Thiên Tử

Chương 11: Phòng tắm đẫm máu


Nguyệt Nhi được ở một mình trong một căn phòng rộng rãi, ai được đãi ngộ như vậy chắc hẳn sẽ rất vui mừng, còn Nguyệt Nhi thì ngược lại, ở một mình như vậy quá là nhàm chán, cho nên nàng thường xuyên đi dạo trên con tàu rộng lớn này, nhưng cũng rất nhanh thì nàng lại cảm thấy chán.

Nguyệt Nhi quyết định đi tìm Vô Danh, sống cùng Vô Danh suốt một tháng qua không ngày nào là nàng không cảm thấy vui vẻ, cho nên muốn không cảm thấy nhàm chán thì phải đi tìm hắn. Vô Danh cũng nói cho nàng biết rằng hắn ở nhà bếp, cho nên Nguyệt Nhi tới thẳng nhà bếp để tìm hắn luôn.

Mà lúc Nguyệt Nhi rủ hắn đi dạo thì hắn liên tục từ chối, hắn cảm thấy ở đây giúp đỡ mọi người con tốt hơn la ra ngoài đi dạo, đi ra ngoài lại có bao nhiêu ánh mắt soi mói hắn, tuy Vô Danh không sợ bất kì kẻ nào nhưng điều đó cũng khiến hắn khó chịu, đi một mình đã vậy huống chi là đi với Nguyệt Nhi, hồng nhan thì họa thủy.

Mọi người trong nhà bếp cũng đều khuyên Vô Danh ra ngoài đi dạo với Nguyệt Nhi cho khuây khỏa nhưng Vô Danh vẫn rất kiên định mặc cho cô nàng kia nài nỉ ra sao thì hắn cũng mặc kệ.

Vô Danh cứ từ chối như vậy khiến cho Nguyệt Nhi rất là bực mình, thế là nàng cứ đóng cọc bên cạnh Vô Danh. Vô Danh cũng chỉ biết âm thầm kêu khổ, thế là đành phải đi theo nàng chơi một chuyến.

Nguyệt Nhi thấy Vô Danh đồng ý đi chơi với nàng thì vui mừng reo lên, thế là mọi chỗ vui chơi trên thuyền Nguyệt Nhi đều dẫn Vô Danh đi thăm quan.

Cuối cùng hai người đi đến cuối khoang thuyền, ở đây chính là một nơi rất thích hợp để ngắm cảnh, nó rất rộng rãi và thoáng mát, cho nên cũng có rất nhiều người đến đây, nam nữ đều có.

Vì phi thuyền bay với tốc độ rất nhanh cho nên trên thuyền còn có trận pháp bảo vệ, mọi người ở đây có thể yên tâm nhìn ngắm mọi thứ xung quanh mà không sợ bị rơi khỏi phi thuyền.

Vô Danh và Nguyệt Nhi chọn một chiếc bàn bên cạnh lan can của phi thuyền để ngắm cảnh cho thoải mái, hai người vừa đến thì đã đã dẫn tới rất nhiều ánh mánh chú ý của mọi người, có rất nhiều nam nhân đều nhìn Vô Danh với ánh mắt ghen ghét, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Đến tối Vô Danh lại cùng Nguyệt Nhi xuống cuối khoang thuyền chơi, buổi tới ở đây còn đẹp hơn buổi sáng rất nhiều, nhiều chiếc đèn lồng đủ các loại màu sắc được treo ở trên thuyền, còn có một số quầy hàng bán đồ ăn nhanh, cái này thì mọi người phải tự bỏ tiền túi ra mua.

Trên thuyền còn không ngừng có tiếng nhạc du dương, mọi người ở đây cùng nhau nhảy múa ca hát, thưởng thức đồ ăn và ngắm bầu trời đêm thơ mộng.

Vô Danh và Nguyệt Nhi vẫn ngồi ở chỗ cũ, hai người vừa thưởng thức trà vừa ăn các loại bánh ngọt do Vô Danh làm. Nguyệt Nhi rất thích ăn bánh do Vô Danh làm, đây là lần đầu tiên nàng được ăn loại bánh như vậy.

Mà trong khi Vô Danh và Nguyệt Nhi nói chuyện vui vẻ với nhau thì ở phía một quầy hàng sang trọng, có một kẻ đang ghen ăn tức ở, nhìn hai người với ánh mắt cực kỳ tức giận, kẻ này chẳng ai khác chính là Hoàng Dương.

Bên cạnh hắn còn có hai cô nàng rất là xinh đẹp hầu chuyện, hai tay liên tục ve vãn trên người Hoàng Dương. Hoàng Dương mặc dù tức nhưng cũng chẳng thể làm gì được, chỉ đành nuốt cục tức này vào bụng và kiếm cơ hội giáo huấn cho Vô Danh một trận.

