Thâu Thiên

Chương 63: Dụ ra để giết


Thâu Thiên - 《偷天》

Tác Giả: Huyết Hồng

Chương 63: Dụ ra để giết

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: vipvandan

Tại quốc thổ Đại Yến triều đi mười chín ngày nữa, đoàn người Vật Khất cuối cùng đã tới Kế thành.

Kế đô, đô thành Đại Yến triều, hơn hai ngàn năm qua, trải qua mười lăm lần xây dựng thêm. Mỗi một lần xây dựng thêm, tường thành nguyên bản lại cao dày thêm một ít ở ngoài tường thành vài dặm lại xây một đạo tường thành, tăng lớn phạm vi địa bàn. Cho nên từ tầng tường thành ngoài cùng đến tường thành nội cung trong cùng, Kế đô tổng cộng có mười bảy lớp tường cao.

Ba mươi năm trước, Kế đô vừa mới tiến hành một lần xây dựng thêm, một tầng tường thành mới nhất này dài một trăm tám mươi dặm, ở trong sương sớm mỏng manh, tường thành cao lớn tựa như một con rồng đang nằm, lẳng lặng nằm ở trên bình nguyên rộng lớn này.

Mổi một tầng tường thành đều ười lăm trượng, dày mười trượng, toàn thân dùng hăc huyên nham chắc chẳn vô cùng kiến tạo. Giữa các khối đá, đổ dung dịch ngũ kim, khiến cho tường thành càng không thể phá vỡ. ở trên hắc huyền nham so với kim cương còn muốn chăc chấn gấp đôi, còn điêu khắc lượng lớn phù văn trận đồ mậu thổ thuộc tính, thời khắc rút ra địa mạch linh khí gia cố tường thành, trên tuờng thành lúc nào cũng lóng lánh hào quang màu vàng nhạt, nhìn qua làm cho người ta thấy kinh sợ.

Trên tường thành, cách mỗi hai dặm, đều có một tòa tiễn tháp cao trăm trượng. Tiễn tháp dài rộng mười trượng, từ trên xuổng dưới tổng cộng có chín tầng, bô trí lượng lớn mặc cơ, sàng nỏ, lực sát thương cực kỳ khủng bố. Trong tường thành, có vô số động giấu binh cùng thông đạo, mắt thường có thể thấy được vô số lổ châu mai tối như mực từ đây nhìn ra, làm cho người ta thấy lạnh lẽo từ đáy lòng.

Theo đại đội nhân mã dần dần tới gần tường thành kế thành, Vật Khất chỉ cảm thấy tốc độ đập của trải tim càng lúc càng nhanh, máu ở trong mạch máu ù ù lưu động, khiến cho hắn có điểm đầu óc choáng váng. Hắn vận năng cảm thấy, ở trong tòa đô thành cực lớn này sẽ phát sinh một chuyện, một ít đổi với hắn, hoặc là đôi với Đại Yên triều này, đều sinh ra ảnh hưởng trọng đại.

Hít sâu một hơi, Vật Khất đầu ngón tay điểm vào một khối mộc phù giắt bên hông. Các phù văn đơn giản trên mộc phù lóe lên một cái, một cỗ lực lượng như có như không từ trong mộc phù khuếch tán ra, che đậy chân khí dao động của Vật Khất. Hiện tại nhìn lại, Vật Khất chính là một vo giả bình thường đại khái có tu vi ba bốn chục năm nội lực.

Lô Thừa Phong, Là Khắc Địch, Mã Lương ba người cũng đều đưa vào mộc phù bên hông một đạo chân khí, che đậy khí tức nội lực của mình. Bổn đạo liễm tức phù, là Lô Thừa Phong tự tay chế tác, cũng là ngoại trừ Hậu Thổ Linh Giáp trận, Thái Bạch Kim Đao trận, một loại trận phù có tính thực dụng cuối cùng của Lô Thừa Phong.

Có đại quản gia ‘Đào gia’ Lữ quốc rạ mặt khai thông, đại đội nhân mà thuận lợi tiến nhập Kế đô, quân giữ cửa thành thậm chí cũng không có kiềm tra trong đội xe có hàng cấm gì hay không, cứ như vậy để cho bọn họ vào thành.

