Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 17: Điên cuồng


Vũ Thiên Long cước bộ chậm rãi, hô hấp trầm ổn, thần sắc thủy chung băng lãnh, hôm nay hắn mặc một thân cẩm tú y phục, càng tôn thêm vẻ đẹp thanh thuần vốn có của một hài tử.

Không mất mấy hơi thở thời gian Vũ Thiên Long đã bước qua trước mặt chúng nhân, chỉ thoáng đưa mắt nhìn phụ mẫu một chút, cũng không nói gì thêm, sau đó Vũ Thiên Long ung dung đi lên võ đài, cùng Vũ Khắc Tài song song đối diện.

" Ta còn tưởng ngươi không dám đến kia " Vũ Khắc Tài đưa tay mân mê chiếc cằm nhỏ, thái độ khinh thường cười nhạt nói.

" Tại sao ta lại không dám đến? " Vũ Thiên Long nhìn cũng không thèm nhìn.

" Tiểu tử, ta thật sự phục ngươi cái tính cách, có can đảm, có kiêu ngạo chi ý, hoặc nói ngươi ngông cuồng đều đúng, nhưng nếu hôm nay ngay cả một chiêu của ta ngươi cũng không tiếp được thì đừng trách đại ca quá nặng tay ".

" Vậy sao? Vì một chữ phục của ngươi, hôm nay tiểu đệ sẽ nhẹ tay một chút, không ngược ngươi đến chết! " Vũ Thiên Long lạnh nhạt đáp trả, trong mắt le lói một tia sát khí, sát khí này ngoại nhân không cảm nhận được.

Chúng nhân bên dưới nghe hai người bọn hắn đối thoại thì cũng đều nhìn nhau cười trừ: " Đúng hài tử, chỉ giỏi võ mồm ".

"Tìm chết! " Vũ Khắc Tài nghe vậy thì sầm mặt lại, hắn hét lên một tiếng, theo thanh âm rơi xuống tu vị cũng đồng thời bộc phát, cánh tay khẽ động, lập tức một cái hỏa cầu to lớn do linh khí ngưng tụ tạo thành, lơ lửng phiêu phù ngay trước mặt, liệt hỏa với nhiệt độ cực cao thiêu đốt không gian bốn phía.

" Ngưng Khí tầng bốn! Không phải là tầng ba sao? " Có tộc nhân che miệng thốt lên kinh hãi.

Mười hai tuổi, Ngưng Khí bốn tầng đã được xưng tụng là loại người thiên tài khó gặp, tốc độ tu luyện như vậy nếu đặt tại tông môn Tu Chân cũng hoàn toàn có thể đứng vào hàng ngũ thượng lưu, nhưng thiên tài chân chính lúc này vẫn đứng im bất động, trên khuôn mặt non nớt kia thậm chí còn không có lấy một chút mảy may biểu cảm.

Cơ hồ mọi chuyện đang diễn ra đều không rơi vào trong mắt hắn, phảng phất như gió mây đồng dạng.

Đơn giản bởi vì Vũ Thiên Long chưa bao giờ xem Vũ Khắc Tài là địch nhân chân chính, đúng là hắn kiêu ngạo nhưng kiêu ngạo đồng thời cũng là một loại đạo tâm quan trọng.

Vũ Thiên Nguyên cùng Lý Phi Yến đều xiết chặt đôi bàn tay, thần sắc lo âu biểu lộ ra rõ ràng trên khuôn mặt, trong ánh mắt nhìn cũng đều vô cùng mờ mịt.

Lý phi Yến quay sang trượng phu, khó khăn cắn chặt môi nói: " Nguyên ca, hay là!!! ".

Vũ Thiên Nguyên không nói gì, chỉ ngao ngán lắc đầu thở dài một hơi, hắn biết hôm nay mình đã triệt để thua cuộc rồi, hoàn cảnh của Vũ Thiên Long giờ phút này cũng không khác gì chính hắn cùng đối đầu với Vũ Khắc Điệp vậy, chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không có một tia hy vọng nào, nếu không muốn nói là tuyệt vọng.

Thời điểm Vũ Thiên Nguyên đang muốn lên tiếng nhận thua thì hỏa cầu kia đã sớm áp sát trên đỉnh đầu Vũ Thiên Long.

Vũ Khắc Tài lập tức động thủ, không nói nhiều, ra tay không chút nhân nhượng, trong ánh mắt nồng đậm ý tứ tàn nhẫn.

" Dừng tay cho ta " Vũ Thiên Nguyên thấy vậy đáy lòng tự nhiên rơi xuống.

Hỏa cầu là do chân khí tạo thành lại được tâm hỏa đốt cháy thế nên nhiệt độ cùng uy lực cũng không phải tầm thường, lúc này uy áp tầng tầng lớp lớp, ngay cả không khí đều bị đốt cháy, hư vô xung quanh mấy chục trượng thoáng vặn vẹo.

