Tiên Sở

Chương 4: Nhân sinh nhược chích như sơ kiến (2)


Bạch y công tử với chúng nhân không lấy để ý, kéo vạt áo Sở Dịch ngồi xuống, cười nụ nói: "Công tử, tại hạ Dương Châu Yến Tiểu Tiên, nhưng chẳng hay có thể thỉnh giáo tôn tính đại danh của huynh đài được không?"

Sở Dịch gần sát với chàng ta, bất giác 1 luồng u hương mát lạnh đập vào mũi, hương vị vô cùng kì lạ, như thể nguyệt quang với lưu thủy cùng múa, hàn mai với tuyết hoa cùng nở.

Chàng hô hấp trở nên không thông, như thể rượu xông lên đầu, thần hổn đều say, ngây ngây dại dại, hoảng hốt đáp: "Ta … tại hạ tên là Sở Dịch, lần này lên kinh là để dự thí."

Yến Tiểu Tiên vui mừng, kéo tay chàng tiếng cười trong trẻo nói: "Thật là trùng hợp! Tiểu đệ cũng đến Trường An để dự thí, nếu Sở huynh không ngại, chúng ta có thể kết thành bạn đồng hành."

Chúng nhân nghiêng người lắng nghe, vừa nghe đến đấy như thể gặp được vàng, hận không thể cướp lấy cơ hội này, lớn tiếng tuyên bố mình cũng lên kinh dự thí.

Yến công tử cười nhỏ đáp lại, con mắt huyền diệu ngưng chú, đối với chúng nhân không thèm để ý.

Sở Dịch vốn dĩ là thư sinh, trời sinh tính vốn khẳng khái nghĩa hiệp, thích kết giao bằng hữu, đổi lại nếu là người khác đề nghị, nhấn định hân hoan đồng ý. Nhưng giờ thực không biết thế nào, đối với vị xử tử mĩ mão vương tôn công tử này, chàng vốn rất có hảo cảm, rất muốn được thân cận, lại không muốn bỏ tay ra, một mình ngồi cạnh chàng ta, trong lòng nhảy loạn cả lên, như ngồi trên bàn chông; nếu như cùng nhau đồng hành, chuyện này sẽ ra tới đâu?

Sở Dịch thấy mọi người nhãn quang sáng rực trừng mắt nhìn mình, hận mình cũng không thể sanh thôn hoạt bát liễu, chàng ta hay cười tất không hẹp hòi, lập tức kéo tay ra, trầm ngâm nói: "Chịu nhận sự thương yêu của Yến công tử, há dám không nghe, chỉ là … tại hạ thân chỉ có 1 con lừa, chỉ e rằng có điều bất tiện." Lời nói vừa xong, liền chợt thấy mình quả ngu xuẩn, cảm thấ bối rối, dái tai nóng bừng.

"A hu! A hu! A hu!" Không biết có phải vì nghe lời chàng nói, con lừa bên ngoài đột nhiên đứng cao lên, nghểnh đầu giơ chân đá, không ngừng kêu to, như thể phản đối.

Chúng nhân nhất thời kinh ngạc, cười ầm cả lên.

Yến Tiểu Tiên? 1 tiếng, mỉm cười nói: "Huynh thấy đó, nó không đáp ứng rồi." Nụ cười lúm đồng tiền như hoa, xinh đẹp tuyệt vời.

Lí công tử bên cạnh thần hồn điên đảo, không chịu đựng được, bước tới, cầm 1 chén rượu, cười hi hi bước tới, cúi mình thi lễ với Yến Tiểu Tiên, nén mình giới thiệu: "Tại hạ Lạc Dương Lí Đông Hầu, lần này lên kinh dự thí, không có con lừa nào, chỉ có 1 con xích thố bảo câu, 1 cỗ xe tứ mã, nếu Yến công tử không chê, có thể cùng tại hạ làm bạn đồng hành. Trên đường cùng xe với ngựa, thân mật truyện chò, há không phong lưu khoái hạt ư?"

Mọi người vừa nghe "Lí Đông Hầu" ba chữ tức thì bàn tán, kẻ này không ngờ là cháu của đương triều kim tử quang lộc đại phu, tả phó xạ Lí Mộc Phủ!