Kế thành là hạch tâm của Đại Yến triều, thường niên đồn trú hơn mười vạn quân đội, trong thành các đại gia tộc quyền thế thế gia thân binh hộ vệ vô số, càng không biết có bao nhiêu cao thủ ẩn giấu trong đó. Đám người Vật Khất một chuyến này chỉ có hơn bốn nghìn hộ vệ, đối với Kế đô cực lớn mà nói, thật giông như một giọt nước rơi vào trong hồ lớn, căn bản nhấc lên không nổi nửa điểm bọt nước, người ta căn bản không đem bọn họ để ở trong lòng.

Từ một con đường rộng chừng 30 trượng tiến lên, trên đường đi trải qua mười ba tầng tường thành. Sau đó đám người Vật Khất rốt cuộc không cách nào đi tới. Đi xạ hơn bên trong, ở lại bên trong thành nội hạch tâm, đều là vương công quý tộc Đại Yên triều, đến từ thuộc hạ chư hầu quốc Đại Yến triều, một đệ tử dòng chính phú thương gia bình thường, là không có tư cách vào thành nội hạch tâm.

Trải qua một phen bận rộn, Lật Dương Lô thị trước đó trong thành mua một tòa nhà cửa lớn, đủ để dung nạp hơn năm ngàn người bắt đầu cuộc sống hàng ngày. Dưới sự nghênh đón của Tổng quản sự của Lật Dương Lô thị phái tru tại Kế đô, đại đội nhân mà vào tòa nhà, sau đó Vật Khất lập tức dặn dò đám người Truơng Hổ, Hồ Uy an bài thủ hộ.

Thiết Nguyệt Vũ sau khi vội vàng tắm rửa thay quần áo, đã lập tức phái Tổng quân sự Lô thị tại kế thành Lô Thu Là dẫn đường, mang theo ba xe vàng ngọc châu báu tiến đến tông phủ đại nhân Quốc Tông đương quyên hôm nay của Đại Yến triều quốc, Yến Hưng công Ngu Huyên.

Yến Hưng công Ngu Huyền, yến hoàng yến đan thứ ba trăm chín mươi hai, thiện quyền mưu, ái tài săc, trọng lợi mà khinh nghĩa, nắm đại quyền tông phủ Đại Yến triệu quốc, chuyên trách giám sát quản lý tât cả hoàng tử hoàng tôn tôn thất quý tộc sinh lão bệnh tử, trừng phạt ban thưởng tước vị thay đổi các loại sự vụ của Đại Yến triệu.

Muốn để cho Lô Thừa Phong thuận lợi kế thừa tước vị cùng đất phong cùng với tất cả chức quan của Yên Bât Cơ, nhất định phải đem Ngu Huyền mua được mới được.

Đám người Vật Khất là sáng sớm vào thành, vào thành tốn hao đại lượng thời gian, chờ tất cả mọi người dàn xêp xong, đã là giửa trưa. Thiết Nguyệt Vũ tăm rửa thay quân áo, kiểm kê ba xe vàng ngọc châu báu đi bái phông Ngu Huyền đã là tới gần đêm. Sự tình khẩn cấp, kéo một chút thời gian thì nhiễu một phần chuyện xấu, cho nên Thiết Nguyệt Vũ biết rõ đường đột như vậy đến bái phỏng một công tước Đại Yển triều, thật sự là không hợp lễ nghi, nhimg mà cũng bất chấp nhiều như vậy.

Chuyến đi này cũng không thấy tin tức, từ gần tối mãi cho đến trăng treo trên trời, vẫn không thấy Thiêt Nguyệt Vũ trở về, cũng không thấy thị vệ bên người nàng trở về thông báo một tiếng. Dần dần, không chỉ có là Lô Thừa Phong, chính là Vạt Khất cũng câm thấy có điểm nóng lòng.

Lô Thừa Phong ngồi ngay ngắn ở đại đường, hai tay giấu ở dưới án, ngón tay kịch liệt run rẩy.

