáng tự nhiên, căn phòng có dạng như hình trụ cột tròn, cả phòng chỉ được thắp sáng bởi 10 ngọn đuốc xếp đều xung quanh, diện tích căn phòng khoảng 1600 mét vuông, không hề có cửa hay nối thoát chỉ có 1 cái bệ dịch chuyển, nhưng chiếc bệ dường như không có ký tự gì cả, trên bệ có một cái hòm nhỏ. Nguyên Sinh xuy nghĩ phút chốc, việc này có lẽ do một người nào đó làm ra. Chắc chắn tòa lâu đài này có kho báu, và mốn lấy kho báu cần đi qua các tầng phòng khác nhau đánh bại quái thú mới có thể thoát ra ngoài cùng kho báu. Nguyên Sinh tặc lưỡi một cái:

Chậc, vậy là phải một sống một còn với con này rồi.

Nguyên Sinh thấy con quái thú kia không còn di chuyển nhanh như trước nữa, có lẽ do xương đã gãy, Nguyên Sinh muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, không chần chừ vận ma lực bao lấy cánh tay phải chụm ngón tay tạo hình mũi kiếm lao đến đâm thẳng giữa ngực của con thú kia đến xuyên thẳng cánh tay ra sau lưng con quái thú kia. Con thú kia không kêu gì là cứ thế tắt thở ngã gục xuống đất mà chết. Bây giờ người Nguyên Sinh bê bết máu đen của con thú kia. Nguyên Sinh dùng ma lực làm sạch người, Nhưng mùi hôi thối vẫn còn. Nguyên Sinh tiến thẳng đến bệ chiếc bệ bỗng phát sáng, các ký tự bắt đầu tự vẽ lên hiện ra một chiếc bệ hoàn chỉnh, Nguyên Sinh mở chiếc hòm, bên trong có vài thứ đó là một chiếc nhẫn bạc có gắn viên rubi bên trong viên rubi là một viên đá quý màu đen huyền ảo, trông khá dị. Bên cạnh đó có một vài chai thuốc kỳ lạ một chai màu xanh lá, một chai màu xanh dương, một chai màu đỏ. Cuối cùng là một tờ di trúc và một tờ bản đồ. Tờ di trúc kia Nguyên Sinh vừa mở ra một loại chữ lạ được đưa vào đầu Nguyên Sinh di trúc nói " Xin chào, ừm, ngươi không cần thắc mắc quá nhiều, chiếc nhẫn kia gọi là nhẫn không gian rộng 200 triệu địa tôn, ngươi có thể cất mọi thứ bao nhiêu tùy thích, còn chai xanh lá kia là thuốc hồi phục vết thương và thể lực, chai xanh dương là phục hồi linh lực, chai đỏ là phục hồi máu. Điều cuối cùng là đánh tiếp hoặc là chết. " Nguyên Sinh thấy mắc cười quả nhiên người này không biết viết văn, ta cho một điểm là may a. Nguyên Sinh cất toàn bộ vật dụng vào trong nhẫn không gian. Nhờ có bản đồ mà nguyên sinh biết tòa lâu đài có 23 căn phòng từ dưới lên trên, căn phòng trên cùng là đích, mặc dù bản đồ không nói gì đến các quái thú ở từng tầng, nhưng hắn mừng vì biết được cấu trúc của tòa lâu đài. Không chần chừ, Nguyên Sinh tiếp tục dịch chuyển sang căn phòng khác, thứ ánh sáng ấy lại xuất hiện, và rồi biền mất, và Nguyên Sinh một lần nữa mặt mày tái mét.

gàooo!!!

Trước mặt Nguyên Sinh là một quái thú dạng như con xà màu đen nâu, nhưng con này lại biết gầm. Con quái xà to phải gấp 5 lần Nguyên Sinh, đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Thiên Hữu Luân