Hai ngày tiếp theo cứ thế bình yên trôi qua, cho đến lúc chiều tối của ngày thứ ba.

Vô Danh lúc này đang đi về phía phòng tắm, chợt âm thành của Hình Hoa từ loa thông báo vang lên:

- Các học viên hãy chuẩn bị thu sếp gọn gàng đồ đạc, đêm nay phi thuyền sẽ về tới Vạn Xuân học viện.

Thông tin này thì Vô Danh cũng đã biết trước từ lâu, bời vì mọi người trong nhà bếp đều đã có những chuyến đi như vậy rất nhiều lần nên có thể tính toán được thời gian.

Vô Danh mở cửa phòng tắm ra, sau đó bước vào trong. Mà lúc này ở một góc của phi thuyền gẫn chỗ phòng tắm có hai kẻ đang lấp nó nói chuyện mờ ám với nhau. Một tên mặt vuông nói với kẻ có gương mặt đẹp trai trắng trẻo trước mắt bằng giọng cung kính:

- Hoàng Dương đại ca, bây giờ chúng ta có nên xử lý hắn luôn không, mọi việc tiểu đệ đã chuẩn bị đâu vào đó.

Hoàng Dương nghe vậy thì đưa tay lên cổ rồi gạch ngang một cái, tên kia cũng hiểu ý gật đầu sau đó rời đi.

Hoàng Dương cười gằn:

- Hôm này sẽ là ngày ngươi biến thành một tên phế vật chân chính.

Vô Danh lúc này đang ngâm mình trong bể nước nóng. bể nước nóng này không sâu mà chỉ tới đầu gối mà thôi.

Hai mắt của Vô Danh nhắm hờ, hai tay tựa vào thành bể, hết sức hưởng thụ cảm giác này. Thời tiết ở đây không giống như địa cầu, khi về tối nhiệt đồ sẽ hạ thấp, cho nên tắm nước nóng là tốt nhất, vừa giữ ấm lại còn tốt cho sức khỏe.

Đột nhiên có một luồng khí lạnh kèm theo sát khí ập tới mặt của Vô Danh, Vô Danh hơi nghiêng đầu một chút, tránh đi luồng sát khí lạnh lẽo kia.

- Keng!!!

Con dao phay sau khi phi trượt mục tiêu thì va chạm với mặt đất kêu keng một tiếng rồi bắn ra xa. Sau đó một tiếng nói nhàn nhạt truyền ra:

- Hừ vậy mà cũng không có phi chết ngươi.

Vô Danh từ từ mở mắt ra, nhìn về nơi âm thanh vừa phát ra, ở đó có một tên mặt vuông đang cầm một con dao nhỏ xoay xoay ở trên tay, phía sau hắn còn có rất nhiều người cũng đang cầm vũ khí.

Vô Danh đứng dậy, đi ra khỏi hồ nước, hắn lấy một chiếc khắn lớn quấn quanh người, che đi phần thân dưới, sau đó hắn lấy một cái khăn khác nhúng nước vào rồi thắt nút hai đầu, hắn nhìn đám người trước mắt kia, kẻ nào cũng quấn một chiếc khăn ở thân dưới giống hắn, đại khái có khoảng hơn năm mươi tên, Vô Danh hơi suy nghĩ một chút sau đó gật đầu, gióng nói nhàn nhạt của hắn truyền ra:

- Tất cả lên hết một lượt đi, ta không có quá nhiều thời gian để vui đùa với các ngươi.

Nói xong hắn làm một cái thủ thế, đợi đối thủ tấn công, tên mặt vuông cầm đầu kia nhếch miệng cười khẩy một cái:

- Không biết sống chết, tất cả lên.

Hắn giơ tay lên rồi hạ xuống, tất cả hơn năm mươi người đằng sau lao lên, trong tay ai cũng đều có vũ khí, kẻ cầm gậy kẻ cầm dao,kẻ nào mặt mày cũng đều trở nên hung dữ.

Vô Danh cũng chẳng đứng yên mà cho bọn chúng đánh, hắn nhảy xuống trước tiếp tấn công. Một kẻ đi đầu cầm đao lao lên đưa tay bổ dọc xuống về phía đầu của Vô Danh. Vô Danh nghiêng người một cái tránh đi, rồi hai tay của hắn cầm lấy mảnh vải dấp nước quấn quanh thân đao của tên kia. Đao đã bị khóa, hắn chẳng thể làm gì, thế là bị Vô Danh đạp một cú thật mạnh trúng ngực phun máu bay ra sau, đụng vào mấy kẻ đang lao tới, bọn chúng nằm ngã ra trên mặt bể nước.

