Tiên Môn

Chương 57: Uy Hiếp Đến Từ Kim Kiếm Phong


"Sư huynh, sáu thanh đại bảo kiếm kia là được ai rút ra vậy?".

Tiếp tục hỏi vẫn là Chu Đại Trù, và dĩ nhiên, người trả lời như cũ vẫn là Lâm Chí Viễn.

"Đại Trù". - Hắn nói - "Sáu thanh đại bảo kiếm kia, có hai thanh là được các vị đệ tử đời trước ở chủ mạch Kim Kiếm Phong rút ra, bốn thanh khác, mỗi thanh do một vị tiền bối của bốn chi mạch còn lại rút ra".

"Ồ, nói vậy tức là Trúc Kiếm Phong của chúng ta cũng đang giữ một thanh đại bảo kiếm rồi".

"Giữ? Hứ...".

Chợt nghe giọng bất mãn của sư phụ mình chen ngang, Chu Đại Trù nhất thời không khỏi nghi hoặc: "Lão nhân gia, bộ con nói sai gì hả?".

"Đương nhiên là ngươi nói sai".

Nghĩ đến chuyện xưa, Lăng Thanh Trúc lại thấy buồn bực: "Mấy trăm năm trước Trúc Kiếm Phong ta đúng là đã có người rút ra được một thanh đại bảo kiếm. Người đó thuộc thế hệ với ta, chúng ta vốn là cùng bái nhập tiên môn một ngày. Tên của hắn là Dương Tổ Hiền".

"Dương Tổ Hiền...". - Ngồi sát Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư thoáng nhẩm, nhẩm xong thì hướng sư phụ mình xác nhận - "Sư phụ, Dương Tổ Hiền mà sư phụ vừa nhắc có phải chính là Dương sư bá với đạo hiệu Bá Khí Chân Nhân không?".

"Tiểu tử ngươi cũng biết à?".

"Dạ, con đọc trong sách, tình cờ biết được một chút".

"Thì ra là vậy".

Lăng Thanh Trúc gật nhẹ hai cái, thở dài nói ra: "Kẻ mà ta nói đúng là cái tên Bá Khí Chân Nhân này. Thiên tư của hắn, mặc dù kém ta một chút nhưng so với những kẻ đồng trang lứa năm đó ở Thiên Kiếm Môn, chí ít cũng thuộc tốp năm hạng đầu, về sau lại còn có Xích Diệm Kiếm - một trong Thập đại bảo kiếm do tổ sư gia lưu lại bên trong Kiếm Mộ - làm bạn đồng hành, những tưởng hắn sẽ có tương lai rất đỗi huy hoàng, có thể trở thành một cây đại thụ của tông môn, ai dè đâu... Cây đại thụ này vẫn còn chưa kịp toả bóng thì đã bị người bứng nhổ mất rồi".

Cách ví von của Lăng Thanh Trúc, bốn người Lăng Tiểu Ngư ai nấy đều hiểu được. Sau tất cả, Mộng Kiều lên tiếng hỏi: "Sư phụ, Dương sư bá có phải là bị người ám toán? Còn Xích Diệm Kiếm, nó cũng đã bị kẻ gian đoạt mất?".

"Rất tiếc. Sự thật đúng là như vậy".

Nhẹ lắc đầu, Lăng Thanh Trúc hơi chán nản, bảo: "Về cái chết của tên Bá Khí Chân Nhân kia thì chẳng có gì để nghi vấn nữa. Năm đó hắn chính là bị người của Huyết Linh Tông ám hại. Sau này, Huyết Linh Tông kia cũng đã bị lục đại tông môn liên thủ tiêu diệt, coi như là báo được thù. Chỉ đáng tiếc là trong trận đại chiến năm đó, Xích Diệm cũng đã bị hủy mất...".

"Mà thôi, chuyện xảy ra lâu rồi, tính đến nay cũng đã hơn hai trăm năm... Chúng ta thân là môn nhân chính giáo, phải đối mặt với bọn tà ma ngoại đạo vốn là lẽ đương nhiên. Sinh tử đôi khi khó lòng quản nổi. Riêng phần Xích Diệm... Xét kỹ ra, Xích Diệm ban đầu cũng không phải của tổ sư gia, chỉ là được người thu thập. Trong số đó, có cái là lấy từ di tích, cổ động, có cái là đoạt của địch nhân, mất thì đã mất, tiếc nuối chẳng để làm gì. Huống hồ...".

