Thiên Hạ Vô Song

Chương 66: Nhiệm Vụ Mới (1)


Vẫn là trưởng lão trong tộc nói cho nàng biết, tiểu lãnh chúa Antonio này là người thông minh. Hiện tại, hắn lại đưa ra loại điều kiện như vậy, nàng cũng không muốn lại trở về hỏi trưởng lão, khiến trưởng lão bắt mình đi học.

- Bởi vì ta cần biết, lời hứa hẹn của ngươi rốt cuộc có thể thực hiện hay không!

Mạnh Hàn không chút khách khí nói ra điểm này. Thành thật mà nói, hiện tại Mạnh Hàn nói như vậy có chút mạo hiểm. Một khi nữ Tinh Linh kia tính tình có chút nóng nảy, có thể kết luận là nàng nhất định chịu không nổi Mạnh Hàn nữa.

Nữ Tinh Linh lâm vào trầm mặc. Điều khiến Mạnh Hàn kinh ngạc chính là, hắn cảm giác được khí tức của một người khác. Khí thức này thực sự không hữu hảo đối với hắn. Nhưng hắn có thể nhận thấy rất rõ ràng, đây không phải là khí tức của nữ Tinh Linh kia, càng không phải là khí tức của hai Tinh Linh song sinh đang đứng cách đó không xa. Cảm giác rất huyền diệu. Mạnh Hàn không nhìn thấy hắn, nhưng có thể cảm giác được.

- Ta là công chúa Tinh linh tộc của rừng rậm ánh trăng.

Ngoài dự đoán của Mạnh Hàn, sau khi nữ Tinh Linh trầm mặc một hồi, lại chủ động nói ra thân phận của chính mình:

- Hiện tại, ngươi có thể yên tâm. Lời hứa ta đã đáp ứng ngươi trước đây, hiện tại vẫn có hiệu quả, tương lai cũng như thế. Còn chuyện ngươi muốn gặp mặt ta...

Nói tới đây, nữ Tinh Linh có chút do dự. Không biết tại sao Mạnh Hàn cảm thấy có chút khẩn trương. Sau khi cảm thấy được điểm này, Mạnh Hàn không nhịn được thầm cho mình một bạt tai:

- Không phải là gặp một công chúa Tinh Linh Tộc sao? Tại sao lại khẩn trương như vậy?

- Ngươi bây giờ còn chưa xứng để nhìn thấy công chúa Tinh Linh Tộc. Nói một chút về điều kiện thứ hai của ngươi đi!

Trong giây lát, một giọng nữ xa lạ xuất hiện. Thần sắc của Mạnh Hàn theo đó mà trở nên căng thẳng. Tuy nhiên ngay sau đó hắn lại lập tức thả lỏng. Nữ Tinh Linh mới xuất hiện này lại có thể làm chủ thay công chúa Tinh Linh Tộc. Vậy hắn thật sự không dám tưởng tượng về thân phận của nàng.

- Điều kiện thứ hai.

Mạnh Hàn giơ tay lên, nắm chặt đoạn ma pháp trượng còn sót lại giơ lên cho đối phương nhìn thấy. Hắn tin tưởng nữ Tinh Linh bên kia nhất định có thể nhìn thấy.

- Tốt xấu gì ta cũng là một ma pháp sư. Các ngươi đã hủy đi đồ kiếm cơm ăn của ta, dù sao cũng phải cho chút bồi thường nho nhỏ cho ta chứ?

Mạnh Hàn hình như ôm chủ ý định chơi xấu:

- Tùy tiện cho ta lấy ma pháp trượng, thế nào?

- Tinh Linh Tộc nổi tiếng nhất là ma pháp trượng. Có một thanh gọi là quyền trượng sinh mạng. Đó là thần khí của bộ tộc chúng ta. Đưa cho ngươi có đủ xem là bồi thường hay không?

Sau đó giọng nữ Tinh Linh đột nhiên trở nên dễ nghe, giống như nàng dự định tặng cho người chỉ là một cành cây vậy.

- Thần khí của Tinh Linh Tộc? Quyền trượng sinh mạng sao? Không không không!

Mạnh Hàn lắc đầu giống như trống bỏi, trực tiếp cự tuyệt các Tinh Linh. Nói đùa, hiện tại cho dù trên người Mạnh Hàn có hơn mấy trăm kim tệ, để lâu sẽ có tai họa sát sinh. Hiện tại lại thêm một quyền trượng sinh mạng, đủ khiến hắn chết không có chỗ chôn.

- Thế nào, ngươi nhìn không nổi sao?

Giọng nói của nữ Tinh Linh xuất hiện sau trở nên uy nghiêm hơn, đầy vẻ cao cao tại thượng coi rẻ chúng sinh. Mạnh Hàn qua lời nói có thể suy đoán ra được, đây nhất định là nữ hoàng Tinh Linh Tộc.

- Không dám, làm sao có thể nhìn không nổi được?