Lí Mộc Phủ thụ hưởng nhiều ân sủng của hoàng đế, hiện giờ quyền thế sâu dày, thống lãnh lại, hộ, lễ 3 bộ, bè đảng rất nhiều, môn sinh khắp nơi, đáng gọi đương triều đệ nhất hồng nhân, không dưới 1 ai, lại cực kì yêu mến người cháu, nếu có thể đi cùng người này, khảo trung tiến sĩ quyết không khỏi tay.

Nhất thời trong phòng không yên, trong mười người thì hết chín người chuyển sự chú ý từ Yến công tử xinh đẹp lên trên người tên Lí Đông Hầu kiêu ngạo, suy nghĩ mỗi người đểu thay đổi, trong tâm trí chỉ muốn được kết giao cùng hắn, tôn sùng hết mức.

Duy mình Yến Tiểu Tiên tai như không nghe, khóe mắt nhìn mà như không nhìn hắn, chỉ cười dài chăm chú nhìn Sở Dịch, kéo lấy tay chàng, mềm mại cầu cạnh: "Sở huynh, con lừa của huynh quả thật thú vị, chúng ta kết làm bạn đồng hành nhé, huynh phải cho đệ cưỡi con lừa của huynh nha, có được không vậy?"

Sở Dịch còn chưa đáp, bên ngoài con lừa đã bất ngờ vui sướng kêu lên 1 tiếng dài, ngẩng đầu lên trên thành tường, trông cực kì đắc ý vui vẻ.

Sở Dịch không thể làm gì được, lựa lời: "Được cùng Yến công tử đồng hành, là may mắn của tai hạ." Dừng lại 1 chút, rồi cười: "Nếu tại hạ mà không đáp ứng, e rằng Lư nhi sẽ không thèm đoái hoài tới tại hạ, mà sẽ theo chân Yến công tử."

Yến Tiểu Tiên cực kì vui mừng, tức thời nở nục cười, mắt như thu thủy hoành ba, mày như xuân liễu thư đại, cả gian phòng như sáng rực lên.

Sở Dịch trong lòng rung động dữ dội, hô hấp khó khăn, thầm nghĩ: "Giả như Yến công tử này mà là nữ nhân, e rằng Tây Thi Điêu Thuyền cũng phải dưới nàng ta."

Lí Đông Hầu cầm li rượu đứng cứng ra ở đó, ngượng ngịu cực kì. Hắn từ nhỏ xa hoa quyền quí, vạn người nghe theo, có trước mặt mọi người chịu như thế này bao giờ? Trước bị Yến Tiểu Tiên trào phúng, thấy chàng ta tuyệt sắc vô song, nộ hỏa tức thời chuyển hóa thành dục hỏa, nhưng lại bị từ chối, dục hỏa không thể phát tiết, theo đó mà biến lại thành nộ hỏa. Đột nhiên biến sắc tức thì, chờ đợi phát tác.

Sở Dịch thấy sắc mặt hắn trắng xanh đỏ vàng thay đổi liên tục, trong lòng cũng thấy bất nhẫn, yên lặng kéo tay áo Yến Tiểu Tiên, cúi đầu nói: "Yến công tử, Lí công tử đang đợi huynh trả lời."

Yến Tiểu Tiên nhướng đôi mày liễu, ra vẻ ngạc nhiên nói: "Thật ư? Sao đệ chỉ nghe thấy tiếng lừa kêu bên tai thôi thế?"

Lí Đông Hầu thẹn quá hóa giận, không thể kìm chế được nữa, kêu lên 1 tiếng to, nâng tay ném chén rượu, phủi tay áo quay về chỗ ngồi.

Chúng nhân biến sắc, im bặt hẳn đi, rối rít uống rượu, giả như không thấy. Người hầu của Lí Đông Hầu kêu to, kéo áo tưởng chừng muốn xông lên, liền bị hắn quát kêu lại.

Lí Đông Hầu tuy ương bướng khoa trương, nhưng hắn cũng là cháu của thừa tướng, lần này lên kinh cũng là để dự thí, cũng biết trướng mặt bàng dân thiên hạ, không thể ỷ thế khi nhân thái quá, để tránh miệng đời dị nghị, tránh cừu đảng của thúc phụ thừa cơ, vì thế lúc này ráng kìm nén nộ ý, quay về chỗ buồn bực rót rượu, âm thầm nghiến răng, hiện tại suy nghĩ tìm cách sau này báo thù cho tốt.