Mặc dù là thực lực hài tử triển lộ nhưng mang theo đầy đủ khí tức túc sát.

Khi mà hỏa cầu kia còn cách đỉnh đầu Vũ Thiên Long tầm nửa trượng, hắn mới nhẹ nhàng lắc mình một cái, đôi chân dẫm mạnh lên nền đá võ trường đẩy thân thể nhanh chóng lùi về phía sau một đoạn.

Tu vị Vũ Thiên Long cũng tùy thời buông hết ra ngoài, từ Ngưng Khí tầng một kéo lên một mảng lớn, mãi cho đến Ngưng Khí tầng ba mới triệt để ngừng lại, theo đó hư vô xung quanh phạm vi nhỏ đều bị lực lượng tu vị nhất thời trùng kích khiến cho phong bạo cũng bắt đầu nổi lên.

Tay phải Vũ Thiên Long linh hoạt bắt ra hàng loạt loại pháp quyết, càng biến hóa liên tục, đồng thời một chưởng đánh thẳng lên phía hư vô ngay trên đỉnh đầu, một chưởng ấn màu vàng kim mờ nhạt cấp tốc thành hình, cơ hồ một tảng đá lớn được cự nhân mạnh mẽ ném ra, chưởng ấn gào thét xé gió nện vào hỏa cầu.

" Ầm..Ầm " Thanh âm va chạm vang lên, chưởng ấn toái diệt, hỏa cầu kia cũng lung lay một chút rồi đổ sụp hóa thành vô số tinh điểm nhỏ tan biến trong hư vô.

" Ngươi thua! " Vũ Thiên Long đảo mắt nhìn Vũ Khắc Tài một vòng, sau đó mới nhàn nhạt cất lời, trong thanh âm không nghe ra một chút kích động hay mỉa mai nào, tựa hồ đối với hắn, chuyện này là sự kiện đã được đoán định hoặc an bài từ trước.

" Một kích thủ hòa " Chúng nhân bên dưới cùng ồ lên.

" Vũ Thiên Long kia vậy mà cũng đã tiến cảnh đến Ngưng Khí tầng ba rồi, hèn gì hắn có thể tự tin đến như vậy, ta nghĩ không chừng sự việc liên quan đến Tiên căn e rằng không chỉ là lời đồn " Một tộc nhân chi thứ kinh nghi nói.

" Có khi nào Tài nhi chủ quan nên chưa xuất toàn lực không? " Vũ Khắc Điệp thần sắc hung ác, âm trầm nhận định.

Theo như giao hẹn, một chiêu bất phân thắng bại đồng nghĩa với việc Vũ Khắc Tài thua cuộc.

Khuôn mặt thoáng co quắp, Vũ Khắc Tài lúc này đã không còn giữ được sự bình tĩnh vốn có, đôi mắt long sòng sọc, luôn luôn tự cho mình là thiên tài cộng với tâm trí hài tử Vũ Khắc Tài không cho phép bản thân thua cuộc, hắn điên cuồng hét lên một tiếng: " Nằm mơ, đi chết đi ".

Dứt lời Vũ Khắc Tài phi thân về phía trước, một chưởng thình lình đánh ra ý đồ diệt sát Vũ Thiên Long, một chưởng này mang theo hơn mười phần lực lượng tu vị, chưởng ấn biến ảo như gió, nặng nề như núi, tuy không phải quá mức cường hoành nhưng đồng thời cũng cuốn theo phong bạo khiến cho không khí xung quanh phút chốc trở nên nhốn nháo.

" Dừng tay! " Vũ Thiên Nguyên thấy vậy thì dẫm chân hét lớn, tu vị Trúc Cơ bạo phát mà ra khiến cho thiên địa bốn phía đều ầm ầm nổ vang, thân thể hắn như một ngôi lưu tinh lao vút lên võ đài hòng ngăn cản Vũ Khắc Tài diệt sát nhi tử mình.

Cũng ngay lúc này Vũ Khắc Điệp trầm mặt lại, loáng một cái hắn cũng đã ở ngay phía trên võ đài, lăng không tại hư vô cùng với Vũ Thiên Nguyên không ngừng giao thủ, hai người bọn họ lực lượng cuồng bạo, tốc độ lại cực kỳ nhanh chóng, đến nỗi tu sĩ bên dưới còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì.

Chưởng ấn, thủ ấn ngập trời, thiểm điện gào thét, thiên lôi nổ vang, chỉ thấy phong vân cuộn trào như sấm rền, hư vô lúc này bị lực lượng tu vị càn quấy đến độ méo mó, đại địa lắc lư dữ dội.

Mọi chuyện nói có vẻ dài dòng nhưng thực sự chỉ diễn biến trong vòng chưa đầy một hơi thở thời gian.

