Thâu Thiên

Chương 60: Quyết định


Thâu Thiên

Tác giả: Huyết Hồng

Chương 60: Quyết định

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: vipvandan

Đả tự: Thụy An An -

Mắt thấy đại lượng quân đội gào thét phi tới, sắc mặt của thủ lĩnh man nhân thảm biến.

Một tiếng huýt sáo vang lên, đại quân man nhân nhanh chóng rút vào trong rừng, đặc biệt là những điểu man nhân đó, bọn chúng chạy cực nhanh. Đại lượng lông vũ từ trên trời rơi xuống, theo tiếng hót thê lương của chim, điểu man nhân hóa thành một mảng mây đen bay đi.

Ba con hươu kéo chiếc phi xa nhanh chóng tới ngoài thành Tiểu Mộng, vòng nửa vòng qua tường thành, xông tới trước mặt La Khắc Địch và Mã Lương.

Lô Thừa Phong mắt thấy Thiết Nguyệt Vũ dẫn Lô gia Băng Sơn thiết kỵ tới, không khỏi trợn trừng mắt lên. Gã vội vă kéo Vật Khất đầu đầy sương mù, dẫn một đám môn khách, điểm ba ngàn sĩ tốt thành vệ quân y giáp chỉnh tề, gạt tường thành bị đổ ra, xếp đội nghênh đón.

Vô sát rầm rầm, Băng Sơn thiết kỵ của Lô gia dưới sự chỉ huy của Thiết Nguyệt Vũ bao vây Võ Lâm quân cuồng bí thú kỵ lại.

Vật Khất hiếu kỳ nhìn Băng Sơn thiết kỵ, tọa kỵ bên dưới họ giống như là thể hợp của trâu và ngựa, đầu trâu thân ngựa, thể hình to lớn, trên đỉnh đầu có hai cái sừng sắc bén, khoác trọng giáp màu xám xanh nặng nề, tạo cho người ta một loại cảm giác như một tòa núi di động. Kỵ sĩ của Băng Sơn thiết kỵ cũng đều là những đại hán bưu hình thể hình đặc biệt to lớn, mặc trọng giáp che kín người, tay cầm một thanh lang nha bổng màu xanh, uy mãnh mặng nề, nhìn trông cực kỳ có sức uy hiếp.

Nếu nói cuồng bí thú kỵ là hỏa diễm bập bùng thì Băng Sơn thiết kỵ chính là núi lớn vững chài. Có lẽ là bởi vì Lô gia so với vương thất Lữ quốc thì có tiền hơn, cho nên Vật Khất nhìn thế nào cũng thấy rằng, giáp trụ, binh khí của Băng Sơn thiết kỵ này so với vỗ Lâm quan cuồng bí thú kỵ thì đều tinh lương hơn nhiều.

sắc mặt của La Khắc Địch biến thành cực kỳ khó coi, y cắn chặt răng, nhìn huy chương hoa tím ba lá to tướng ở trước ngực Băng Sơn thiết kỵ, rít qua kẻ răng hỏi: "Vinh Dương phu nhân, thế này là sao? Công chúa điện hạ của chúng ta không phải đã đạt thành hiệp nghị với Lô gia các người rồi ư?" truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm

Cửa hông của phi xa bị người ta đá mạnh. Thiết Nguyệt Vũ thân mặc váy hoa mỹ lấy màu đen làm chủ dạo, kiêu ngạo mỹ lệ giống như là một ma phương hoàng ngẩng đầu, dưới sự dìu đỡ của hai thị nữ chậm rãi bước ra khỏi khoang xe. Lam Hà Tử thân toàn là vảy màu lam, lưỡi rắn thò ra dài hơn hai tấc vênh váo trườn theo bên cạnh Thiết Nguyệt Vũ, đôi mắt thâm thúy ác độc nhìn chằm chằm vào La Khắc Địch.

Một tấm thảm màu đỏ thám từ trong khoag xe giống như nước chảy được trải ra ở trước mặt Thiết Nguyệt Vũ, kéo dài tới tận trước mặt La Khắc Địch. Thiết Nguyệt Vũ mặt lạnh như tiền, giẫm lên tấm vải mềm mài chậm rãi đi tới trước mặt La Khắc Địch, dùng chút dư quang ở khóe mắt liếc La Khắc Địch một cái, nói: "Hoang Đường, Huỳnh Xuyên công chúa có tư cách gì mà đạt thành hiệp nghị với Lô gia ta?"