Vô Danh có kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú, cộng thêm ở dưới mặt nước này cũng có tác dụng ngăn cản tốc độ của mấy kẻ kia, khiến cho hắn thoải mái hơn một chút.

Vừa đá bay một tên thì hai tên khác lại lao tới, hai tên đó bọc ở hai đầu của Vô Danh rồi chém ngang. Vô Danh ngả người ra sau tay phải cầm chiếc khăn đã tẩm nước xoắn lại đập vào mặt tên phía sau, rồi chân còn lại đá vào bụng tên phía trước

- Bốp, bốp!!!

Hai kẻ kia chém hút mục tiêu thì đã bị trúng đòn của Vô Danh, tên bị đá trúng bụng thì bay thẳng ra sau, còn tên bị đánh vào đầu thì xoay một cái rồi bị đạp giữa bụng đập thẳng vào thành bể, ngất tại chỗ.

- XOẸT, XOẸT!!

Vô Danh sau khi đánh bay hai tên kia, thì có mấy tên khác xông tới chém về phía hắn, Vô Danh kịp tránh đi chỗ yếu hại, nhưng vẫn bị mấy tên đó chém vào da thịt, khiến cho máu tươi tứa ra.

Không một đao chém chết được Vô Danh mấy tên kia tiếp tục xông tới giết Vô Danh.

Bị chém bất ngờ, may mắn tránh được chỗ yếu hại, Vô Danh lùi ra sau, thấy mấy tên kia tiến lên. thì Vô Danh đá lên một sóng nước bắn thẳng vào mặt và mắt mấy tên kia để cản tầm nhìn cùng hành động của chúng.

Bất ngờ bị hất nước vào mặt bốn tên thu tay che mặt lại, chớp thời cơ Vô Danh nhảy tới, quật khăn vào người hai tên bên phải, rồi hai chân đá thẳng vào ngực hai tên bên trái.

Khắn tắm lớn bị tẩm nước và xoắn lại, khiến cho khăn có sức nặng nhất định, khăn đập vào đầu một tên bên phải thì khiến cho tên đó nghiêng người đập đầu của hắn vào tên bên cạnh, choáng váng nằm dưới bể nước.

Kẻ địch đã vây quanh bốn phía mà Vô Danh cũng không hề nao núng, cơ thể không ngừng di chuyển tránh né các đòn tấn công, kẻ địch có sơ hở là hắn lập tức đánh tới, Vô Danh cũng bị trúng nhiều nhát đao và gậy đánh lên người, máu tươi của hắn tứa ra, cả người toàn là máu. Máu của Vô Danh rơi xuống bể nước nhuộm đỏ mặt nước một khoảng.

Đánh nhau liên miên không dứt, bọt nước bay tứ tung. kèm theo hơi nước nóng bốc lên, khiến cho trận chiến càng thêm mờ ảo. Vô Danh như một cái bóng xông pha giữa đám ngươi, không ngừng tránh né cùng tấn công.

Hai tên vẻ mặt dữ dằn từ hai phía cần con dao dài chém tới, Vô Danh xoay người trên không, giữ thân ở giữa nơi hai đường đao đi qua, thân thể đáp xuống, Vô Danh lập tức xoay người đá thẳng vào mặt một tên, rồi lại bắn người ra phía sau, giơ cao đầu gối nện thằng vào ngực tên còn lại.

- A.....PHỐC!!

Tên bị nện đầu gối vào ngực kêu đau đớn một tiếng, rồi hộc máu bay ra.

Mặt bể nước trong veo có chút mập mờ của hơi nước nóng ban đầu bây giờ đã nhuộm đỏ thẫm cả mặt nước. Co rất nhiều kẻ bị Vô Danh chém vào người, nhưng hắn không có hạ sát thủ mà giữ lại cho bọn chúng một con đường sống, có thể bọn chúng giết hắn thì không sao, nhưng nếu như hắn giết quá nhiều người thì chắc chắn cũng có rắc rối lớn.

Vô Danh cầm một con dao dài phi thằng về phía trước.

- Phập!!

Phập một tiếng, con dao cắm xuyên qua đùi của một tên, Vô Danh chạy tới rút con dao đó ra, một dòng máu đỏ từ đùi của tên kia phun ra, kêu la hết sức thảm thiết.

- Tất cả dùng hết sức tiến lên chém chết hắn.

Tên mặt vuông ở đằng sau hô to, sau đó xông lên đầu tiên, vừa nãy hắn kêu mọi người xông lên nhưng lại đứng ở phía sau, còn lần này nhất định hắn phải là người đầu tiên xông lên trước nếu không chẳng có ai nghe theo hắn cả.

