Tiên Hà Phong Bạo

Chương 94: Hiềm nghi trai bao


Nghĩ đến nếu biến thứ tám không có tu luyện tới thuần thục viên mãn, cho dù là bí quyết thổ nạp cũng thập phần gian nan.

Sáng sớm ngày thứ hai, sắc trời tảng sáng, "Sưu sưu" từ trong vực sâu bay ra hai đạo thân ảnh, đúng là Lục sư bá, cùng với một vị trưởng lão của Tinh Vẫn Kiếm Tông.

Khí sắc hai người không tốt, rất khó coi, tựa hồ bộ dáng có chút yếu ớt, riêng phần mình trở lại tông môn.

Tiếp theo không lâu, hai tông lại tất cả bay tới một nhân vật cấp trưởng lão, lẻn vào trong vực sâu kia.

Từ Huyền âm thầm lấy làm kỳ, lại bất động thanh sắc.

Sáng sớm cùng ngày, Từ Huyền đột nhiên nghĩ đến cái gì, mặt lộ vẻ vui mừng, qua loa sửa sang lại một ít gì đó, đi đến chỗ quản lý nội môn chào hỏi một tiếng, liền một mình một người xuống núi.

Nguyên lai, hắn ở trong tiên môn đã ngây người hai tháng, dựa theo quy củ, có thể xuống núi một chuyến. Ngoại môn đệ tử có ba ngày nhàn rỗi, mà nội môn đệ tử có thể xuống núi bốn năm ngày.

Về phần có muốn xuống núi hay không, có là tùy ý thích của từng người, có chút đệ tử tiên môn, một lòng tu luyện, cơ hồ chặt đứt trần duyên, lạnh lùng vô tình, mặc kệ thân nhân bên ngoài chết sống.

Từ Huyền tự nhiên không phải động vật máu lạnh, kinh nghiệm của trí nhớ kiếp trước nói cho hắn biết, tu hành chi đạo cùng thất tình lục dục của thế gian có liên hệ cực kỳ vi diệu, những người tu hành hoàn toàn vứt bỏ cảm tình, lạnh lùng giống như máy móc kia, bọn hắn chỉ là hành tẩu trên con đường càng cực đoan.

Vừa đi xuống sơn môn, Từ Huyền phát hiện có mấy người quen, kể cả Từ Nguyên, Du Cầm đang đứng ở bậc thang, thấy mình đến con mắt đều sáng ngời. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Từ sư đệ, chúng ta chờ ngươi đã lâu.

Từ Nguyên vẻ mặt hiền lành cười nói, nhiệt tình đi tới.

Đối với Đại công tử Từ gia này, Từ Huyền như cũ không có hảo cảm gì, biểu hiện ra ứng phó vài câu.

Ngược lại là tiểu cô nương Du Cầm, nhút nhát e lệ đi tới, con ngươi như bảo thạch có chút trốn tránh.

- Du sư muội, ngươi tìm ta có việc gì không?

Từ Huyền có chút ngoài ý muốn hỏi.

- Từ sư huynh, ngày đó ngươi đã cứu ta... Cám ơn.

Du Cầm phảng phất cố lấy dũng khí, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, hiện ra ánh sáng màu đỏ.

Nguyên lai là cái này, Từ Huyền lắc đầu cười cười:

- Đồng môn sư huynh muội, đây là nên làm.

Đối với tiểu cô nương hay thẹn thùng này, trong lòng của hắn là có chút hảo cảm. Dù là trở thành chân truyền đệ tử, nàng đối mặt đệ tử khác, như trước có chút e lệ, đơn thuần thiện lương, không có bất kỳ tâm kế cùng thủ đoạn nào.

Thế nhưng mà, cô nương nhỏ như vậy, thực thích hợp sinh tồn trong tiên môn sao?

- Cái này, tặng cho ngươi!

Du Cầm lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho Từ Huyền, sau đó quay người xuống núi, do hai nội môn đệ tử khác hộ tống.

Từ Huyền khẽ giật mình, ngưng mắt nhìn cái bình nhỏ trong tay, phía trên có ba chữ: Linh Khí Đan!

Lông mày hắn nhíu một cái, đan dược này có thể giúp Luyện Khí kỳ tăng tiến tu vi, thời khắc mấu chốt thậm chí có thể mượn nó phá tan bình cảnh, giá trị của nó không phải chuyện đùa, giá trị gần nghìn hạ phẩm linh thạch, đổi thành linh nguyên tệ chính là mười vạn linh nguyên tệ.

Du Cầm với tư cách Chân truyền đệ tử, ở dưới sư trưởng tài bồi, có thể hưởng dụng linh đan như thế, mà nàng lại mang đan dược này cho Từ Huyền.

Từ Huyền vừa mới chuẩn bị gọi nàng, đã thấy Du Cầm bỗng nhiên quay đầu lại, má lúm đồng tiền như ánh bình minh, ngây thơ trong sáng, trong đôi mắt mang theo dáng tươi cười mừng rỡ.

