Thâu Thiên

Chương 43: Dung linh


Thâu Thiên

Tác giả: Huyết Hồng

Chương 43: Dung linh

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: vipvandan

Đả tự: Thụy An An -

Từ trong nước hồ trong vắt dựng lên thân hình cao hơn chục trượng, là một con rắn lớn ngoại hình tương tự như vương xà mắt kính, nhưng cả người trắng bạc, vẩy cơ hồ là trong suốt như thủy tinh. Con rắn lớn như vậy, không như loại rắn bình thường tạo cho người ta một loại cảm giác khủng bồ và không muốn tiếp cận, mà ưu nhã, ưu mỹ, trong nhất cử nhất động mang theo một loại vận vị không nói thành lời.

Rắn nước bơi tới ven hồ, lặng lẽ cúi đầu xuống, mỗi lần nuốt một con trâu rừng vừa bị chém chết.

Nuốt một trăm con trâu rừng to khỏe, rắn lớn chậm rãi đứng thẳng dậy, miệng nhắm thẳng vào mặt trăng, há miệng phun ra một đạo khí tức màu trắng nhũ. Khí lưu giống như là một cái cột bắn lên ấy trăm trượng, ở nơi cao nhất của cột khí có một viên châu màu trắng to như đầu người phập phù lên xuống, không ngừng hấp thu ánh trăng màu trắng.

Án sáng màu trắng xanh mà mát người có thể nhìn thấy hết đợt này tới đợt khác ùa vào trong viên châu màu trắng, rắn lớn từ đầu đến thân thể cùng dấy lên từng vòng sáng mên người, khí tức khổng lồ khuếch tán ra bốn phương tám hướng, trên mặt hồ đột nhiên nổi lên sóng cao ba trượng.

Hơn một vạn man nhân ở ven hồ đồng thời giơ cao khí và thuẫn bài nặng trịch lên, chân phải nhấc cao, sau đó nặng nề giậm xuống đất, đồng thời phát ra tiếng hô trầm muộn, "bịch bịch bịch" tiếng hô của man nhân và tiếng quát lớn tụ thành từng đợt sóng âm cao vút, chấn ặt nước kêu xào xào, chấn cho rừng cây ở xung quanh đung đưa không ngừng, dọa cho vô số thú điển chạy tứ tán.

Mấy thủ lĩnh man nhân già thành tinh giơ cao ngọc đao, cốt đao, khoa chân múa tay hoan ca nhảy mua, các man nhân phối hợp với điệu múa của thủ lĩnh, rống càng lúc càng to. Dần dần những man nhân này động dụng chân khí trong tiếng rống, thanh âm của mỗi người đều giống như là sấm sét, hơn ngàn vạn đạo thanh âm sấm sét quyện lại với nhau, chấn cho Vật Khất ở trong rừng cây cách hơn một dặm cũng phải nghẹt thở.

"Bố trận!" Yên Bất Quy nhìn Lô Thừa Phong một cái, đồng thời đưa ba khối linh thạch thuộc tính thổ to bằng nắm tay cho gã.

Mắt Lô Thừa Phong sáng lên, gã tóm lấy linh thạch mà Yên Bất Quy đưa qua, vội vàng rút ba cây trận thung ra, khảm ba khối linh thạch lên trận thung. Lúc trước linh thạch thuộc tính thổ mà gã sử dụng để phát động Thái Bạch kim đao trận chi to bằng ngón tay, mà ba khối linh thạch to bằng nắm tay này, năng lượng ẩn chứa bên trong so với linh thạch mà gã sử dụng lúc trước nhiều hơn ít nhất mười lần, uy lực của đại trận khẳng định sẽ tăng trưởng hơn nhiều.

Nằm lên mặt đất, thuận theo bãi cát bò về phía trước một đoạn, Lô Thừa Phong bố trí đại trận trên bãi cát ven hồ. Để tăng cường uy lực của đại trận, Lô Thừa Phong cắn chặt răng hạ quyết tâm, bố trí cả những ngân tủy, kim tinh mà gã tế luyện trong mấy tháng nay ở thành Tiểu Mộng ở bên cạnh trận thung. Có những ngũ kim tinh hoa này phụ trợ trận thung hấp thu Thái Bạch Kim Tinh chi khí, uy lực của đại trận tuyệt đối sẽ tăng thêm một tầng.

