Tiên Sở

Chương 71: Tương kế tựu kế (Phần 2)


Trừ một viên quan áo tím ra, tất cả đều mặc hoàng bào vũ quan, tay cầm trường kiếm, quả nhiên đều là Long Hổ đạo sĩ

Sở Dịch bình tĩnh xem lại, thầm hô không xong.

Đúng thật là oan gia ngõ hẹp

Trong đó có một viên quan mình cao da trắng, râu dê lưa thưa, chính là người vừa bị hắn bài xích thậm tệ, môn hạ thị trung Đỗ Như Tấn.

Đỗ Như Tấn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt híp hàn quang thiểm động, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói:

- Í? Đó không phải là tề vương điện hạ đó sao?Tề vương sao không ở thập bát điện uống rượu, lại chạy đến trúc lâu này làm cái gì? Không lẽ uống say rượu rồi, nhậm trúc lâu với thanh lâu hay sao?"

-"Tề vương coi Khang vương phủ là thanh lâu cũng không sao, nhưng lại đem Ngũ phi nương nương hóa thành ca kỹ, ở trước mũi hoàng thượng mà thông gian như vậy, chẳng phải có chút...Ai, thường nghe nói tề vương có gan trùm trời, hôm nay thấy được, quả nhiên không phải hư truyền. Bội phục, bội phục.

Người vừa nói là một đạo nhân mặt như quả táo,dâu dài phất phơ, trên mặt nở nụ cười hữu lễ,không nghi ngờ gì chính là Tề Phá Băng của " Long hổ tứ tiên".

Đỗ Như Tấn nhíu mày nói:

-Không đúng không đúng, ta thì thấy Tề vương lừa Ngũ phi nương nương tới đây, thú tính nổi lên, cương hành gian ô, nào phải thông gian.

-Tình nguyện thế này chắc là thông gian rồi.

Tề Phá Băng tay trái giơ cao Hồi quang kính, lắc đầu than rằng:

-chứng cứ rõ ràng, không lẽ còn là giả sao?Đỗ trung thư nếu còn không tin,để ta gọi mọi người đến, thông qua hồi quang kính tái hiện một lần xem là biết, ngài đúng hay tôi đúng..."

Sở Dịch lạnh người, chỗ kỳ diệu của Hồi quang kính này cũng giống như Phong ảnh điểu, là ở chỗ đem hình ảnh thu vào trong kính, sau đó có thể thi triển " Huyễn ảnh đại pháp", một lần nữa chiếu lên trên thủy tinh, tái hiện hình ảnh.

Một khi Tề Phá Băng đưa hồi quang kính cho Đường nguyên tông cùng mọi người xem, hắn có nhảy xuống hoàng hà cũng không hết tội.

Hắn giờ đây đang giả mạo Tề vương, có mất thanh danh cũng không sao, nhưng còn danh tiết của Ngũ Tuệ phi, hắn đâu thể yên tâm được.

Lại nghe một đạo sĩ khác cười nói:

-Sư tôn nói không sai, bọn ta gọi mọi người đến,xem qua một lần, tự nhiên biết thế nào là chân giả.

Đỗ Như Tấn a lên một tiếng, giả bộ thái độ tỉnh bơ nói:

-Không được không được, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, vạn nhất để người ta nghĩ Khang vương cùng với đôi gian phu dâm phụ này cùng một phe, cố ý tạo cơ hội, đưa địa điểm để bọn họ lén gặp mặt,thế không phải là sự việc càng phồng to hay sao?"

Bọn chúng không biết sợ là gì, ta một câu, ngươi một câu, vẽ mèo thêm chân, hí lộng Sở Dịch,muốn lấy việc không lấy gì làm hay này vũ nhục hắn, không để hắn trong mắt.

Sở Dịch càng nghe càng kinh hãi,nếu như bọn Lý Mộc Phủ nhân cơ hội này bày vẽ, nói Tề Vương cùng Ngũ phi có gian tình, thông đồng hãm hại thái tử,ủng hộ Khang vương, thì rất dễ dàng để xoay chuyển sự thể,làm cho mọi cái lập tức trở nên xấu đi.

Hai bên vốn dĩ đã bạt kiếm khoa trướng,chỉ khích lệ một chút ra sẽ để xảy ra xung đột,những nỗ lực của mình lúc trước, lập tức như nước trôi đi.

Sở Dịch nghĩ đến đấy, sát ý nổi lên, tập trung chân khí toàn thân, ha ha cười nói:

-mấy tên tặc nhân tặc đạo bọn ngươi,lại dám phỉ báng quốc mẫu,làm bổn vương bị thương, chiếu theo pháp luật Đại Đường,là tội lăng trì,nhưng hôm nay bổn vương vui vẻ, để cho các ngươi được chết một cách thống khoái.

Nói xong chữ cuối cùng, đột nhiên bạt thân nhảy lên, tay phải xuất ra Thiên xu kiếm,phong lôi nộ hống, bích quang bùng nổ.

"Bắc đẩu thần..."

Bọn long hổ đạo sĩ kinh hãi, hơi thở như nghẹn lại,nói đến chữ cuối cùng thì kiếm khí long trời lở đất đã áp vào cổ họng, trong lúc hoang loạn,chỉ có thể dùng thần kiếm như thiên hà bạo vũ hộ vệ chặt bản thân.

