Thiên Tuyết

Chương 3


Tử Lăng cùng Tuyết Thiên ở chung mới phát hiện, hài tử này còn chưa hiểu được mẹ ruột mình đã chết. Điều này làm Tử Lăng thực đau lòng thay Tuyết Thiên, Tử Lăng dùng thời gian cả ngày để cùng với Tuyết Thiên. Cùng Tuyết Thiên ở một chỗ, Tử Lăng cảm giác vô cùng thoải mái, trên người tiểu hài tử này giống như có một loại năng lượng. Làm cho người ta quên hết tất cả tạp chất, linh hồn được thanh tẩy. Nàng thích cùng Tuyết Thiên ở một chỗ.

Mà Tư Đồ Hách sau khi mất đi Kiều Tuyết cũng không về sớm, Tử Lăng chăm sóc Tuyết Thiên giúp Tư Đồ Hách có rất nhiều thời gian trống. Hiện tại hắn trước sau như một vào triều sớm, lâm triều trở về mang theo hoa quế cao về nhà.

“Nhị nương, bụng của nương như thế nào càng lúc càng lớn na~?” Tuyết Thiên vuốt ve bụng Tử Lăng lo lắng hỏi.

“Bởi vì trong bụng nhị nương có tiểu bảo bảo a.” Tử Lăng cười sờ sờ bụng mình nói. Nhớ đến trong bụng nàng là đứa nhỏ của Tư Đồ Hách, trong lòng liền vô cùng hạnh phúc. Không biết Kiều Tuyết trước kia hoài thai Tuyết Thiên có phải có tâm tình cùng nàng giống nhau hay không. Chắc không giống đi, bởi vì Tư Đồ Hách yêu Kiều Tuyết như vậy, hắn khẳng định cùng Kiều Tuyết mong chờ cục cưng trong bụng. Mà mình, Tư Đồ Hách trừ bỏ thỉnh thoảng bồi mình, còn lại là cùng Tuyết Thiên, buổi tối cũng ngủ cùng Tuyết Thiên.

“Bảo bảo~?” Tuyết Thiên tò mò nhìn chằm chằm bụng Tử Lăng, giống như có thể nhìn xuyên qua nó.

“Ân, Tuyết Thiên cũng là như vậy, Tuyết Thiên cũng sẽ ở trong bụng mẫu thân mười tháng như vậy sau đó ra đời, chậm rãi trưởng thành.” Tử Lăng sờ sờ đầu nhỏ của Tuyết Thiên, hài tử này, thật sự khả ái.

” Vậy như thế nào có thể đi ra na~?” Tuyết Thiên sờ soạng trước bụng Tử Lăng, giống như không có thể nhảy ra đi?

“Giống như tiên thuật biến ra.” Tử Lăng khoa trương ở không trung phất phất tay.

“Thật vậy chăng? Nhị nương thật là lợi hại~, mẫu thân của con cũng rất lợi hại, nguyên lai con là như vậy đến nga~.” Tuyết Thiên khát khao nhìn bụng Tử Lăng. Thật hy vọng có thể mau chút thấy nhị nương đem cục cưng trong bụng biến ra.

Tử Lăng nhìn biểu tình Tuyết Thiên tin là thật nhịn không được bật cười. Nàng nhìn ngoài cửa sổ, sắp đến mùa đông, mấy ngày nay có vẻ lạnh hơn nhiều.

Buổi tối, Tư Đồ Hách ôm Tuyết Thiên nằm trong ổ chăn ấm áp, y đang kể cho tiểu Tuyết Thiên về Kiều Tuyết lúc xưa.

“Sau đó, nương liền sinh ra con, bởi vì nương thực thích tuyết, trùng hợp con ở mùa tuyết rơi sinh ra, cho nên nương liền gọi con là Tuyết Thiên……” Tư Đồ Hách vừa nói, vừa nhìn Tuyết Thiên bên cạnh vẻ mặt tò mò.

“Phụ thân, cha nói nương thực lợi hại hay không na~?” Tuyết Thiên đột nhiên nghĩ đến lời nói nhị nương hôm nay liền hỏi Tư Đồ Hách.

“Vì cái gì hỏi như vậy?” Tư Đồ Hách không rõ Tuyết Thiên sao lại đột nhiên hỏi như vậy.

“Phụ thân không biết sao~? Nhị nương nói bảo bảo sẽ ở trong bụng mẫu thân mười tháng, sau đó mẫu thân dùng tiên thuật đem bảo bảo biến ra~~~!” tiểu Tuyết Thiên như biết bí mật gì đó thật lớn đầy tự tin giải thích cho phụ thân của bé.

“Phải không? Ha ha…… Phụ thân thật đúng là không biết. Xem ra nương con thật rất lợi hại nga.” Tư Đồ Hách cười, nhớ tới Tử Lăng bây giờ còn đang hoài thai, có lẽ mình có chút sao nhãng nàng. Khó được nàng như vậy hiểu lòng chiếu cố Tuyết Thiên.

“Đúng không na~?” Tuyết Thiên kiêu ngạo hỏi, mẫu thân mình lợi hại như vậy.

“Đúng nga. Tuyết Thiên, muốn ngủ cùng nhị nương không?” Tư Đồ Hách hỏi Tuyết Thiên trong lòng.

“Có thể sao~? Con muốn cùng nhị nương còn có bảo bảo của nhị nương ngủ cùng nhau nữa~.”