Yên Bất Quy từ trong túi gấm lấy ra một xấp phù lục màu đỏ dày cộp, đưa cho thủ hạ.

"Bảo người ở trong rừng chuẩn bị cho tốt. Trên tất cả nỏ tiễn đều bọc bạo viêm phù, cho chúng biết thế nào là lợi hại."

Khi Yên Bất Quy lấy chồng phù lục này ra, vẻ mặt vô cùng đau đớn, khóe mắt của gã cùng giật giật. Thuộc hạ đó của hắn nuốt nước bọt, nhận lấy chồng phủ lục này, quay người chạy về phía sơn lâm mà mọi người đang trốn.

Điệu múa của các man nhân càng lúc càng điên cuồng, tiếng rống của họ càng lúc càng cao. Đột nhiên, có nữ tử man nhân cất tiếng hát du dương. Hơn một ngàn thiếu nữ man nhân vừa múa vừa hát bước ra, bọn họ nhảy vào trong mặt hồ, vây quay thân thể của con rắn lớn đó mà nhảy mua, tiếng hát man diệu phối hợp với tiếng gầm thô quánh của những đại hán man nhân đó có một loại lực lượng mị hoặc kỳ dị.

Các thiếu nữ man nhân tóc dài rối tung, để lộ ra thân hình trắng như tuyết, vây quanh con rắn mà nhảy múa điên cuồng. Thân thể của họ cùng uốn éo giống như rắn, con rắn to giống như là bị ảnh hưởng của các thiếu nữ, thân thể cùng nhẹ nhàng lắc lư trái phải.

"A, có ai nhận ra con đại gia hỏa này không?" Yên Bất Quy từ trong túi gấm lấy ra một chiếc cung nỏ màu đồng xanh to bằng hai nắm tay, nghiến chặt răng, dùng toàn bộ lực lượng kéo dây cung, cẩn thận dè dặt đặt lên một mũi tên màu đỏ giống như là thủy tinh đỏ chế thành lên.

Mấy người Lô Thừa Phong nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, bọn họ đều không biết con rắn này có lai lịch gì.

Vật Khất thì nhìn con rắn đó tới xuất thần, nước miếng suýt nữa thì rớt ra. Hắn lẩm bẩm: "Thiên thủy linh xà, trăm năm thì màu đen, ngàn năm thì màu xanh, ba ngàn năm mới biến thành cả người trên dưới trắng thuần một màu như thế này. Đây là thiên thủy linh xà ít nhất sống ba ngàn năm rồi, trong các dị thú thuộc tính thủy trong thiên hạ, xếp thứ ba mươi bảy trong linh thú hạ phẩm."

Yên Bất Quy nghiến răng nghiến lợi, nói: "Yêu vật ba ngàn năm, hắc, không biết là Xích Hỏa Tru Ma nỗ của ta có thể đả thương nó không?"

Kinh ngạc nhìn Vật Khất một cái, Yên Bất Quy giơ ngón tay cái lên khen: "Vật Khất huynh đệ, ngươi cũng rất bác học đó."

Lô Thừa Phong lập tức đứng ở bên cạnh chêm vào: "Yên đại nhân, Vật Khất chính là môn khách thủ tịch của Thừa Phong, bên cạnh Thừa Phong hiện giờ chỉ có mấy người có thể dùng, ngài ngàn vạn lần đứng lấy người của tói đó?"

Yên Bất Quy trừng mắt lườm Lô Thừa Phong một cái, cẩn thận dùng cung nỏ nhắm chuẩn vào con rắn lớn.

Ánh trăng đã đi tới vị trí giữa trời, các man nhân đang vừa nhảy vừa hát đột nhiên an tĩnh lại. Một giọng nói nhẹ nhàng như nước chậm rãi vang lên: "Thủ hộ chân linh của tộc ta, hiện tại là lúc ngài thực hiện ước định với tổ tiên của chúng ta rồi!"

Đội ngũ man nhân chia ra trái phải, một thiếu nữ man nhân thân thể lõa lồ chậm rãi bước rồi khỏi đám người.

Bọn Vật Khất nhìn tới ngây ngốc, thiếu nữ man nhân đó quả thực là quá đẹp. Đặc biệt là Trương Hổ, miệng còn chảy cả nước giăi.

