Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 90: Cổ Niệm Tranh Phong Nhất Niệm Phong Mang


Mấy người khác thì khinh thường:

“Ta nói rồi tên đó thần thần bí bí, chắc chắn là bị loại rồi”

“Ta cũng thấy vậy, hắn làm sao so với mấy người kia được”

“Ha ha, ta biết ngay mà”

Bỗng trong những tiếng cười cợt, có một âm thanh thất thanh lên tiếng.

Mọi người nhìn qua, đó là tỷ muội An Hồng và An Bích của Thần Phong Cốc.

Thấy vậy mọi người đều nghi hoặc, chẳng lẽ Vương Cầm Tử và Phong Thiên đã bước đến bậc thứ 49.

Thế là tất cả đều hướng lên phía trên để nhìn, nhưng trong khoảnh khắc đó, bọn họ đã hiểu tại sao đôi tỷ muội kia lại giật mình như vậy.

Không riêng bọn họ, ngay cả mấy người đang khảo nghiệm cũng kinh hãi, đôi mắt trừng lớn.

Không sai, một thân ảnh mặc hắc bào, đang đứng lẳng lặng trên bậc thang thứ 45.

Phân biệt ba thân ảnh, Vương Cầm Tử, Phong Thiên và Bắc Tiểu Lục trong bộ hắc bào.

So sánh với hắn, mấy người vừa mới bước lên bậc thang thứ 40 đều lộ ra vẻ ảm đạm.

Đây không phải là thiên kiêu, đây chắc chắn là một tôn yêu nghiệt, trong thời gian ngắn như vậy, từ bậc thứ 39 bước lên sóng vai cùng hai vị trẻ tuổi thiên kiêu mạnh nhất, quả thật không dám tưởng tượng.

Vương Cầm Tử đôi mặt đẹp nhìn chằm chằm Bắc Tiểu Lục một hồi, nàng giật mình không hề nhẹ.

Không nghĩ tới người bạn mới quen của sư muội, lại làm người khác bất ngờ như vậy.

So sánh với Vương Cầm Tử, Phong Thiên có vẻ bình tĩnh hơn, nhìn Bắc Tiểu Lục không gợn sóng.

Bởi vì hắn đã đoán ra người này là ai, một người nắm giữ thiên phú rất khủng bố.

Nếu hai người này tâm tình còn rất tốt, vậy người hỏng bét nhất lúc này, không ai khác ngoài Thiên Tinh.

Từ lúc Phong Thiên vượt lên hắn, đứng song song với Vương Cầm Tử, Thiên Tinh liền trầm mặc hơn rất nhiều.

Nhưng hắn còn trong khả năng chịu đựng được, lần này một kẻ vô danh tiểu tốt, không chút danh vọng, lại vượt vượt qua hắn.

Cảm xúc đan xen trong tâm trí Thiên Tinh, “Ghen ghét, kinh sợ, đố kị” cứ mãi quấn quanh.

Đôi mắt đầy sự âm u và lạnh lẽo nhìn về phía Bắc Tiểu Lục, cho dù hắn không quay đầu lại nhìn, hay nghe thấy âm thanh nào.

Hắn đều biết dưới kia, có biết bao nhiêu kẻ đang cười nhạo hắn.

Thiên Tinh hắn đường đường là đệ tử ưu tú thế hệ trẻ nay của Thiên Ma Môn, lại không bằng một tên vô danh tiểu tốt.

Mặt mũi của hắn đều mất hết, hai người kia bối cảnh còn sâu hơn hắn, hắn đành nhịn, nhưng một tên nhãi lại dám nổi trội hơn hắn.

Vậy đừng có trách hắn ác độc.

A...

— QUẢNG CÁO —

Một tiếng hét thảm, Cừu Khôi của Mộng Trai lúc đi lên bậc thang thứ 41 bị chấn động ngã khỏi cầu thang, khoảnh khắc rơi xuống đất cũng hôn mê bất tỉnh.

Vẻ mặt Huyền Phong cứng đờ, quay đầu nhìn thoáng qua Cừu Khôi, hít thật sâu.

“Đường mà ngươi chưa đi hết, ta sẽ thay người đi”.

Huyền Phong chậm rãi mở miệng, sau đó nhìn về phía trước, ánh mắt vẫn kiên định như vậy, lại thêm một bước, hắn liền chứng tỏ thiên phú mình mạnh hơn kẻ khác.

Khi Huyền Phong bước lên bậc thang thứ 41, so với lúc ở trên bậc thang thứ 40 thì vững vàng hơn, thân thể chưa di động chút nào, điều này làm mọi người hiểu rõ, chỉ sợ bậc thang này có huyền bí.

Một làn sóng âm ba vang vọng khắp nơi xung quanh Huyền Phong, khiến cho tinh thần của hắn rung lên từng đợt.

“A a a…”

Hai tay ôm lấy đầu, gối quỳ xuống, một tay không khống chế nổi đánh liên tục mấy phát vào đầu, giống như muốn vỡ toác ra.

Mấy người Phó Dương nhìn thấy vậy, hai mặt nhìn nhau, cũng bước lên một bước vào bậc thứ 41.

Chỉ thấy một lúc sau, tất cả mấy người bọn họ khuôn mặt có chút vặn vẹo, thống khổ.

Không khác bao nhiêu với Huyền Phong.