Tư Đồ Hách phân phó hạ nhân đưa Tử Lăng đến sương phòng chính, Tuyết Thiên rất là hưng phấn, mà Tử Lăng cũng vui vẻ thiếu chút khóc ra. Ba người nằm ở trên một cái giường, Tuyết Thiên bị giáp ở bên trong, Tuyết Thiên vuốt bụng Tử Lăng vừa lòng đi vào giấc mộng.

“Cám ơn nàng, Tử Lăng.” Tư Đồ Hách nâng tay lên lướt qua Tuyết Thiên vuốt ve khuôn mặt Tử Lăng.

“Đã gả cho ngươi, Tuyết Thiên cũng là hài tử của ta.” Tay Tử Lăng phủ lên bàn tay to trên mặt mình, đáy lòng tràn đầy ấm áp. Từ nhỏ mất đi song thân, đi theo sư phó học nghệ, làm ca hát mà sống. Điều nàng luôn ước ao giờ khắc này đã đến, đang có cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc như vậy, bản thân đã thấy đủ, thực đủ.

“Thời gian này thật sự ủy khuất nàng, hoàng cung có việc bận. Chờ mọi chuyện xong xuôi, ta khẳng định rút ra, thời gian hảo hảo cùng nàng.” Tư Đồ Hách lời nói là thật, cái Hoàng đế đại ca kia không chịu thua kém bắt mình vào triều sớm. Đơn giản chính là sau khi lâm triều giúp y phê duyệt tấu chương, việc thường xuyên đến khuya mới trở về. Mua hoa quế cao về nhà trời đã không còn sớm, lo lắng một ngày không gặp phụ thân Tuyết Thiên sẽ cô độc, cho nên thời gian ở nhà đại bộ phận đều dùng cho Tuyết Thiên. Lại bỏ qua người mẹ thiện lương thứ hai này. Hơn nữa nàng có thai trong người, nàng khẳng định thực hy vọng trượng phu mình có thể có nhiều thời gian ở cùng mình và hài tử trong bụng. Làm được trách nhiệm phụ thân, lại quên đi mình còn là trượng phu.

Tử Lăng đã muốn khóc không thành tiếng. Chuyện nàng duy nhất có thể làm chính là hảo hảo yêu trượng phu của nàng và hải tử của y, còn có cốt nhục sắp ra đời của mình.

Trong khoảng thời gian này, trên đường mỗi ngày đều có thể nhìn hình ảnh gia đình viên mãn khiến người ao ước. Suất khí Vương gia dắt kiều thê hắn có thai trong người, trong lòng ôm kiều nhi ở trên đường du ngoạn, người bên ngoài rất là hâm mộ.

Hôm nay là sinh thần năm tuổi của Tuyết Thiên, toàn quý phủ từ trên xuống dưới bận tối mày tối mặt. Sáng sớm Tư Đồ Hách và Tử Lăng vụng trộm rời giường đến chợ vì Tuyết Thiên chọn lễ vật. Trên đường về nhà gặp Hoàng Thượng đang muốn đi tới quý phủ chúc mừng tôn tử, Hoàng Thượng lần này lại bí mật ra cung, bên người cũng không mang theo bao nhiêu tùy tùng. Đoàn người cùng nhau đi tới Hách vương phủ.

Lúc Tuyết Thiên rời giường mới phát hiện hôm nay là sinh thần của bé, cao hứng nhận lấy lễ vật của mỗi người. Tại bàn lớn nhất hoan hỉ nếm điểm tâm, Hoàng Thượng bởi vì gần đây Tư Đồ Hách không vì y phê duyệt tấu chương nữa mà bận rộn quốc sự, không thể ăn cơm trở về cung. Một nhà ba người ngồi ở nội sảnh uống trà.

Vào ban đêm, Tử Lăng lâm bồn tiểu hài tử của nàng, giống như Tuyết Thiên cùng ngày cùng tháng, chẳng qua hôm nay tuyết không rơi. lúc Tư Đồ Hách kích động ôm tiểu nhi tử của mình đùa với y, Tuyết Thiên lại lay cửa phòng, bé cỡ nào hy vọng chạy nhanh đến nhìn đệ đệ của bé. Trước kia muốn nhìn tận mắt nhị nương đem đệ đệ biến ra bây giờ hoàn toàn ngâm nước nóng. Quản gia nói cái gì phòng sinh tiểu hài tử không thể vào, Tuyết Thiên chỉ có ở thể ở bên ngoài đáng thương lay cửa phòng.

Tiểu nhi tử gọi là vì Tư Đồ Hách Lăng, lúc Tuyết Thiên thấy đệ đệ mình thật vui vẻ. Cẩn thận đem khuôn mặt tiểu oa nhi trong lòng nhị nương sờ lại sờ.

“Nhị nương, Hách Lăng thực nhỏ na~.” Tuyết Thiên nhìn Hách Lăng thích nói không nên lời. Tiểu oa nhi không có trắng như bé, da giống như phụ thân, màu tiểu mạch.

“Hài tử ngốc, bởi vì y cần thời gian chậm rãi lớn lên, sau này sẽ có bộ dạng lớn như Thiên Nhi.”

“Chờ y có thể nói, y sẽ gọi con là ca ca sao~?”

“Đương nhiên, bởi vì con chính là ca ca y a.”

“Quá tốt, con là ca ca!”

“Con là ca ca, cho nên về sau con phải tốt với đệ đệ của con nha.”

“Vâng ~.”

Lúc Tuyết Thiên hồn nhiên hứa hẹn với nhị nương sẽ hảo hảo yêu thương đệ đệ Hách Lăng của mình, như thế nào cũng không nghĩ tới, loại yêu thương này lại vượt qua giới hạn tình cảm huynh đệ bình thường.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thiên Tuyết