Thức Tỉnh Luân Hồi Nhãn

Chương 37: Sasuke


Sasuke như gào lên, nước mắt cậu không cầm được rơi xuống, trog lòng cậu đang rất hoang mang, liệu cậu lên trả thù hay không, đó là anh hai cậu yêu quý nhất, liệu cậu lấy cái gì để trả thù, cậu quá yếu.

Dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng Sasuke, người kia lập tức hỏi.

“ Là ngươi không nhẫn tâm hay là ngươi không đủ mạnh. Hắn là kẻ phản bội, là kẻ đáng ghê tởm nhất thế gian này, ngươi còn coi hắn là anh trai sao? Ngay cả cha mẹ đều có thể xuống tay được, ngươi muốn nhận một kẻ như vậy làm anh trai mình sao?”

“ Ta...”

“ Hơn nữa, kẻ thù của ngươi không chỉ có một, một mình hắn không thể giết hại cả gia tộc được. Hắn còn có đồng bọn. Ngươi không giết được hắn nhưng những kẻ khác ngươi cũng không giết, ngươi có xứng với cái tên Uchiha sao?”

“ Đồng bọn, đúng vậy, hắn không thể mạnh như thế, hắn còn có đồng bọn. Ta cần giết hết bọn chúng. Nói cho ta biết, đồng bọn của hắn là ai.”

“ Đồng bọn của hắn chính là một trong những nguyên lão của làng Lá Danzo, ông ta là người đứng sau súi giục hắn tàn sát gia tộc. Một kẻ khác chính là kẻ trước đây đã từng tấn công là lá, hắn tự nhận mình là Uchiha Madara, chính sự xuất hiện của hắn khiến cho gia tộc bị Danzo nghi ngờ, dẫn đến bị tàn sát. Cả hai kẻ này đều đáng chết.”

“ Nguyên lão của làng Lá, sao có thể chứ.”

“ Cho nên ngươi vẫn còn nằm trong tầm mắt của kẻ thù, là cái gai trong mắt của chúng. Nếu không có Đệ Tam âm thầm bảo vệ, ngươi đã chết. Nếu muốn trả thù, ngươi cần nhẫn nhịn tích súc sức mạnh, chỉ cần ngươi không rời khỏi làng Lá, Đệ Tam có thể bảo vệ ngươi. Cho tới khi ngươi đủ mạnh để giết bọn chúng ngươi cần phải nhẫn nhịn.”

“ Vậy ta nên làm gì?”

“ Tiếp tục đến học viện, làm một Sasuke mất hết ý trí, ngươi cũng lên cẩn thận có thể bọn chúng sẽ cử người theo bên cạnh ngươi. Trừ khi chắc chắn tin được, nếu không đừng qua lại với ai khác.”

“ Ngươi là ai?”

“ Cuối cùng ngươi cũng hỏi điều này sao? Xem ra ngươi vẫn còn chút lí trí, yên tâm, ta cũng như ngươi đều là những kẻ còn sống sót của tộc Uchiha. Hiện tại ta không thể cho ngươi biết ta là ai nhưng không lâu sau ngươi sẽ biết thôi. Hãy cố mà sống sót, Uchiha Sasuke.”

Người kia bỗng trợn mắt nhìn Sasuke, trong bóng đêm xuất hiên hai luồng sáng đỏ rực khiến người ta hải sợ hãi. Sasuke không xa lạ gì, đó là con mắt đáng sợ mà cậu không bao giờ quên được Mangekyou Sharingan, tuy nó khác của Itachi nhưng không thể sai được.

“ Đôi mắt đó, rốt cuộc ngươi là ai?”

Không đợi Sasuke kịp hỏi trong phòng đã không còn ai cả, cậu nhìn vào khoảng không trầm lặng, không biết cậu đang suy nghĩ điều gì. Ánh mắt của cậu trở lên lạnh dần, trở lên vô tình, giống như một ngọn giáo sắc bén.

.......................................................

Trong sa mạc vô tận, nơi cuối tầm mắt có một chấm đen đang từ từ phóng đại, đó là một người lữ hành, hắn chỉ có một mình, không ngựa không xe.

Rất khó để tưởng tượng có người bình thường có thể đi bộ qua sa mạc khốc liệt này, đương nhiên nếu người đó là nhẫn giả. Nhẫn giả có thể lực rất tốt, việc vượt qua sa mạc đối với bọn họ cũng dễ dàng như việc đi từ nhà mình sang nhà hàng xóm vậy.

Người lữ hành ngẩng đầu nhìn phía trước mặt, xuyên qua đám bụi cát có thể lờ mờ nhìn thấy một tòa thành được xây giữa sa mạc. Đó chính là một trong những làng nhẫn giả lớn nhất Làng Cát, đây cũng là mục đích của người lữ hành.