Hắn lập tức minh bạch, tiểu cô nương này là vì đáp tạ ân cứu mạng, mới đem Linh Khí Đan cho mình.

Trong lòng Từ Huyền có vài phần không đành lòng, nhưng không tốt cự tuyệt đối phương có hảo ý, liền cất kỹ bình Linh Khí Đan này.

Mà đúng lúc này, trên bậc thang đường núi, đi tới hai thân ảnh quen thuộc.

- Nhạc sư huynh, ngươi còn có nhiệm vụ ở thân, không cần lo cho ta.

Thân ảnh rực rỡ động lòng người của Dương Tiểu Thiến đang đưa lưng về phía hai người Từ Huyền.

Từ Huyền có chút ngạc nhiên nhìn lại, phát hiện Nhạc Phong đang tiễn Dương Tiểu Thiến ra khỏi sơn môn, ngôn từ của hai người, hình như có vài phần thân mật.

Đối với cái này, Từ Nguyên không chút nào kỳ quái, chỉ là thấp giọng nói:

- Sau khi tiễu phỉ trở về, Nhạc sư huynh đối với Dương sư muội một mực rất chiếu cố.

- Ha ha, Từ sư đệ cũng ở đây ah.

Nhạc Phong cười lên tiếng chào hỏi với Từ Huyền, hàn huyên vài câu, liền quay người rời đi.

Từ Huyền đối với hắn không có ác cảm, cười đáp lại vài câu.

Kế tiếp, ba người cùng một chỗ xuống núi, con mắt của Dương Tiểu Thiến nhìn về phía Từ Huyền, có chút chột dạ.

- Dương sư muội, ngươi cùng Nhạc sư huynh quan hệ rất không bình thường, xem ra rất nhanh sẽ trở thành nội môn đệ tử. Ngày sau cũng không nên quên ta từ nhỏ lớn lên cùng thôn.

Từ Nguyên hơi lấy lòng cười nói.

Nghe vậy, hai gò má Dương Tiểu Thiến ửng đỏ, nửa tháng gần đây, nàng cùng Nhạc Phong trong lúc đó lui tới rất nhiều lần, vị tân tú văn nhã tuấn mỹ mới xuất hiện kia, cơ hồ là đối tượng cho phần lớn nữ đệ tử trong môn phái thầm mến.

Đôi mắt nàng hơi vụng trộm nhìn Từ Huyền, muốn từ trên mặt hắn bắt đến cái gì đó.

Nhưng làm nàng thất vọng chính là, Từ Huyền căn bản không có phản ứng gì, bộ dạng hình như có chút không đếm xỉa tới.

- Hắc hắc ngươi không biết, Từ sư đệ này thời gian qua thật đúng là thoải mái, vừa rồi Du Cầm sư muội còn đưa hắn một lọ Linh Khí Đan, tiểu cô nương kia đích thị là vừa ý hắn. Có thể vào trong pháp nhãn của Chân truyền đệ tử, còn tặng cho linh đan trân quý, mị lực của Từ sư đệ, chậc chậc... Thật làm cho người ao ước sát đất.

Trong nội tâm Từ Nguyên vốn có chút ít hâm mộ ghen ghét, dù sao loại hành vi này của Từ Huyền, cơ hồ có thể được xưng tụng trai bao.

- Chân truyền đệ tử? Linh Khí Đan?

Trong mắt của Dương Tiểu Thiến tràn đầy kinh nghi, đảo qua trên người Từ Huyền, trong nội tâm có một tư vị không hiểu.

Bị bọn hắn vừa nói như vậy, dù là định lực như Từ Huyền, cũng có chút ngượng ngùng. Thu Linh Khí Đan của Du Cầm sư muội, trong lòng của hắn vốn cũng có chút bất an, lại bị nhắc tới như vậy, như thế nào cảm giác có chút hiềm nghi ăn cơm chùa, cái này thật sự làm cho hắn khó chịu, hung hăng trừng mắt nhìn Từ Nguyên.

- Ah... Ta cái gì cũng chưa nói!

Từ Nguyên giật mình một cái, không dám nhắc lại chuyện này, nếu như việc này truyền đi, Từ Huyền chẳng phải hận mình thấu xương sao?

Vì giảm bớt xấu hổ, Từ Huyền ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lần đầu nhìn về phía Dương Tiểu Thiến, cả kinh nói:

- Dương sư muội tiến triển thần tốc, ngắn ngủn nửa tháng thời gian, tu vị tiếp cận Luyện Thể thất trọng.

Đây cũng không phải hắn ra vẻ kinh ngạc, bởi vì lần trước thời điểm rời núi tiễu phỉ, Dương Tiểu Thiến chỉ có tu vi Luyện Thể ngũ trọng, hiện tại chẳng những đột phá Luyện Thể lục trọng, thậm chí cách Luyện Thể thất trọng chỉ một đường mà thôi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Hà Phong Bạo