Vật Khất thì chắp tay sau lưng, chậm rãi đi lại trong sân, giống như một người cá qua lại trong nước, dưới chân phieú hốt, lại không mang theo nửa điểm bụi mù, cũng không có phát ra nửa điểm tiếng vang. Hắn khi thì ngẩng đầu nhìn bầu trời, khi thì quay đầu lại nhìn Lô Thừa Phong, chân mày cau lại.

Lại đợi gân nưa canh giờ, Vật Khắt cũng cảm thấy sự tình có điểm không đúng, hắn nặng nề giậm chân, trầm giọng nói: “Ngoại trừ Lô Thu Là, còn có ai biết Quốc Tông phủ ở nơi nào? Gọi một người tới, dẫn đường đưa ta đi”.

Lô Thừa Phong thoáng cái nhẩy dựng lên, hắn lắc đầu liên tục nói: “Không được, không được. Nơi này và thành Tiêu Mông so sánh không được. Trong Kế thành vô số cao thủ, ban đêm sĩ tốt tuần tra đêm cũng hơn mười vạn trong truyền thủyết thành còn có người tu luyện chân chính đi trực đêm tuần thứ, người không thể đi ra ngoài”.

Vật Khất lại giậm chân một cái, hắn thấp giọng quát: “Vậy bọn họ rốt cuộc đi nơi nào? Mặc kệ sự tình kết quá như thế nào, cũng phải báo tin một cái chứ?”

Hai người đang lo thương nghị, Trương Hổ đột nhiên vội vàng đi đến, hắn hướng Lô Thừa Phong thi iễ một cái, vội vàng nói: “Công tử, Vật Khất huynh đệ có mấy hạ nhân Quốc Tông phu mang theo ấn ty của phu nhân đến đây, nói là mời công tử bí mật đi tới Quốc Tông phủ thương nghị”

Lô Thừa Phong vui vẻ, vội vã kéo Vật Khất đi ra ngoài.

Vật Khất liên tục không ngừng quay đầu lại ra hiệu, Là Khắc Địch cùng Mã Lương nhìn thoáng qua lẫn nhau cùng vội vàng theo đi lên.

Sảnh ngoài trong căn thứ nhất của phủ đệ, vài nam tử mặc áo choàng màu đen, mặt đều che kín đang lẳng lặng đứng ở dưới mái hiên. Nghe được tiếng bước chân của đám người Vật Khất, vài cái nam tử vội vàng quay lại đem một cái ấn tỳ ngọc thạch lớn chừng ngón cái toàn thân đỏ thâm đưa tới.

“Có phải là Thừa Phong công tử? Phụng mệnh đại nhân nhà ta, mời công tử qua phủ bí mật bàn chuyển quan trọng”.

Theo ấn tỷ cùng một chỗ đưa qua, còn có một miếng lệnh bài dùng kim, ngân, đồng, thiết, tích ngũ kim đúc tã. Trên lệnh bài lớn chừng lòng bài tay tràn đầy vân văn phong vân, trong phong vân, một con chim xanh đang giương cánh bay cao, ở mặt sau lệnh bài, ở trong một vòng mặt trời nho nhỏ khắc một chữ ‘Cơ’.

Lô Thừa Phong tiếp nhận ấn tỷ lật xem, thật là Thiết Nguyệt Vũ tùy thân tư nhân ấn tỷ. Mà Vật Khất thi tiếp lây quân lệnh bài, lệnh bài thoạt nhìn không lớn, nhưng mà phân lượng rất nặng, hắn lật xem quân lệnh bài một vòng, tại biên giới lệnh bài, quả nhiên có chữ Quốc Tông Ngu Huyền Đại Yến triều.

Ước lượng lệnh bài, Vật Khất hỏi: “Thị vệ bên người phu nhân, tại sao không cùng một chỗ đi với các ngươi?”

Nam tử kia thân nhiên nói: “Các ngươi cho rằng, Kế đô ban đêm là ai cũng có thể tùy ý đi lại sao? Nhiều người nhiều một phần phiền toái”.