Thân hình của thiếu nữ này còn cao hơn Vật Khất cả một cái đầu, thân hình thon nhỏ mà khỏe mạnh, thêm một phần thì béo, bớt một phần thì gầy, cả người trên dưới không tìm thấy một chút tì vết nào. Dung mạo tuyệt mỹ của nàng ta là khuôn mặt hoàn mỹ nhất mà Vật Khất từng thấy, giống như là tất cả linh khí của mảng núi rừng này đều hội tụ lên người nàng ta nên mơi sinh ra một người tuyệt mỹ như vậy.

Thiếu nữ uốn éo cái eo thon dài, chậm rãi đi tới trước mặt con rắn, ngẩng mặt lên nhìn nó.

Con rắn đang phun ra nuốt vào tinh hoa của nguyệt lượng chậm rãi cúi đầu xuống, từ trong miệng nó đột nhiên phát ra một giọng nói hàm hồ không rõ: "Hậu nhân của Thích Chập, ngươi có tư cách tiếp thụ linh hồn của ta không?" xem tại

Thiếu nữ cười duyên một tiếng, thân ảnh của nàng ta đột nhiên lóe lên, nháy mắt đi đi tới bãi cát ngoài trăm trượng, ở đó có một khối đá to bằng ba bốn thanh niên. Thủ chưởng giống như là xanh mướt của thiếu nữ nhẹ nhàng vỗ một cái lên tảng đá đó, tảng đá to đùng lập tức nổ thành vô số mảnh vụn bay ra.

Chưởng lực của thiếu nữ quá kinh nhân, một số mảnh vỡ thậm chí còn bay tới bên cạnh bọn Vật Khất. Vật Khất nắm lấy một mảnh dùng ngón tay ấn một cái, mảnh đá vỡ ra, nhưng cũng khiến ngón tay của Vật Khất đã tới cảnh giới tiên thiên nạp tức cũng phải đau âm ỉ, xương ngón tay suýt nữa thì bị lực phản chấn của viên đá làm cho gãy.

"Nữ nhân này, ít nhất cùng có tu vi trên tiên thiên ngưng thần." Vật Khất lắc đầu, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đó, nói: "Khác với những người tu luyện công pháp tà công để mượn ngoại lực hòng đề thăng cảnh giới như lão Yêu Đồng và Liệt Hỏa quân, tu vi của nữ nhân này là chân chính, không có một chút giả tạo nào."

Yên Bất Quy cùng cầm lấy mấy viên đá rơi ở bên cạnh gã, mặt cắt của đá vỡ sáng như gương, có thể thấy một kích của thiếu nữ lực lượng rất đều, một kích trong nháy mắt đập vỡ khối đá, mới có thể tạo thành loại tình huống này. Gã cùng dùng sức bóp viên đá, viên đá nát như phấn, ngón tay của Yên Bất Quy cũng âm ỉ đau.

"Yêu nghiệt, trông ngươi tuổi tác không lớn, sao lại có tu vi dọa người như vậy?" Lô Thừa Phong nhìn chằm chằm vào phần mông và phần ngực cao vút của thiếu nữ đó, vô thức chép miệng một cái.

sắc mặt của Yên Bất Quy rất cổ quái, gã nói khẽ: "Người muốn dung hợp linh hồn với con thiên thủy linh xà này, hóa thiên thủy linh xà thành thú hồn bản mệnh của người, tự mình trở thành thú võ, thực lực làm sao mà yếu được?"

Ngón tay cái chỉ vào mũi mình. Yên Bất Quy lạnh lùng nói: "Con thanh lang phá phong mà ta dung hợp đó chi xếp thứ một trăm chín mươi bảy trong hạ phẩm yêu thú thuộc tính thổ, mà điều kiện lúc dung hợp còn phải có tu vi hậu thiên đỉnh phong, huống chỉ là dạng linh thú này?"

Ở ven hồ, thiên thủy linh xà tựa hồ như không hài lòng lắm với lực lượng của thiếu nữ này, nó hừ lạnh một tiếng, quan sát thiếu nữ bên dưới từ đầu đến chân, sau cùng miễn cưỡng gật đầu: "Ước định với tổ tiên của các ngươi, ta nhất định phải thực hiện. Linh hồn của ta sẽ thủ hộ chập tộc của các ngươi, cho tới khi thọ mệnh của ngươi và ta đi tới hồi kết. Thân thể của ta, các ngươi phải cung phụng cho tốt, không cho phép bất kỳ sự báng bổ nào."