Mạnh Hàn cẩn thận đáp trả một câu. Thái độ của hắn còn cung kính hơn nhiều so với thời điểm vừa đối mặt với công chúa:

- Quyền trượng sinh mạng, không phải ta có thể có được. Ta chỉ yêu cầu tùy tiện một ma pháp trượng nào đó mà thôi. Nói vậy hẳn ngài cũng biết, nơi này ngay cả một ma pháp sư cũng không có, tất nhiên ngay cả một cái ma pháp trượng cũng không chỗ nào bán.

Trong lúc nói chuyện, Mạnh Hàn đã vô cùng chú ý thay đổi cách gọi đối với nữ Tinh Linh xuất hiện sau thành ngài. Cho dù chỉ là suy đoán, cho dù nàng không phải là nữ hoàng, có thể làm chủ cho công chúa, vậy cũng ít nhất cũng phải là một trưởng lão gì đó. Hắn không thể đắc tội được.

- Ngươi thật ra biết tự lượng sức mình đấy, gia hỏa thông minh.

Nữ hoàng trong tưởng tượng của Mạnh Hàn cho hắn một câu tán thưởng. Hình như trong giọng nói cũng không hề có vẻ gì là bất mãn. Loại thái độ này cũng làm Mạnh Hàn thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, hắn vừa thở ra một hơi, giọng nói của đối phương đã lại vang lên:

- Yêu cầu của ngươi cũng không quá đáng, cho nên ta trực tiếp thay nàng đáp ứng ngươi.

- Nếu vậy ta thật sự cảm ơn!

Mạnh Hàn vội vàng nói lời cảm ơn. Sau đó Mạnh Hàn lập tức nói tiếp:

- Nhưng ngài tuyệt đối không nên cho ta thứ gì quá quý, ta nhận không nổi.

Vù.

Một cái bóng từ trong bóng tối của rừng rậm Tinh Linh phóng ra, sau đó dừng lại ngay sát bên cạnh Mạnh Hàn. Mạnh Hàn thậm chí không nhìn ra được rốt cuộc cái bóng này là thứ gì, mãi đến tận lúc cái bóng dừng lại ở bên cạnh mình.

Xem ra đó là một cành cây hết sức bình thường. Không, không thể gọi như thế được. Đây hẳn là một ma pháp trượng có hình dáng giống như một cành cây. Trên đỉnh của ma pháp trượng này còn có vài chiếc lá màu xanh, màu sắc hình dáng mềm mại giống như chứng tỏ với tất cả ma pháp trượng này vẫn còn có sinh mạng. Trừ điểm này ra, những bộ phận khác đặc biệt bình thường, bình thường đến mức không hề có gì đặc sắc.

Cho dù Mạnh Hàn có là kẻ ngu si cũng biết, đây nhất định là ma pháp trượng mà đối phương đưa cho mình. Xem dáng vẻ của ma pháp trượng này, ngược lại vô cùng phù hợp với yêu cầu một ma pháp trượng tùy tiện nào đó mà Mạnh Hàn đã nói. Ngoại trừ Mạnh Hàn nắm ở trên tay ra, khi phối hợp với quần áo ma pháp sư trên người hắn, người khác nhìn vào sẽ thấy đây là một ma pháp trượng ra, nếu đặt ở bất kỳ chỗ nào khác, nó đều chỉ giống như một cành cây mới được chặt ra khỏi cái cây của nó chưa lâu.

Mạnh Hàn đưa tay ra tóm lấy ma pháp trượng, nhẹ nhàng dùng chút lực. Ma pháp trượng lại dường như rễ cây mọc trên mặt đất vậy, không hề dao động. cặp sinh đôi Tinh Linh đứng đối diện cách đó không xa nhìn động tác của Mạnh Hàn không khỏi buồn cười làm mất đi hiệu lực nguyền rủa của mình. Chắc hẳn từ phía xa nhìn lại, biểu hiện của Mạnh Hàn giống như một gã hề.

Sau khi cười tự giễu vài câu, Mạnh Hàn nói một tiếng xin lỗi:

- Thật ngại quá. Ma pháp sư thân thể yếu ớt. Không nên vì thế mà phiền lòng.

Sau đó, hai tay hắn nắm chặt ma pháp trượng, nhích tới gần một chút, bắt đầu ngồi xổm xuống, dùng sức rút cây ma pháp trượng kia từ trên mặt đất lên. Tuy nhiên, dù vậy cũng phí công vô ích. Mặc cho Mạnh Hàn dùng lực thế nào, chẳng qua chỉ nhích tới nhích lui tại chỗ, căn bản chẳng khác gì con khỉ làm trò cười.

Lần này, không riêng gì hai cặp sinh đôi Tinh Linh đứng ở phía đối diện, ngay cả công chúa Tinh Linh ẩn giấu ở trong bóng tối của rừng rậm, cũng phát ra một tiếng cười lanh lảnh.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thiên Hạ Vô Song