La Khắc Địch nghẹn lời, đang định quát lên thì Mã Lương bước lên mấy bước, hành lễ với Thiết Nguyệt Vũ, nói: "Phu nhân nói rất đúng, La tướng quân chỉ là muốn chào người thôi. Chuyến đi này không có liên quan gì tới công chúa điện hạ cả, hay là xin phu nhân giơ cao đánh khẽ, để chúng tôi đi."

Tiếng bước chân trầm muộn từ từ truyền tới, ba quân chữ Thiên, Địa, Nhân của Lịch Huyết quân đã xuống ngựa ở ngoài mấy dặm, đang xếp thành trận thế ngư lân (vẩy cá) chỉnh tề chậm rãi ép về phía này. Khi cách nơi này còn khoảng hai dặm, ba quân tách ra, hai quân Thiên, Địa bảo vệ hai cánh chính tây, chính bác của thành Mông, phía chính nam, chính tây thì quân chữ Nhân ép thẳng về phía này.

Lịch Huyết Quân là cường quân trong quân đội biên cương của Lữ quốc, tất cả sĩ tốt đều là tinh nhuệ bách chiến dư sinh. Theo sự từ từ bức gần của quân chữ Thiên, một cỗ sát khí thảm liệt xộc lên trời. Ngược lại, Võ Lâm quân kỵ sĩ được sống an nhàn ở vương đô Lữ quốc bị sát khí đánh ột kích, lập tức toát mồ hôi hột.

Cơ hồ là theo bản năng, La Khắc Địch giơ tay phải lên. Trong ba mươi chiếc mặc cơ phát ra tiếng bánh răng ma sát trầm thấp, mặc cơ từ từ điều chỉnh góc độ, tỏa định sĩ tốt của Lịch Huyết quân đang ở ngoài hai dặm từ từ bức gần.

Thiết Nguyệt Vũ lạnh lùng hừ một tiếng: "La Khắc Địch, gan của ngươi to lắm?"

Một tiếng hừ khẽ vang lên, mấy bóng người từ bên trong Băng Sơn thiết kỵ bắn ra. Vật Khất nhìn rất rõ ràng, bốn lão già mặc trường bào màu đen, sau lưng thêu hoa văn mấy trôi. Khí tức trên người bốn lão nhãn đều rất cường đại, chắc tu vi đều trên cảnh giới tiên thiên hợp thần.

Chỉ nghe thấy một tiếng kiếm rít, bốn kiếm mang dài hơn sáu tước dập dờn thanh quang trong nháy mắt vòng một vòng qua ba mươi mấy chiếc mặc cơ. Kiếm mang kích sát sĩ tốt điều khiển ở bên trong mặc cơ. Tiếng hét thảm từ bên trong vang lên, chỉ trong nháy mắt ba mươi mấy chiếc mặc cơ đã mất đi sự uy hiếp.

Kiêu ngạo ngẩng đầu lên, Thiết Nguyệt Vũ lạnh lùng nói: "Ngươi ỷ vào những mặc cơ này để đối địch với ta ư? La Khắc Địch, gan của ngươi to lắm!"

Hai mắt La Khắc Địch trừng lên đang định mở miệng thì Mã Lương vội vàng kéo y ra sau, tự mình bước lên trước mặt Thiết Nguyệt Vũ. Y liên tiếp hành lễ, cười khan nói: "Không dám, không dám, chúng tôi sao dám đối địch với phu nhân? Chuyện hôm nay, phu nhân bảo sao thì chúng tôi làm vậy, xin phu nhân ngàn vạn lần đừng trách tội. Chúng tôi có chỗ nào mạo phạm thất lễ, xin phu nhân nể mặt công chúa điện hạ và quân thượng mà tha cho."

Thiết Nguyệt Vũ cười lạnh một tiếng, bà ta đột nhiên chỉ vào La Khắc Địch.