Trừ thiếu nữ đó, tất cả man nhân khác đều quỳ xuống đất, cung kích dạ một tiếng.

Con rắn lớn hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn non sông nước biếc ở xung quanh. Nó rất hòai niệm than: "Ba ngàn tám trăm năm rồi. Ta một mực cư trú ở đây. Nữ nhân, khi linh hồn của ta ký sinh trong linh hồn ngươi, ta sẽ vĩnh viễn ngủ say, cho tới khi thọ mệnh của ta và ngươi kết thúc. Hãy sử dụng chính xác lực lượng của ta, bảo hộ cho tộc nhân của ngươi, làm cường đại hồn phách của ta."

Há miệng nuốt khí lưu màu trắng và viên châu màu trắng vào cơ thể, con rắn hờ hững nói: "Chuẩn bị cho tốt đi, tiếp nhận lực lượng và linh hồn của ta!"

Man nhân nhao nhao đứng dậy, lại một lần nữa huy động binh khí thuẫn bài, dùng sức giậm chân gầm rú.

Thiếu nữ man nhân đó chậm rãi đi tới trước mặt con rắn, ngồi khoanh chân ở trong mặt hồ. Chú ngữ đê trầm từ trong miệng của mấy thủ lĩnh man nhân truyền tới, bọn họ huy động ngọc đao, cốt đao, nhảy múa xung quanh thiếu nữ và con rắn. Theo điệu múa của họ, trong núi rừng đột nhiên nổi lên một trận âm phong, gió lạnh như cắt da cắt thị gào rít bốc lên, xoay nhanh quanh người họ.

Tất cả người mà người của tuần phong ti dẫn vào trong rừng núi đều lén lút lần tới, ở trong rừng cây xếp thành một trận hình xung phong.

Các man nhân đã chìm sâu vào trong bầu không khí tông giáo điên cuồng, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng, ở sâu trong núi núi, ở ngay bộ vị hạch tâm mà tộc của họ đời đời cư trú lại có một đám người ngoài lén lút lẻn vào.

Hơn tám trăm chiếc tam trọng nỏ, cửu trọng nỏ dưới mệnh lệnh của Yên Bất Quy chậm rãi giơ lên, nhắm chuẩn vào man nhân ở trên bãi cát.

Con rắn lớn đột nhiên phát ra một tiếng rít sắc nhọn, trong miệng nó có một lượng lớn tiên huyết trắng như tuyết chảy xuống. Nó đau đớn giãy dụa uốn éo thân thể, một hư ảnh màu trắng giống hệt như nhục thân của nó từ trong miệng nó bay ra, chậm rãi bồng bềnh trên đỉnh đầu của thiếu nữ.

Một thủ lĩnh man nhân tung người lên, dùng cốt đao rạch ra một huyết ấn ở mi tâm của thiếu nữ. Máu chảy xuống, một hư ảnh giống hệt như thiếu nữ từ mi tâm của nàng ta bay ra. Đây là hồn phách của thiếu nữ.

Man nhân ở xung quanh đồng thời rống lên co dao cổ xưa, bọn họ kiên thành quỳ xuống đất, bái lậy nhục thân đã mất đi toàn bộ sinh cơ của con rắn đó. Thân thể của con rắn nặng nề ngã vào trong hồ, làm dấy lên một đợt sóng lớn.

Linh hồn của thiếu nữ vũ động hai tay, niệm tụng chú ngữ thần bí, bát thủ ấn kỳ quái, mang theo từng luồng huỳnh quang màu xanh nối liền với linh hồn của con rắn. Linh hồn của con rắn từ từ bay lại gần linh hồn của thiếu nữ, viên châu màu trắng to bằng đầu người bay sát theo.

"Sau khi dung hợp với ta, hấp thu toàn bộ linh khí trong viên châu này đi,nó sẽ giúp lực lượng của ngươi đề thăng nhanh chóng!" Quang mang trong hai mắt của linh hồn rắn dần dần ảm đạm đi, thanh âm cũng biến thành hàm hồ không rõ.

Yên Bất Quy đột nhiên tung người lên, nỏ tiễn phát ra một tiếng vù, bắn nỏ tiễn màu đỏ tươi về phía thân thể của thiếu nữ.

"Toàn thể, tiến công!"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thâu Thiên