Sở Dịch tuy nhiên đối với quyền quý hào phú thì không chút sợ hãi, nhưng không muốn vị mĩ tiểu thiếu niên này vì mình mà kết oán với đương triều tả phó xạ, hạ giọng nói: "Yến công tử, Lí công tử gia ấy thế hiển hách, các hạ hà tất phải vì tại hạ, sao lại xúc phạm tới hắn ta? Ta sẽ thay các hạ tới xin lỗi hắn ta."

Vừa muốn đi, liền bị Yến Tiểu Tiên nắm lấy vạt áo mà kéo. Yến Tiểu Tiên thấy chàng quan tâm tới mình, thì cực kì vui sướng, hai lúm đồng tiền ửng hồng, đôi mắt trong suốt sáng ngời lên, cười nói: "Hắn ta rất đáng ghét, công tử hà tất để ý tới hắn. Hư, chúng ta đang lúc truyện chò cao hứng, hắn sao lại tới phá đám chứ? (?), không biết hồ ngôn loạn ngữ gì nữa, cũng không bằng con lừa của huynh kêu thật dễ nghe."

Sở Dịch vửa muốn nói, đột nhiên vang lên tiếng "rột rột", tiếng dạ dày như tiếng ếch kêu, cực kì vang to.

Yến Tiểu Tiên "?" cười: "Sở huynh hãy ngồi xuống mà ăn, thứa ăn nguội lạnh có thể không ngon lắm."

Sở Dịch khuôn mặt đỏ hồng, cực kì xấu hổ, mỉm cười nói: "Vậy tại hạ không khách khí."

Đã từng thấy châu ngọc đầy mắt, nhưng chưa bao giờ được nếm qua sơn trân dã vị, nhất thời không biết hạ đũa thế nào. Đành dùng đũa nếm thử, thịt cá tươi ngon mềm mại, mộc nhĩ ngọt trong giòn xốp, khẩu vị đại khai, không còn cẩn trọng, ăn nhu thể sói nuốt hổ nhai,

Yến Tiểu Tiên thấy chàng ăn say mên, bèn nâng chén rượu lên miệng cười, nâng giọng kêu hỏa kế, gọi thêm vài món ăn và tráng miệng, cười nói: "Sở huynh, dịch trạm hoang dã, thịt thô rau đồng so sánh với thức ăn Hoài Dương kém hơn không biết bao nhiêu lần, huynh ráng ăn đỡ, nếu như huynh có ghé qua Dương Châu, đệ sẽ mời huynh tới Thu Nguyệt lâu ăn 1 bữa cho thật đã."

Sở Dịch lắc đầu đáp: "Yến công tử, bữa ăn này không biết đã tốn biết bao nhiêu, Sở mỗ thật vô cớ thụ dụng, đã thấy bất an trong lòng, sao dám để huynh tiêu phí thêm nữa."

Yến Tiểu Tiên vừa nghe, mày liễu nhíu lại, nụ cười lúm đồng tiền như hoa tắt đi tức thì, giận dữ nói: "Quân tử tri giao, quý trọng tình nghĩa, đệ với Sở huynh mới gặp như đã lâu, thành tâm giao tiếp, Sở huynh lại như đối với người ngoài, thường xuyên lẫn tránh ngăn cách, Sở huynh hãy nhìn đệ, không lẽ huynh không muốn kết giao với tiểu đệ sao?"

Sở Dịch mặt hồng tai đỏ, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhất thời không nói biện bạch được lời nào, ấp úng nói: "Yến công tử, ta … ta tuyệt đối là không phài có ý này." Text được lấy tại Truyện FULL

Chàng ta bình thường tâm trí mẫn tiệp, tuyệt không phải là loại thư sinh nghèo không thông đạt, nhưng trước mặt mĩ mạo thiếu niên này, không ngờ lại miệng lưỡi ấp úng, bó chân bó tay.