Vũ Thiên Nguyên bị một cái thủ trảo màu huyết hồng đánh thẳng lên ngực, hắn bay ngược về sau rơi trên diễn võ trường ngay vị trí tường rào bảo hộ bằng tinh thiết, khuôn miệng không ngừng trào ra máu tươi.

Vũ Khắc Điệp cũng bị chấn lùi lại một đoạn, thân thể chao đảo tại trên hư vô, dường như ở một kích này Vũ Thiên Nguyên đã xuất ra hơn mười phần thực lực, trong đó có đến bảy phần điên cuồng.

Vũ Thiên Long nhìn cũng không thèm nhìn, khuôn miệng nhỏ chỉ thoáng qua một nụ cười ma mị, hắn nhìn chưởng ấn kia của Vũ Khắc Tài đập đến trước mặt, khi chưởng ấn còn cách một khoảng ngắn Vũ Thiên Long mới bắt quyết đánh ra một chỉ.

" Lăng Không Kình "

Một quang trụ ánh sáng lập lòe hình thành, bằng tốc độ nhanh chóng gào thét xé không lao đến cùng chưởng ấn kia đồng thời va chạm " Đùng Đoàng " thanh âm không khí bị trùng kích nổ vang.

Chưởng ấn toái diệt, nhưng chỉ pháp kia không dừng lại ở đó mà tiếp tục đánh thẳng lên cánh tay Vũ Khắc Tài, cơ hồ một mũi tên bạc mạnh mẽ chấn nát y phục trên thân thể hắn, thậm chí cánh tay cũng lập tức bị phá toái, song thủ hóa thành thịt vụn.

Vũ Khắc Tài đau đớn thét lên một tiếng, lúc này huyết nhục đã mơ hồ không còn nhìn rõ, chỉ thấy toàn thân y phục bị máu tươi nhiễm ướt.

Vũ Khắc Điệp thấy nhi tử bị đánh đến thành ra bộ dạng như vậy thì tựa hồ hóa điên, tại mi tâm của hắn chợt lóe lên một luồng ánh sáng, tức thì một đạo kiếm khí màu xanh nhạt cực tốc thành hình phá không mà đi, kiếm khí này sắc bén đến độ thậm chí hư vô xung quanh đều bị cắt đứt gọn gàng thành hai nửa.

Uy áp Kết Đan ngập trời.

Nếu như một kiếm này thuận lợi đánh lên người Vũ Thiên Long thì hẳn hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Vũ Thiên Nguyên cùng tứ thủ hộ giả thoáng ngây người một chút sau đó mới nhao nhao cùng nhau xuất thủ, nhưng đều đã muộn, kiếm khí kia quá nhanh, ngược lại thực lực của Vũ Thiên Long vẫn còn quá yếu, hắn hoàn toàn không có lấy một chút cơ hội nào để tránh né.

Chẳng ai ngờ được chỉ một cái dịp nhỏ để hài tử tỉ võ luận bàn lại có thể quay ngoắt một cách chóng mặt như vậy.

" Quá bỉ ổi, còn là cường giả Kết Đan hay không? " Có người thấy vậy thì bất bình la lối.

Khi một kiếm này đoán chừng đụng nát thân thể Vũ Thiên Long thì bên ngoài hư không xa xôi chợt vang lên một tiếng hét dài: "Dám dùng thủ đoạn bỉ ổi sát hại đệ tử tương lai của ta ".

" Chết! "

Thanh âm này cực lớn, theo đó bầu trời vậy mà ầm ầm nổ vang, thiểm điện thình lình gào thét " U..u " Lại cấp tốc xoay vòng, hư không tràn ngập lôi quang, một khắc này thương khung bên ngoài cơ hồ đều mất đi ánh sáng, thiên địa mất đi ý chí, có một cỗ lực lượng mạnh mẽ như thiên uy đang hung hăng giáng lâm.

Cả bầu trời chìm trong sắc màu tím sậm, uy áp như thủy triều tràn ngập mọi ngóc ngách khiến cho chúng nhân phía dưới diễn võ trường đều bị uy áp kia đè nén đến khó thở, kẻ yếu ớt thậm chí còn ngay lập tức tại chỗ phun ra máu tươi.

Một chữ " TỬ " cực lớn màu đỏ như máu theo đại âm kia hình thành như na di trong thiên địa, tốc độ thậm chí còn siêu việt cả vận tốc ánh sáng, chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng nổ " ì ùng " vang lên, rồi một tia điện lôi xé nát bầu trời quét qua, như lưu tinh đánh thẳng vào ngực Vũ Khắc Điệp.

" Cách không giết người! Là thủ đoạn của Nguyên Anh cường giả!" Vài kẻ mặt mũi đầy mồ hôi cố gắng chống chịu luồng uy áp kia nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo âm thầm nhận xét.

Trong hư không, nơi cuối chân trời, thân ảnh một lão giả gầy nhom, bẩn thỉu dần dần Thuấn Di xuất hiện.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thiên Hạ Chí Tôn