Kim quang chói lọi,từng trận phi vũ

"Đang đang đang!"

Đạo kim quang nọ khoảnh khắc tỏa ra làm nghìn vạn ngọn đao, tản ra trên bầu trời.

Bọn đạo sĩ run rẩy, miệng há to, con ngươi lồi ra, đứng im như khúc gỗ chỉ thoáng chốc sau,đã phún ra muôn vàn tia máu,ngửa người ngã xuống.

Tề Phá Băng thổ ra một ngụm máu lớn, sợ đến hồn phi phách tán, phiên thân bay lên,như gió chạy về phía sau.

Sở Dịch cười lanh nói:" Chạy đi dâu!" Từ túi càn khôn nhất khí lấy ra thiên địa hồng lô,niệm quyết hét to:" Thiên binh chi mẫu, thiên địa hồng lô, xem đây!"

Thần lô phá không bay ra, hóa thành cao một trượng, xoay tròn nộ chuyển, hô lên một tiếng, thanh quang chói loà, chiếu cả tòa trúc lâu thành một xanh huyền ảo.

Tề Phá Băng trong không trung dừng lại, cuộn vài vòng, rồi đột nhiên bay bị hút lùi về phía sau, như thiểm điện chui vào trong lò.Hồng quang chói lòa, khói xanh nghi ngút,lập tức cháy thành tro tàn.

"đinh" một tiếng, Hồi quang kính bích quang lóe lên, rơi xuống đất,bị Sở Dịch nhẹ nhàng thu vào trong tay.

Đỗ Như Tấn quỵ xuống đất, trên mặt đầy nét kinh hoàng,run lên bẩy bảy, tự hồ không dám tin vào mắt mình. xem tại TruyenFull.vn

Hắn sao có thể ngờ được, đường đường là Phá băng chân nhân, một trong "Long hổ tứ tiên", trước mặt Tề vương, lại không chịu được một kích như vậy.

Thực ra Tề Phá Băng tu chân cấp chân tiên, Sở Dịch vốn không thể đánh chết hắn dễ dàng như vậy,

Chỉ là hắn tự thua cho chính mình,chỉ xem Sở Dịch bất quá chỉ là một Tề vương có chút sức khỏe, võ công, khinh địch thái quá, không hề phòng bị, vì thế cực lạc sinh vi ( vui vẻ quá thành buồn), bị giết trong khi cất tay chưa kịp.

Sở Dịch trong lòng rất khoái, thu lại thần lô, vỗ lên đầu Đỗ Như Tấn, cười hi hi nói:

" Í?Đây không phải là môn hạ Đỗ Như Tấn hay sao? Đỗ trung thư không ở thập bát điện uống rượu, đến lầu trúc này làm gì? không lẽ là say rượu, tưởng nơi đây là nhà xí hay sao?"

Đỗ Như Tấn mặt không có chút huyết sắc, phồng mồm líu lưỡi, muốn hét to kêu cứu,hoặc là cầu xin thương hai, nhưng lại không thể phát ra được âm thanh nào, muốn dâp đầu xin tha, nhưng đến khí lực cúi đầu xuống cũng không có.

Đúng vào lúc này, vành tai Sở Dịch động đây, lờ mờ nghe thấy từ phía bờ hồ vọng lại tiếng người lạnh lẽo nói:

-Cái gì, Tề vương cùng Ngũ Phi ở trong Trúc Âm các lén gặp mặt? tiểu nha đầu, những lời đại nghịch bất đạo như vậy sao ngươi dám nói ra?

Sở Dịch thấy lạnh toát người, thầm hô không hay.

Hắn phóng hỏa nhãn kim tinh ra, nhìn theo hướng âm thanh,chỉ thấy ở chính giữa thập bát điện có một ả nha đầu, sợ run lẩy bẩy, chính là a đầu của ngũ phi đã thất tung.

Đứng bên ả có một người,gầy cao đĩnh bạt,tật ngôn lệ sắc*( nói nhanh,khuôn mặt nghiêm trọng, thường để chỉ thần tình của người đang tức giận mà nói), chính là Lý Mộc Phủ.

Sở Dịch nghe lòng trầm xuống, lập tức hiểu ra:

-" Thì ra là như thế!"

Thiên hạ làm gì có việc tình cờ đến vậy! Nhất định Lý Mộc Phủ lão tặc đã sớm thông qua nha đầu đó, biết được quan hệ giữa Lý Huyền cùng Ngũ nương nương, lại tính đêm nay cổ trùng của Ngũ phi phát tác, tất phải cùng Lý Huyền gặp mặt...vì thế mà hắn mới không sợ hãi, không hề đến gặp Tề vương, chỉ bố trí người ngầm canh, bắt gian tại trận!"

Sở Dịch càng nghĩ càng tức,:

- Nếu như đêm nay hoàng đế không một mở một đường sống cho thái tử, Lý Huyền, ngũ Phi lại bị bắt giữ,Khang vương tự nhiên bị liên lụy, lúc đấy chỉ có một người có thể lên làm thái tử, đó chính là Tuyên vương! hắc hắc, đáng tiếc đáng tiếc,ngươi chỉ không ngờ đến ta là Sở Dịch,có thể làm ngươi khổ sở một phen!"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Sở