Yến Tiểu Tiên sắc mặt có chút sáng lên, "hứ" 1 tiếng, nhạt nhẽo nói: "Bỏ đi, công tử đã không muốn kết giao, hà tất miễn cưỡng, ăn xong bữa cơm này, chúng ta đường ai nấy đi." Con mắt đỏ lên đôi chút, quay đầu đi.

Sở Dịch thấy nét giận hờn đáng yêu của chàng ta khiến người phải động lòng, trong lòng bực dọc hối hận không yên, nghĩ thầm: "Sở Dịch à Sở Dịch, ngươi biến trở thành giống đàn bà khi nào vậy, có chi mà phải sợ? Khó kiếm hảo bằng hữu, sao có thể biết phúc phần của ngươi về sau như thế nào."

Chàng ta nghĩ tới đây, tự nhiên cảm thấy rúng động, luồng khí khẳng khái dâng trào, nắm lấy tay Yến Tiểu Tiên, thành khẩn nói: "Yến công tử, người giáo huấn phải lắm, quân tử tương giao là ở chữ thành. Tại hạ đã nói những điều quả thật không phải, nếu như công tử không tỵ hiềm tại hạ là người thôn dã áo vải, chịu hạ mình kết giao, Sỡ mỗ sẽ nhớ mãi suốt đời!"

Yến Tiểu Tiên khẽ rung, từ giận chuyển sang vui, khuôn mặt vui cười như hoa xuân tung nở, chú mắt nhìn chàng, nhẹ nói: "Đại trượng phu nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy, huynh không được trái lời."

Sở Dịch cười: "Sống có được bằng hữu như thế này, Sở Dịch vui mủng còn không hết, sao lại hối hận chứ?"

Yến Tiểu Tiên cực kì vui mừng, góc miệng hé 1 nụ cười, đôi đồng tiền đỏ hồng, càng thêm kiều diễm.

Sở Dịch khóe mắt liếc qua, hốt nhiên nhận thấy nhãn quang oán hận từ chúng nhân về mình, đột nhiên phát giác mình vẫn đang cầm tay của Yến Tiểu Tiên, "a" lên 1 tiếng, nhanh chóng bỏ ra.

Khuôn mặt Yến Tiểu Tiên đột nhiên ửng hồng, để tránh sự xấu hổ, nở 1 cười rồi nâng chén rượu lên, nhấp 1 chút rượu.

Sở Dịch thấy đôi trắng nõn nhỏ nhắn xinh đẹp, liền muốn nắm lấy đôi tay thơm ngát mịn màng mềm mại, nhu nhược vô cốt, trong lòng liền có 1 cảm giác dị dạng, thầm nghĩ: "Vương tôn tử đệ quả không giống người thường, đôi tay mềm mại mịn màng còn hơn thiếu nữ."

Mọi người trong phòng nhìn 2 người bọn họ coi xung quanh như không có ai thân mật cười nói, trong mắt liền phát lửa, nhưng biết mĩ mạo thiếu niên là thịt cấm của Lí Đông Hầu, vì thế không ai dám bước lên rước lấy phiền phức, chỉ có thể nhìn trộm, cùng lúc len lén oán hận thở dài tiếc cho 1 đóa hoa lài cắm trên bãi c*t trâu.

Lí Đông Hầu từ xa thấy mĩ mạo thiếu niên đối với tên tiểu tử nhà quê thấp hèn nhởn nhơ nói cười, lời mềm tiếng ngọt, thì gần như bị nổ tung vì uất khí đầy phổi, cùng lúc đó, trong lòng nghĩ ra hàng trăm ngàn độc kế, thực muốn ngàn đao chém 2 người đó thành mảnh vụn, nhưng nhìn thấy Yến Tiểu Tiên dung mạo thanh lệ tuyệt tục, trong lòng lại vừa hận lại vừa yêu, lúc giận lúc cuồng.

Sở Dịch bị mọi người nhìn thì cảm thấy không được tự tại, như có gai nhọn trên lưng, vội vội vàng vàng ăn xong bữa cơm, thở 1 hơi khuây khỏa, nói: "Yến công tử, chúng ta đi thôi."