Làng Cát được bao vây bởi tường đá cao ba trăm mét, trông giống như một cầu thang lên trời, tường đá giúp Làng Cát ngăn cản được những cơn bão cát đồng thời có thể phòng thủ kẻ địch tấn công.

Tường đá là một vòng cung gần như khép kín, chỉ để lại một khe hở làm lối đi, muốn tấn công Làng Cát ngoài việc bay lên trời hoặc phá hủy lớp tường thành cứng rắn kia thì chỉ còn cách chen chúc qua lối đi này.

Mỗi người muốn đi vào Làng Cát đều phải bị kiểm tra nghiêm ngặt, cho dù có thể lẻn vào trong muốn thoát cũng rất khó, chỉ có nước chạy lên trời.

“ Kẻ đên là ai? Mau xuất giấy thông hành.”

Một nhẫn giả xuất hiện trước mặt người lữ hành ngay khi hắn đi đến dưới chân tường, vừa xuất hiện lập tức tra hỏi. Người lữ hành kéo mũ áo choàng xuống, từ ba lô xuất ra một quyển sổ nhỏ đưa cho nhẫn giả kia cười nói.

“ Tôi là Akira, một nhà văn lữ hành chuyên viết về những chuyến phưu lưu. Đây là giấy chứng minh của tôi.”

Tên nhẫn giả kia cầm lấy quyển sổ nhỏ lật ra xem, sau đó ngước nhìn người kia, khi chạm đến hai mắt của người nọ hắn đờ ra một lúc sau đó vui vẻ trả lại quyển sổ rồi cười để người kia đi qua.

Chỉ chớp mắt đó không ai biết điều gì đã xảy ra, mà nhẫn giả kia cũng không tỏ ra thất thường gì, tiếp tục công việc của mình.

Akira thuận lợi tiến vào Làng Cát, xuất hiện trước mặt ông ta là những ngôi nhà được xây dựng giống như những đồi núi nhỏ, hoàn toàn được làm từ đất cát, hình dạng giống như một cái bình hồ lô.

Akira rút ra giấy bút bắt đầu viết viết miêu tả, sau đó lại đi xung quanh hỏi thăm vài người dân nhưng câu hỏi giống như sinh hoạt hay đặc sắc, đúng như một nhà văn lữ hành.

Akira thỉnh thoảng vô tình quay đầu lại nhìn, ánh mắt lướt qua một ngõ hẻm tăm tối, sau đó lại vui vẻ trò truyện với những người dân. Trong ngõ tối kia, một nhẫn giả đang ẩn lấp ở đó, thỉnh thoảng lại ngó nhìn Akira, hẳn là đang theo dõi ông ta.

Đây cũng là việc bình thường, hầu hết những người đi vào Làng Cát đều bị theo dõi, nhằm tránh bị kẻ địch do thám tình hình làng.

Sau khi đi vòng quanh một vòng, Akira quay về khách sạn ở lại, thay quần áo sau đó liền đi vào phòng tắm, phong trần trên sa mạc nhiều ngày việc đầu tiên hẳn là tắm một trận sảng khoái.

Ngay khi Akira đi vào phòng tắm, trong phòng lập tức xuất hiện một người, hắn tiến đến hành lí của Akira lục soát sau đó lôi ra một quyển sổ, lật lật vài trang sau đó lập tức để lại, sắp xếp như chẳng có truyện gì sau đó lập tức rời đi.

Trong phòng tắm Akira thoải mái ngâm mình trong nước giống như không hề biết gì, trên tay ông ta cầm một tờ giấy thình lình chính là bản đồ Làng Cát.

Trong khi đi vòng quanh hỏi thăm tin tức, ông đã bí mật vẽ lại nó, đương nhiên trên quyển sổ kia phải ca ngợi Làng Cát một cách kín đáo, nếu không làm sao có thể thoải mái ngâm mình ở đây được.

“ Hai nguyên lão của Làng Cát sống ở trên ngọn đồi cao nhất, ở phía sau của làng. Hẳn là chỗ này.”

Akira nhìn bản đồ, đánh dấu lên một nơi, sau đó tiếp tục xem xét.

“ Nơi này có lính phòng vệ, nơi này... nơi này...”

Ông lại đánh dấu một vài nơi, tất cả đều là trạm gác của phòng vệ đội, nhìn một chút liền phát hiện nó bao bọc kín Làng Cát, phòng vệ khá là nghiêm ngặt.

“ Xem nào, có lẽ lên làm náo nhiệt một chút, mọi người cùng vui vẻ.”

Đêm tối che kín cả vạn vật, mọi người đều mệt mỏi ai về nhà nấy nghỉ ngơi, đèn điện đều dập tắt. Chỉ còn lại vệ đội vẫn thay phiên nhau tuần tra, tuy nhiên ai cũng sẽ mệt mỏi khi đêm xuống, đồng nghĩa với đêm khuya chính là lúc phòng vệ lỏng lẻo nhất.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thức Tỉnh Luân Hồi Nhãn