Tiên Ngộ

Chương 2: Bảo Vật Đáy Hồ


"Bảo vật" Hai mắt Lê Minh sáng lên trong đầu liền đưa ra suy đoán.

Nghĩ ngợi một lúc hắn quyết định bơi lại xem, tiến tới gần ánh sáng càng rõ hơn.

Một vật màu vàng hiện ra trong mắt Lê Minh, không chút do dự Lê Minh thò tay cầm lấy "vật ấy", "vật ấy" bị vướng vào một khe đá, có lẽ chính vì nguyên nhân này nên nó mới không bị nước cuốn trôi đi.

Lê Minh ngoi lên mặt nước, tay cầm theo "vật ấy" hắn chưa vội xem, mà từ từ bơi lên bờ.

Sau khi mặc xong quần áo, hắn cần "vật ấy" lên xem xét.

Đây là một tấm kim loại màu vàng, kích thước hình chữ nhật to bằng lòng bàn tay, nhìn không khác một khối lệnh bài là mấy.

Một mặt nhẵn bóng, rất giống một tấm gương, nhìn vô có thể thấy hình mình trong đó.

Mặt sau cũng màu vàng, nhưng nó không bóng, trên bề mặt có rất nhiều hoa văn cổ quái, nhưng chúng hợp lại thì trông rất đẹp, ở giữa có một hình tròn nổi lên, hình dáng giống cái nút áo, tất cả các hoa văn đều được chế tác vô cùng tinh diệu, đẹp đẽ.

Hắn không biết miếng kim loại này dùng để làm gì. "Soi gương" Quá nhỏ, Lê Minh lắc lắc cái đầu, hắn giơ cao tiếp tục quan sát.

...

Sau một lúc, Lê Minh trừ chi tiết "tinh xảo" ra thì không phát hiện được gì.

Hắn đặt tay lên bắt đầu truyền linh khí vào, chưa được một giây sau, linh khí hắn truyền qua lập tức bắn trở lại.

Lê Minh buồn bực nhìn miếng kim loại, yêu thích có, chán ghét cũng không ýt hơn bao nhiêu.

Do dự một lát hắn lại lấy thanh đoản kiếm ra,"Đồ tốt thì không hư, hàng dởm thì ta vứt" có ý nghĩ này, tay hắn giơ đoản kiếm đâm thẳng vào miếng kim loại...

"Hoàn hảo, một viết xước cũng không có" Lê Minh biết một kích vừa rồi có bao nhiêu lực, biết mình lượm được hàng "xịn" hắn ngó qua xung quanh, cảnh giác nhìn. Không có ai, hắn thu thanh đoản kiếm và miếng kim loại vào trong trong túi trữ vật.

Xoay người lại, Lê Minh nhằm hướng đỉnh núi đi lên...

Lê Minh quay lại sơn cốc thời gian đã là xế chiều.

Sơn cốc ở đây cũng được xem như địa phương nổi tiếng của Tam Sơn môn, lão chủ cốc là Lý Hiên rất được mọi người tôn kính. Chẳng phải do tu vi lão cao mà chỉ do tài luyện đan của lão.

Lý Hiên có hai đệ tử, cả hai đều giỏi luyện đan. Hai người đều được cấp cho một cốc nhỏ để tiệm chăm sóc dược viện của riêng mình. Đại sư huynh tên là Lý Hải, nghe đồn là dòng máu của Lý Hiên trong thế tục, một sư huynh khác tên Nguyễn Đức Hổ, cái tên nghe rất ghê nhưng tu vi thì lại không được như thế, hắn ta chỉ có bảy tầng linh khí, thua sư huynh Lý Hải một tầng. Đối với một luyện đan sư tu vi này đã là rất cao rồi, thời gian bọn họ đa phần dùng để luyện đan, cộng với tư chất kém, cũng chỉ có thể nhờ đan dược phụ trợ mà thôi.

Lê Minh bước nhanh về phía cốc của mình, hắn chỉ là dược đồng nên cũng chẳng phải làm gì. Khi nào Lý lão mở lò hắn mới phải trợ giúp mà thôi, may mắn thì được lão cho vào xem, còn không hắn lại lủi thủi về lại sơn cốc của mình.

Mảnh đất cằn cỗi trồng ýt thảo dược là thu nhập của hắn, sau khi quay lại hắn "tưới tắm" ngay cho chúng nó.

Lê Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, đêm đã đến rồi. Hắn ngáp dài một tiếng đi vào căn phòng, sau vài phút tiếng ngáy đều đều truyền ra bên ngoài. Hôm nay hắn đã rất mệt mỏi, sáng chưa nhìn thấy mặt trời đã đi tìm dược thảo, chiều thì đánh nhau với Gấu xám, hắn đã kiệt sức.

Một đêm trôi qua...