Lam Hà Tử đang cuốn mình ở phía sau Thiết Nguyệt Vũ giống như thiểm điện phi tới, cắn muốn miếng lên đùi La Khắc Địch. La Khắc Địch phát ra một tiếng hét thảm, thân thể đột nhiên ngã xuống đất. Mã Lương xuất thủ như điện, rút một tay chủy thủy ra, cắt xuống phải tới hai cân thịt trên đùi La Khắc Địch, đó là toàn bộ cơ thịt ở gần nơi bị Lam Hà Tử cắn.

La Khắc Địch phát ra một tiếng hét thê lương, ôm đùi đang chảy máu như suối, cả người run rẩy.

Hài lòng nhìn La Khắc Địch bị trọng thương, Thiết Nguyệt Vũ lúc này mới chậm rãi gật dầu, nói: "Chuyện lần này ta không tính toán với các ngươi nữa. Quay về nói với chủ tử của ngươi, Thừa Phong là con trai ta, muốn đánh muốn mắng chỉ có thể do ta quyết định! Đừng ai hòng dùng loại tội danh có lẽ có đó để hại tính mạng của nó!"

Chán ghét phất tay một cái, Thiết Nguyệt Vũ lạnh lùng nói: "Các ngươi có thể đi rồi."

Băng Sơn thiết kỵ tách ra một con đường, Mã Lương băng qua loa lại vết thương cho La Khắc Địch, cung kính hành một lễ với Thiết Nguyệt Vũ, rồi vội vàng dẫn bộ hạ tàn lui rơi khỏi vòng bao vây. Ba mươi mấy chiếc mặc cơ cứ vậy để lại tại chỗ, Mã Lương cũng không gọi người kéo chúng đi.

Võ Lâm quân cuồng bí thú kỵ nhanh chóng ly khai, Thiết Nguyệt Vũ buồn bàn thở dài một tiếng, chậm rãi quay người lại, khuôn mặt xinh xán như giai nhân hai tám đã vương đầy lệ châu. Bà ta từ xa dang hai tay về phía Lô Thừa Phong, giọng nói mang theo vẻ đau thương: "Thừa Phong, hài nhi ngoan của ta, mẹ tới muộn rồi, con có bị ủy khuất không?"

Vật Khất chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, hắn quan sát Thiết Nguyệt Vũ từ trên xuống dưới, thầm thấy cảm khái ở trong lòng.

Vinh Dương phu nhân Thiết Nguyệt Vũ này nhìn thế nào cũng chỉ giống như là muội muội của Lô Thừa Phong, thậm chí có thể là cháu gái của gã, chẳng thấy giống mẫu thân gì cả. Chỉ có thể nói là bà ta bảo dưỡng quá tốt, mà Lô Thừa Phong thì lại quá thương tang thành thục hơn nhiều.

Lô Thừa Phong không chút động dung chậm rãi bước tới, cung kính quỳ xuống mặt đất đầy vũng máu, khấu đầu với Thiết Nguyệt Vũ: "Hài nhi bái kiến mẫu thân, không biết mẫu thân đại nhân từ xa tới là vì chuyện gì?"

Thiết Nguyệt Vũ thở dài một tiếng, nhu tình hòa ái vô cùng xoa đầu Lô Thừa Phong, nói: "Con có cần xa lạ với mẹ như vậy không? Không chuyện gì thì không thể tới gặp con à? Chỉ có điều, cũng đúng, mấy năm nay con chịu nhiều ủy khuất quá."

Thở dài một tiếng, Thiết Nguyệt Vũ liếc đám người Vật Khất một cái, vui vẻ cười nói: "Đây là những nhân thủ mà con chiêu làm được sau khi tới đây à? Nhìn có vẻ cũng được đấy." Vừa dứt lời, một trong bốn lão nhân vừa rồi thích sát sĩ tốt điều khiển trong mặc cơ bước tới bên cạnh Thiết Nguyệt Vũ, ghé tai nói khẽ mấu câu.

Thiết Nguyệt Vũ lập tức kinh ngạc nhìn Lô Thừa Phong, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Vật Khất. Khuôn mặt xinh đẹp của bà ta quả thực giống như một đóa hoa nở rộ ngày xuân, cười trông vô cùng mê người, nói: "Ái chà, con trai ngoan của ta, con không ngờ đã là tu vi tiên thiên rồi à? Còn có vị huynh đệ này nữa, không biết xưng hô như thế nào? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã tới cảnh giới tiên thiên, đúng là hiếm có!"