Cười lạnh một tiếng, nam tử này mang theo vài phần kiêu căng dặn dò nói: “Cho dù các ngươi, đợi tí nữa tiến vào nội thành, cũng phái ẩn giấu trên xe, không cho phép phát ra thanh âm, không được nhúc nhích, nếu không trêu chọc ra phiền toái, chớ trách chúng ta buông tay không đê ý tới. Thừa Phong công tử, đừng quên thân phận của người hôm nay, vẫn là Đại công tử Lật Dương Lô thị!”

Lô Thừa Phong khẽ hừ một tiếng, hắn nhìn Vật Khất.

Vật Khất nheo con mắt lại, thấp giọng nói: “Công tử chúng ta muốn dẫn vài hộ vệ”.

Tên áo đen kia nhìn liếc qua đám người Vật Khất lạnh nhạt nói:“Ngoại trừ Thừa Phong công tử, hộ vệ tốt nhất không cần phải vượt quá bốn người. Chúng ta mang theo đến xa giá quá nhỏ, chứa không nổi quá nhiều người”

Vật Khất chỉ vào mình cùng Là Khắc Địch, Mã Lương hắn lạnh nhạt nói: “Chỉ có ba chúng ta đi theo hầu hạ công tử”.

Mấy người áo đen nhất tề gật đầu, bọn họ không nói thêm gì nữa, trực tiếp lôi kéo áo choàng che gương mặt bọn họ lại, xoay người đi ra ngoài.

ở ngoài cửa phủ, một cỗ xe ngựa nho nhỏ sơn đen đang chờ ở chỗ đó. Đám người Vật Khất lên xe, vài người áo đen vây quanh xe ngựa, một đường thanh âm bánh xe lộc cộc trong triều thành bước đi.

Ven đường thỉnh thoáng có đội ngũ sĩ tốt tuần tra ban đêm đi qua, nhưng mà sau khi bọn họ thấy được trên càng xe ngựa cắm một chiếc đèn lồng màu xanh nhạt, tất cả đội ngũ sĩ tốt đêu như không thấy cái xe ngựa này mặc cho bọn họ đi tới.

Một đường thẳng đi, mấy người áo đen này quá nhiên quyền lợi rất lớn, lúc này, tất cả cửa thành trong Kế đô cũng đã khóa. Bọn họ không làm kinh động người nào đã kêu mở hai đạo cửa hông trên tường thành, một đường tiến vào nội thành.

Đường trong nội thành Kế đô vẫn tiếp tục sử dụng quy cách hơn hai nghìn năm trước, đường rộng nhắt bắt qua chừng ba trượng gì đó. Hai bên đường đều ở vương công quý tộc Đại Yến triều, tưởng vây cao chừng mười trượng càng làm cho cảm thấy đường đi vô cùng hẹp hỏi.

Mây người áo đen vội vàng vòng xe ngựa qua một con đường, một đường đi vào trong một hẻm nhỏ vắng ve.

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Vật Khất một mực từ trong khe hở cửa sỗ xe quan sát động tĩnh bốn phía ngẩn ra, ở đây tối đen không đèn, ngay cả cửa cũng không có một cái, tại sao có thể là Quốc Tông phủ? Hắn vội vàng thấp giọng hỏi: “Mấy vị, nơi này là chỗ nào?”

Mấy người áo đen nhất tề nở nụ cười một tiếng đột nhiên xoay người bật lên nhảy vào trong bóng tối.

Vật Khất cả kinh, hắn kêu khẽ một tiếng, một cước đạp lên trên cửa xe ngựa. Cứa xe nặng nề nát bấy’ hóa thành vô số mảnh vụn bay ra, Vật Khất phi thân nhảy ra khỏi thùng xe.

Trong bóng tối, hơn mười đạo kình phong vô Thanh vô tức đánh úp lại, trong nháy mắt đã tới bên người Vật Khất, bao trùm cả người hắn.

Càng nhiều kình phong đánh úp về phía thùng xe hàn khí khắc nghiệt kích thích ba người Lô Thừa Phong ở trong xe toàn thân mồ hôi lạnh chảy xuống.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thâu Thiên