Tu tiên ngoại trừ linh căn, còn phải dự vào tính kiên trì, bền bỉ. Mới tờ mờ sáng hắn Lê Minh đã ngồi thu nạp linh khí...

Sau một lúc, hắn chậm rãi đứng dậy thở dài, cảm khái nói:"linh căn vẫn quan trọng hơn". Bước ra khỏi cửa hắn tiếp tục chăm sóc dược điền của mình.

Suy nghĩ một lát hắn quyết định mở lò luyện đan. Hắn lấy dược thảo hôm qua hái được ra...

Luyện đan cần nhất là duy trì lửa, với một mạch hỏa "ăn theo" Lý lão hắn rất vừa lòng...

Lê Minh bắt đầu khai lò...

Một lát sau...

"Đùng" nắp lò bật tung lên, khói đen bốc ra nghi ngút, Lê Minh mặt mũi đen thui ngó đầu vào nhìn, "xịt" cầm hai viên đan dược màu trắng ra, lòng hắn buồn không gì tả siết. Đây là cả gia tài của hắn, hắn đã gom góp tất cả dược thảo trong cốc, thậm chí số dược thảo ngày hôm qua vừa mới hái cũng lấy ra.

Hắn buồn bực đạp cửa đá ra ngoài, đi tới con suối sau dược điền hắn bắt đầu lau chùi vết tích vừa qua. Rửa xong Lê Minh về lại căn phòng, hắn từ từ lấy ra miếng kim loại quan sát tiếp.

Lê Minh ngồi xuống ghế, mủi hít một hơi Hương Linh hoa, cây hoa này rất tốt, nó giúp con ngưới ta tĩnh tâm, an thần, và đặc biệt Hương Linh hoa có một mùi rất thơm.

Lê Minh tỉ mỉ nhìn từng chi tiết của miếng kim loại.

Một lát sau...

...tiếp tục một lát nữa.

"Không có thu hoạch gì" Lê Minh tức giận nhìn miếng kim loại.

Suy nghĩ một lát hắn miết tay theo từng chi tiết của hoa văn. Hình thù hoa văn vô cùng cổ quái nhưng lại xuyên suốt với nhau, sau vài lần miết. Lê Minh thấy tất cả đường nét đó đều bắt nguồn từ cái chấm tròn như nút áo ở trung tâm miếng kim loại.

"Bắt nguồn? "

"Hình tròn?"

...

Lê Minh biết chắc là bí mật mật nằm trên đó, nhưng hắn làm gì cái hoa văn hình tròn ấy cũng không sứt mẻ hay nhúc nhích gì.

Hắn dùng sức nhấn xuống, cái hoa văn hơi di chuyển xuống theo lực ấn của Lê Minh. Nhưng nó lại không xuống hết, "không đủ lực" ý nghĩ lóe qua đầu Lê Minh.

Hắn vỗ túi trữ vật lấy ra thanh đoản kiếm, truyền linh khí vào, sau đó hắn lật ngược chuôi kiếm lên, dùng sức ấn vào cái nút hình tròn...

Qua một lúc, hắn mất sức chín trâu, hai hổ mới ấn được cái nút xuống.

Miếng kim loại đang nằm úp trên mặt bàn được Lê Minh từ từ cầm lên. Một luồng ánh sáng màu vàng chói mắt được phát ra từ phía mặt trước của miếng kim loại. Luồng ánh sáng quét đến đâu là không gian ở đó vặn vẹo, Lê Minh giật mình úp lại miếng kim loại xuống, ngưng thần nhìm xung quanh.

"Không một vết xước, hay hao tổn gì" Lê Minh nhìn một lúc rồi đánh giá căn phòng.

Lê Minh lại nhấc miếng kim loại lên, hắn không dám cho luồng ánh sáng đó chiếu lên người mình.

Do dự một chút hắn quyết định hi sinh cây Hương Linh hoa trước mắt.

Lê Minh chuyển hướng qua cây Hương Linh hoa, luồng ánh sáng điên cuồng truyền đến, cây Hương Linh hoa vặn vẹo trong ánh sáng đó...

Lát sau Lê Minh thấy ánh sáng dần dần yếu đi, ánh sáng từ miếng kim loại dần yếu ớt còn một tia nhỏ, sau đó tắt ngấm. Lê Minh cúi đầu nhìn miếng kim loại, không có gì khác biệt, cái nút trước đó được hắn ấn xuống bây giờ cũng lồi ra, khôi phục nguyên trạng ban đầu.

Hắn nhớ tới cây Hương Linh Hoa, ngước đầu lên nhìn. Làm hắn thất vọng Hương Linh hoa không có một chút biến hóa nào.

Lê Minh buồn bực trong lòng, mất một khoảng thời gian dài như vậy mà không có chút biến hóa là sao?

"Không có tác dụng với cây cỏ?" Lê Minh thầm suy nghĩ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Ngộ