Tên mặt vuông vừa lao lên thì đã bị Vô Danh chém cho hai cái vào hai bên đùi, rồi bị đạp một cái dính tường, trong lúc đó thì Vô Danh cũng phi một con dao tới, con dao nhắm về phần hạ thân của tên mặt vuông, mặt vuông thấy thế quá sợ hãi hét toáng lên:

- KHÔNGGGGGGGG!!!

- Phập!!!

Mặt vuông thấy dưới hạng lành lạnh, hắn không tự chủ được mà trong quân rỉ nước, sau đó hắn ngó xuống thì mới thờ phào một cái, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Vô Danh.

Con dao vừa rồi không cắm vào chim nhỏ của tên mặt vuông mà cắm vào tường, ngay sát phía dưới chim nhỏ của hắn.

Hơn một nửa người đã bị Vô Danh đánh cho sấp mặt nước. Vô Danh cũng bị chém rất nhiều đao, có những vết dao thấu thịt, nhưng hắn vẫn chẳng nhíu mày dù chỉ một cái.

Càng ít người Vô Danh càng có nhiều khoảng trống hơn hắn dề dàng di chuyển tránh né.

- XOẸT, XOẸT, XOẸT, XOẸT!!!!

Bốn tiếng dao chém vào da thịt vang lên, bốn tên vừa tới chỗ Vô Danh thì Vô Danh đã hạ thấp người chém ngang vào đùi của bốn tên. Hắn cầm những con dao và thanh đao kia phi ra phía sau,

- Phập, phập!!

Hai tên khác bị dao cùng đao cắm xuyên qua đùi, nằm la lớn tại chỗ. Rất nhanh những tên khác đều bị Vô Danh xử lý xong.

Vô Danh bình thản vào trong một phòng tắm nhỏ, hắn xả nước nóng lên người rửa đi vết máu, một cái nhíu mày vì đau cũng không có chứ chẳng nói đến kêu.

Nơi đây cách âm rất tốt, mấy kẻ đang kêu la ngoài kia có gào to hơn nữa cũng chẳng có ai để ý, mấy thằng ngu đó vừa vào thì cũng đã khóa trong lại rồi, ai có thể vào đây được chứ.

Vô Danh lau sạch vết máu trên người rồi quấn một lớp khăn quanh người. Máu của hắn vẫn cứ chảy ra, những đã bị Vô Danh cầm lại ít đi một chút.

Ở bên ngoài, Hoàng Dương xoay đi xoay lại, lẩm bẩm nói:

- Sao lâu như vậy vẫn còn chưa ra.

Mà đúng này thì cánh cửa cạch một tiếng rồi sau đó mở ra. Hoàng Dương cười một cái đắc ý nhưng rất nhanh nụ cười đó cứng ngắc lại, mặt hắn tái mét, vì đằng sau cánh cửa không phải là bộ dáng thảm hại của Vô Danh giống như trong đầu hắn tưởng tượng mà là một Vô Danh hoàn toàn lành lặn.

Cùng lúc đó thì cũng có một tiếng kêu vang lên, giống như tiếng báo động, nó phát ra từ chính phòng tắm này.

- Ngươi, ngươi,....!!!

Mặt Hoàng Dương xanh mét không nói lên thành tiếng, hắn lúc này quá sốc, thật không ngờ dưới sự chém giết của năm mươi người có vũ khí, mà mấy tên đó cũng đã từng học nghệ, chí ít cũng không phải là những kẻ vô dụng, vậy mà đều thua dưới tay Vô Danh, vậy thì tên đeo mặt nạ trước mắt hắn này kinh khủng đến mức nào.

Vô Danh vừa mở cửa nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Dương thì nhấc chân đạp thẳng vào bụng hắn, làm cho Hoàng Dương đụng thẳng vào tường.

Hoàng Dương cũng bị bất ngờ, cú đá của Vô Danh quá nhanh, khiến cho hắn không kịp phản ứng, điều này thôi cũng đã chứng tỏ hắn học nghệ không bằng người, không phải không bằng mà còn kém xa.

- Thế nào, rất bất ngờ phải không. Có phải ngươi đang nghĩ đằng sau cánh cửa kia chính là bộ dáng thảm bại của ta, chứ không phải một cơ thể lành lặn như bây giờ.

Vô Danh cười nhạt nói ra, mọi lời nói của Vô Danh đều giống với suy nghĩ của Hoàng Dương, khiến cho đầu óc của Hoàng Dương kêu oong oong, ánh mặt hiện lên vẻ sợ hãi.

Vô Danh cũng không thèm để ý đến hắn nữa, mà quay người đi thằng về nơi ở của mình. Đống bừa bãi kia cũng không cần hắn phải xử lí vì rất nhanh sẽ có người tới đây dọn dẹp thay cho hắn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thiên Tử