"Một thanh Xích Diệm mất đi thì đã làm sao? Đừng nói chỉ một thanh Xích Diệm, kể cả năm thanh đại bảo kiếm đang được bốn chi mạch kia nắm giữ, dẫu chúng cũng bị kẻ gian đoạt đi thì ta vẫn sẽ không lo lắng chút nào".

"Lão nhân gia, người cũng không thể nói như thế được. Đó là đại bảo kiếm, rất trân quý a".

Quay mặt lại nhìn Chu Đại Trù - người vừa phản đối lời nói của mình, Lăng Thanh Trúc khinh thường: "Tiểu tử ngươi thì biết cái gì".

Nàng dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Tuy đều được gọi chung là Thập đại bảo kiếm nhưng không phải cái nào cũng như cái nào đâu. Cho các ngươi hay, xét trong tổng số mười thanh kiếm được tổ sư gia lưu lại kia, thực sự đáng trân quý chỉ có đúng bốn thanh mà thôi. Và thật đáng hổ thẹn là cả bốn thanh kiếm uy lực vượt trội kia, toàn bộ lại đều đang nằm hết bên trong Kiếm Mộ".

"Hơn hai ngàn năm, trải qua suốt ngần ấy thời gian vậy mà lại chẳng có lấy một người rút ra được bảo kiếm chân chính... Haizzz... Đúng là quá thất vọng".

"Mà thôi, không người rút được cũng tốt. Hai năm sau ta đỡ phải mất mặt".

Bắt lấy thông tin trong câu nói nọ, cộng thêm những lời trước đó của sư phụ mình, Lâm Chí Viễn suy đoán: "Sư phụ, theo ý người thì hai năm sau chưởng môn sư bá thật sự sẽ mở ra Kiếm Mộ phải không ạ?".

"Ừ. Chưởng môn sư bá của các ngươi là người rất giữ chữ tín, đã nói thì nhất định sẽ làm. Ở lần Thiên nhân luận pháp hai năm sau, ba người xếp hạng đầu sẽ được ban tặng một hồi cơ duyên, cho phép tiến vào Kiếm Mộ".

"Vậy thì tốt quá. Con cũng đang muốn có một thanh đại bảo kiếm để xài".

Đáp lại Chu Đại Trù là một tiếng "hứ" khinh bỉ. Một tay bưng bát cơm, một tay cầm đôi đũa, Lăng Thanh Trúc tạt ngay gáo nước lạnh: "Chu tiểu tử, cái thằng mập ngươi, ta khuyên ngươi tốt nhất là nên từ bỏ cái ý nghĩ đó đi".

"Lão nhân gia, tại sao người lại nói thế?".

Chu Đại Trù hơi ngờ vực, đồng thời cũng cảm thấy bị chút ít tổn thương. Tốt xấu gì thì hắn đây cũng là thiên tài, tư chất thuộc hàng thiên kiêu a. Lăng Thanh Trúc nàng kêu hắn từ bỏ ý nghĩ, như vậy là ý gì? Lẽ nào nàng cho rằng hắn không thể tiến vào tốp ba người mạnh nhất ở Thiên nhân luận pháp hai năm sau, không đạt được tư cách đi vào bên trong Kiếm Mộ?

Dường như cũng thấu hiểu tâm tư đồ đệ mình, Lăng Thanh Trúc chủ động giải đáp: "Chu tiểu tử, cảm thấy lời của ta không thoả hả?".

"Tiểu tử ngươi có tư chất rất cao, ngộ tính cũng rất tốt, mấy cái đó ta đương nhiên biết. Nhưng thời gian ngươi tu luyện lại quá ít...".

"Nếu là trước hôm nay, thú thật ta cũng tin tưởng ngươi lắm. Chỉ là kể từ hôm nay, sau khi ta tới Kim Kiếm Phong thì...".

"Sư phụ". - Chăm chú lắng nghe từ nãy giờ, Mộng Kiều chợt lên tiếng - "Lẽ nào người nghe được tin gì đó liên quan đến thực lực của lớp đệ tử chân truyền ở các chi mạch khác?".

"Ừm".

Lăng Thanh Trúc cũng không giấu giếm, gật đầu kể rõ: "Trong lúc ở Kim Kiếm Phong ta có tình cờ chạm mặt Tô Đông Vũ và Lưu Cảnh Thiên - hai đứa đệ tử yêu của chưởng môn sư bá các ngươi. Phần Tô Đông Vũ, thằng nhóc đó có bao nhiêu bổn sự thì chắc chẳng cần ta nói thì các ngươi đều đã biết. Cũng không phải tự dưng nó lại được môn nhân trên dưới sùng bái, kính ngưỡng...".