Mấy người Bắc Tiểu Lục chỉ lắc đầu, bốn người kia chỉ sợ đã gặp cực hạn, muốn đột phá cực hạn, nói thì dễ nhưng có mấy ai làm được.

Không ngoài dự đoán, mấy hơi thở kéo dài, lần lượt Huyền Phong thất bại, ngay sau đó là Phó Dương và Hoắc Thiên.

Bị cổ lực lượng chấn bay ra ngoài, nằm vô lực trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.

Sau đó đều được đệ tử cùng môn phái đến chăm sóc, duy chỉ có Huyền Phong là không có ai khác.

Hơn nữa còn có người nhân lúc này, muốn kiếm trác trên người hắn.

Nhưng đều bị mấy người Phó Dương trừng mắt, “ Chúng ta chính là cùng một đẳng cấp, ngươi lại dám ám toán hắn, đây là muốn gây sự với chúng ta hay sao?”.— QUẢNG CÁO —

Như thế là Huyền Phong thoát được một kiếp, chắp tay cảm tạ, sau đó đến một khu vực trị thương.

Ngay lúc này một âm thanh vang lên, chỉ thấy bụi mù tản ra, một bóng người chật vật ngã trên mặt đất, miệng còn dính máu.

Sắc mặt trắng bệch rất kém, khi nhìn thấy là ai, tâm tình mọi người đều có chút vi diệu.

Có người khinh thường, lại có kẻ cười trên nỗi đau của hắn.

Thiên Tinh mặt đỏ bừng, tức giận, trong thâm tâm hắn không phục, cuối cùng được mấy tên tiểu đệ của hắn đỡ dậy.

Không còn điều gì khác, mọi người tiếp tục quan sát phía trên.

Lúc này Cốc Y và Tư khuynh Mỹ đều đuổi sát ba người kia, thành công bước lên bậc thứ 44, chỉ còn một bậc là sánh bước cùng bọn họ.

“Ta đi dò đường.”

Phong Thiên cất bước vượt lên trước một bước, đi lên bậc thang thứ 46, lúc vừa lên, hắn lập tức cảm giác được nơi này đã không có sức mạnh khủng bố, Nhưng lại giống như có một ý cảnh kỳ diệu bao phủ hắn.

“Tâm chí của người liệu có thể trấn áp được cỗ ý niệm này không?”

Lại một giọng nói vang vọng trong đầu, mắt Phong Thiên nhìn lên bậc thang, giống như xuất hiện một cái bóng của hắn.

Cái đó giống như một cổ niệm khắc vào trong đầu của hắn.

Phong Thiên cảm nhận một luồng cổ niệm làm cho người ta sợ hãi, càn quét ý chí của hắn, muốn phá hủy tâm chí của hắn.

“Cút ra ngoài.”

Phong Thiên gầm thét trong lòng, ý chí như bàn thạch, một cổ ý niệm đánh về phía hắn.

“Bùng! Đầu run lên mạnh mẽ, giống như ý niệm bị cắn trả, tràn vào trong đầu của hắn.”— QUẢNG CÁO —

“Lấy ý niệm của ta trấn áp ta? Làm sao có thể để ngươi như ý.”

Phong Thiên lẩm bẩm, khiến trong lòng đám người Bắc Tiểu Lục phía dưới run lên, theo đó, bọn họ nhìn thấy Phong Thiên tiếp tục cất bước về phía trước, đi qua bậc thang thứ 45, đạp lên bậc thứ 46.

Mà lần này, Phong Thiên cũng không dừng lại, bước chân hắn sải về phía trước, giữ ý niệm mạnh nhất, tranh đấu với cổ niệm.

Bịch, bịch, bịch...

Mỗi một bước bước ra, nhìn như bình tĩnh, lại khiến cho người ta có một loại cảm giác hết hồn, mắt nhìn bóng lưng Phong Thiên, không ngờ lại cố chấp, cứng cỏi như vậy.

...!Trong nháy mắt, Phong Thiên đã đi lên bậc thang thứ 48 của cầu thang, còn có một bậc nữa là hắn có thể đạt được.

Nhưng mọi người cũng đều hiểu, bậc kế tiếp chính là kinh khủng nhất, nếu hắn có thể bước lên được, vậy con đường sau này của Phong Thiên được khẳng định không tầm thường, mọi người đều nín thở chờ đợi.

49, 49, trong lòng mọi người đều âm thầm nói nhỏ, chứng kiến một người đầu tiên bước lên đỉnh, đây chính là khoảnh khắc rất đáng mong chờ.

Nghĩ tới đây mọi đều trừng mắt nhìn, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết nào.

Phong Thiên cả người như một tôn cuồng phong bão tố, cả người khí thế hừng hực, hắn gầm một tiếng thật to, dịch chuyển từng chút chạm tới bậc thang thứ 49.

Từng cỗ ý niệm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, gào thét vang vọng bên tại, tinh thần, thân thể, mọi ngóc ngách trên cơ thể hắn.

Nhìn thân thể đang run, có chút lung lay, mọi người đều thở dài, đây là sắp thất bại sao? Nhưng không Phong thiên cả người như bàn thạch vững vàng bước lên bậc thứ 49, dù không vững nhưng đôi chân chưa hề run rẩy.

Bậc đỉnh chóp, bậc thứ 49, Phong Thiên đứng vững, mọi người nhìn bóng lưng hắn, trong lòng không thể nhịn được rung động..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thất Nguyệt Tu Chân Giới