Yến Tiểu Tiên mỉm cười: "Tốt, ở đây không khí ô trọc không chịu được, chúng ta ra ngoài cho thoáng." Quăng lên trên bàn 1 đĩnh hoàng kim, hớn hở kéo tay Sở Dịch ra ngoài.

Sở Dịch trong lòng rúng động, muốn kéo tay ra, nhưng thấy chàng ta nụ cười đồng tiền xinh đẹp như hoa, sợ không muốn mạo phạm, rước lấy sự bất bình của chàng ta, vì thế đành để chàng ta dắt tay đi.

Mọi người chú mắt nhìn theo, trong lòng không có cảm giác gì.

Khi 2 người đi qua bàn của Lí Đông Hầu, tùy tùng của Lí Đông Hầu nộ khí lên đầu, sinh lòng ác ý, ghé tai Lí Đông Hầu nói nhỏ không thôi, sau đó quay người huýt sáo dữ dội.

Bên ngoài ở cạnh cây cột, con Xích Thố dáng nhanh nhẹn, béo tốt, khỏe mạnh vừa nghe được thanh âm, bất ngờ ngẩng cao đầu hí vang, sau chân trước, chân sau đá như sét đánh mưa bay, hướng người về bên sườn con lừa gầy nhom bên cạnh đá mạnh!

Mọi người la lên, Sở Dịch thì vô cùng kinh hãi, thất thanh la: "Lư nhi, cẩn thận!"

Nói thì chậm sự việc thì nhanh, chỉ thấy con lừa kêu lên "a hu" 1 tiếng, chạy về phía trước, né người thoát đi.

Mọi người bấy giờ kinh ngạc la lên, nó đột nhiên nhảy ngược về sau, nâng đùi, chân sau đá cao lên, tựa như thiểm điện giậm vào bụng con Xích Thố!

"?" con ngựa Xích Thố đau đớn kêu lên, ngã ầm xuống đất, 4 chân co giật, cái bụng nâng lên hạ xuống, không thể đứng lên được nữa.

Chỉ trong tích tắc, tình thế đã thay đổi. Mọi người hoàn toàn không ngờ được, miệng mở rộng ra, không đóng lại được.

Sở Dịch lặng người nhìn, như không thể tin vào mắt mình. Cái này … Đây có phải là con lừa trụi lông mà mẫu thân chàng bỏ ra 3 lạng bạc trắng mua ở trong làng đấy ư?

Yến Tiểu Tiên là người đầu tiên khôi phục lại thần trí, cười khách khác giòn tan, vỗ tay cỗ vũ: "Hay 1 chiêu Thần long bái vỹ."

Con lừa nghe thấy lời khen của chàng ta, lay đầu, "a hu a hu" hí to lên mấy tiếng, đắc ý vo cùng.

Phía trong quán, mặt Lí Đông Hầu chuyển thành màu gan lợn vì kinh biến, đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, toàn thân rung rẩy, hận không thể mang Sở Dịch cùng con lừa đem nghiền thành bột, bởi vì thân phận, quả thật không còn khả năng khác. Tên tùy tùng sợ cơn lôi đình, đã nép mình sang 1 bên, im lặng không nói.

Các lữ khách trong các phòng xá của dịch trạm nghe thấy thanh âm, rối rít chạy ra để xem nhiệt náo, chia ra hỏi thăm, cãi nhau kêu kì. Trong khung cảnh đó vài tài tử sôi nổi chạy tới, thi hứng nổi lên, viết lên tường "Mao lư phú", "Xích thố vi hắc lư sở ca" vân vân

Tuy Sở Dịch trong lòng cảm thấy sung sướng, nhưng không muốn chuốc lấy phiền phức, nở ra nụ cười mỉm, cởi bỏ dây lưng trên mình con lừa, kéo tay Yến Tiểu Tiên ra ngoài, cùng nhau bỏ đi.

Con lừa nâng đầu nhìn ngang ngửa, trông rất thõa mãn, dưới ánh mắt mọi người chạy bon bon, cứ mỗi lần nâng chân, thì nó lại hí to 1 tiếng rõ ràng, xuất khứ nhưng bất bình rờ rờ bình thường.

Trong đời nó, có thể chưa bao giờ có được khoảnh khắc uy phong khoái hoạt như ngày hôm nay.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Sở