"Ở Kim Kiếm Phong, trước nay ta vốn cho rằng chỉ có Tô Đông Vũ mới đáng lo ngại, thật không ngờ ngay cả tiểu tử Lưu Cảnh Thiên kia cũng...".

"Lão nhân gia, ý người... ý người là cả tên Lưu Cảnh Thiên kia cũng đã bước vào cảnh giới chân nhân? Người không đùa con đấy chứ...".

Chu Đại Trù quả rất khó chấp nhận chuyện này. Nếu là một ai đó khác, thuộc một chi mạch khác thì cũng thôi, đằng này...

Đệ tử Kim Kiếm Phong, lại còn là huynh đệ của Tô Đông Vũ...

Tô Đông Vũ là ai? Chính là cái tên ngạo mạn mà hèn nhát đã xử ép hắn và Lăng Tiểu Ngư!

Còn nhớ cách đây bốn năm, hôm đó hắn và Lăng Tiểu Ngư đến Đa Bảo Hội dạo chơi, trong lúc sơ ý Lăng Tiểu Ngư đã va phải Lục Đan - đệ tử của Tam Tiên Đảo, giẫm vỡ miếng ngọc bội của nàng. Chuyện vốn chả đáng gì, ấy vậy mà Lục Đan kia lại ra tay đánh người, chừng bị Chu Đại Trù hắn xuất thủ giáo huấn thì liền giở trò đánh lén...

Bất công là thế, những tưởng sau khi Tô Đông Vũ xuất hiện thì sẽ giúp huynh đệ hắn đòi lại công đạo, nào ngờ... Một câu thay mặt xin lỗi rồi ném cho một lọ đan dược liền coi như xong...

Cái thái độ đó, cách xử sự đó, Chu Đại Trù hắn thật tức giận vô cùng. Mặc dù về sau Lăng Thanh Trúc đã ra tay dạy dỗ cho người của Tam Tiên Đảo một trận, cũng đã âm thầm cho Tô Đông Vũ một bài học, nhưng trong lòng mình, Chu Đại Trù hắn vẫn không sao quên được. Hắn rất muốn, phi thường muốn có một ngày mình được tự tay đánh vào cái bản mặt đáng ghét kia của Tô Đông Vũ...

Khổ nỗi... Tô Đông Vũ kia quá lợi hại đi. Mới ba mươi tám tuổi đã tiến nhập cảnh giới chân nhân, thành tựu khoả lấp kim cổ. Tốc độ tu hành kinh khủng nhường ấy, Chu Đại Trù hắn dù tự tin hơn nữa cũng chẳng dám nói là mình sẽ vượt qua được.

Đánh không lại, bất đắc dĩ, Chu Đại Trù chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn, dạ thầm mắng chửi mà chờ ngày đại phóng dương quang. Thật chẳng ngờ...

Dương quang còn chưa kịp phóng ra thì đến cả cái suất tiến vào Kiếm Mộ cũng bị uy hiếp rồi. Tốp ba người mạnh nhất, Tô Đông Vũ đã nắm chắc hạng đầu, chỉ còn lại hạng thứ hai và hạng thứ ba là có thể cạnh tranh. Vốn nghĩ hắn và Dương Tiểu Ngọc của Mặc Kiếm Phong sẽ chia nhau, nào ngờ bây giờ lại mọc ra thêm một tên Lưu Cảnh Thiên nữa...

Chân nhân cảnh, đó đâu phải cảnh giới một tên tu sĩ vấn đỉnh có khả năng đối phó?

"Chết tiệt thật. Kim Kiếm Phong đã có Tô Đông Vũ, giờ lại nhảy ra thêm một tên Lưu Cảnh Thiên. Thế này thì ta làm sao mà đấu đây, lẽ nào hai năm sau trên Ngũ Kiếm Đài lại phải cam chịu lép vế trước bọn chúng...".

"Chu Đại Trù, tiểu tử ngươi nghĩ đi đâu vậy?" - Giữa lúc Chu Đại Trù đang bi quan trầm trọng, âm thầm oán trách trời cao bất công thì giọng Lăng Thanh Trúc truyền đến, đem hắn kéo về thực tại - "Ai bảo với tiểu tử ngươi là tên Lưu Cảnh Thiên kia đã tiến nhập chân nhân cảnh?".

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Môn