Thiết Nguyệt Vũ cười rất xán lạn, nhưng trong lòng lại chấn kinh tới cực điểm. Không có sự giúp đỡ của gia tộc, không phục dụng bất kỳ linh đan dược được nào, cũng không có người có cảnh giới tiên thiên ở bên cạnh chỉ điểm, Lô Thừa Phong sao có thể đột phá được tới cảnh giới tiên thiên? Gã làm sao có thể thu nhận được một cao thủ cảnh giới tiên thiên ở bên cạnh? Quả thực là không thể nào.

Võ giả cảnh giới tiên thiên, cho dù là trong đại gia tộc như Lật Dương Lô gia cũng không có bao nhiêu! Lô Thừa Phong rốt cuộc là sao mà làm được?

Lô Thừa Phong đứng dậy, cung kính nhưng mặt lại không có chút cảm tình, nói: "Xin mẫu thân đại nhân di giá tới phủ thành thủ, có chuyện gì thì để vào trong phủ rồi nói đi. Nơi này máu tanh quá nặng, rất là bất kính với mẫu thân đại nhân."

Thiết Nguyệt Vũ chậm rãi gật đầu, dưới sự dìu đỡ của hai thị nữ, quay lại phi xa.

Bận rộn một lúc lâu mới gạt được hết những gạch ngói đã vờ trên đường ra, dọn dẹp được một thông đạo vào thành. Thiết Nguyệt Vũ dẫn một bộ phận người theo gã vào thành, những sĩ tốt còn lại thì ở ngoài thanh phân biệt đóng doanh trại.

Đợi khi tất cả an định xong, màn đêm đã che phủ cả trời đất. Trong thành Tiểu Mộng đâu đâu cũng là tiếng khóc than, quân dân còn may mắn sống sót trong công kích của mưa tên lúc ban ngày đang nỗ lực cầm đuốc cứu giúp người bị thương ở trong phòng ốc bị sập, thu thập những thi thể bị bắn chết.

Trong phủ thành thủ, bầu không khí quái dị tới cực điểm.

Thiết Nguyệt Vũ ngồi ở sau bàn dài giữa đại sảnh, chậm rãi kể lại cho Lô Thừa Phong thân phận của phụ thân thân sinh của gã và chuyện phát sinh hiện tại. Chậm rãi kể lại xong, Thiết Nguyệt Vũ hờ hững nói: "Vì tốt cho con, cùng vì tốt ẹ, cũng là vì tốt cho toàn gia ngoại công của con, con cần phải dùng tốc độ nhanh nhất để lên đường, kế thừa tất cả phụ thân của con lưu lại."

Vật Khất mang quỷ thai ở trong lòng, nhìn Lô Thừa Phong từ trên xuống dưới, không ngờ phụ thân thân sinh vô trách nhiệm của tên tiểu tử này lại có lai lịch lớn như vậy? Tông thất cao nhất triều Đại Yên? Chắt của Yên hoàng Yên Đan? Công tước của triều Đại yến? Vậy thì Lô Thừa Phong chẳng phải biến thành một trong những tông thất cao nhất, hạch tâm nhất của triều Đại Yên ư?

Tim Vật Khất đập kịch liệt, hắn nhớ tới những lời có liên quan tới môn phái tu luyện của triều Đại Yên mà lúc trước Lô Thừa Phong nói với hắn.

Lô Thừa Phong ngồi ngay ngắn ở bên tay phải Thiết Nguyệt Vũ, một mực cúi đầu không nói gì, sắc mặt rất bình tĩnh.

Nghe xong lời nói của Thiết Nguyệt Vũ, qua một khắc, Lô Thừa Phong mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói một câu.

"Như vậy? Hài nhi ngay đêm nên tới Kế đô ư? Thành Tiểu Mộng là một phần cơ nghiệp đầu tiên của hài nhi ở Lữ quốc, xin mẫu thân đại nhân giữ gìn tốt cho hài nhi, đừng để người ta xâm chiếm!"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thâu Thiên