Thánh Vương

Chương 44: Nguyên lão khiếp sợ


Dương Tỉnh Sư rống to, thế nhưng đối với Dương Kỳ lại không có nửa điểm ảnh hưởng.

Công kích âm ba tinh thần kia khi tiến vào trong đầu Dương Kỳ, hơi chút chuyển động xoay tròn đã bị lực lượng Thần Tượng Trấn Ngục Kính hóa giải, bất quá dù vậy làm hắn đình chỉ vận chuyển chân khí, nên tạm thời Dương Thạch không bị phế bỏ.

Hắn thật muốn nghe Dương Tĩnh Sư nói cái gì đó.

Dù sao, hắn cũng là người của Dương gia, mà Dương Tỉnh Sư chính là nguyên lão mạnh nhất trong gia tộc, luận bối phận so với gia gia của hắn cao hơn nhiều, không thể không cấp cho đối phương một chút mặt mũi.

Lão tổ tông, ngài có chuyện gì muốn nói sao.

Bàn chân Dương Kỳ như cũ vẫn không có rời khỏi thân thể Dương Thạch, thản nhiên nói.

Ngươi, trước tiên thả Dương Thạch ra hẳn nói sau?

Dương Tỉnh Sư nhíu mày: “Hắn dầu gì cũng là thúc thúc của ngươi, ngươi sao lại đối đãi hắn như vậy? Cho dù hắn có đánh lén ngươi đi nữa, nhưng cũng là trưởng bối? Ngươi không có bị thương thì không chuyện gì rồi. Ngươi lại muốn hủy đi khí công của hắn, cái này không khỏi quá phận”

Ta không có bị thương? Đó là bởi vì thực lực ta mạnh mẽ viễn siêu hơn xa hắn. Nếu như thực lực của ta không đủ, không phải bị hắn chém giết sao? Vậy đến lúc đó ai làm chủ cho ta đây?

Dương Kỳ tuyệt đối không buông tha Dương Thạch, đối mặt với sự chất vấn của Dương Tỉnh Sư, hắn cư nhiên mạnh mẽ phản bác ngược trở về.

Tiểu súc sinh? Ngươi lại dám nói chuyện như vậy đối với đại thúc công sao!

Một vị giống thư sinh – tên là Dương Húc bước lên, dùng cây quạt chỉ chỉ Dương Kỳ, tức giận quát lớn: “Đồ đại nghịch bất đạo, đây quả thực là đại nghịch bất đạo mà. Không phải ngươi không có bị thương sao? Dương Thạch là một trong chủ sự gia tộc, bối phận cao hơn ngươi rất nhiều, cho dù giết ngươi, muốn trừng phạt hắn cũng phải do nguyên lão gia tộc làm chủ, không đến phiên ngươi làm chủ?”

Không sai.

Dương Chân cũng chậm rãi nói: “Quy cũ gia tộc, Dương Thạch có sai lầm thì nguyên lão đoàn cân nhắc quyết định, cho dù là phụ thân ngươi Dương Chiến có xảy ra chuyện gì, nguyên lão đoàn cũng có thể cân nhắc quyết định. Hiện tại, đại thúc công là người lãnh đạo tối cao nhất nguyên lão đoàn, có quyền quyết định hết thảy mọi chuyện, hiện tại hắn ra lệnh ngươi thả Dương Thạch mà ngươi lại dám phản kháng mệnh lệnh? Chẳng lẻ muốn đối kháng với toàn bộ gia tộc hay sao, làm tội nhân gia tộc?”

Dương Thạch hoài nghi ngươi bị yêu nghiệt phụ thể, cho nên mới xuất thủ.

Một vị trong nguyên lão đoàn, là cái lão có giọng nói âm trầm: “Hắn làm ra chuyện đó cũng có nguyên nhân, chính là trừ ma, chẳng những không có tội mà còn có công lao”

Dương Vọng Tây, ngươi đây là có ý gì, sao nói nhi tử của ta là yêu nghiệt?

Dương Chiến quát lớn.

Hắn là gia chủ, lại vừa tấn thắng đến Khí Tông cảnh, địa vị tự nhiên là nước lên thuyền lên, cho dù là đối mặt với nguyên lão đoàn cũng có thể phản bác ý kiến, không giống như gia chủ trước kia, luôn khúm núm trước nguyên lão đoàn.

Cái vị nguyên lão nói chuyện âm dương quái khí kia tên là Dương Vọng Tây, bản thân hắn là cao thủ tầng tám đỉnh phong, đang đánh sâu vào cảnh giới Khí Tông. Hắn tại trong gia tộc là một trong trưởng bối nhất mạch của Dương Thạch, đối với Dương Kỳ hết sức chèn ép.

Như thế nào? Dương Chiến? Ngươi dám nghi ngờ quy định của nguyên lão đoàn sao?

Dương Vọng Tây chậm rãi đứng lên: “Đừng tưởng rằng khí công của ngươi là tầng chín Khí Tông cảnh, liền muốn làm gì thì làm, nhi tử của ngươi ngay cả cường giả tầng tám cũng có thể chiến thắng, đây mới là năng lực chân chính của hắn? Không phải yêu nghiệt quấy phá sao? Mà, hiện giờ hắn lại muốn phế bỏ khí công Dương Thạch, chẳng lẻ điều này không ngăn cản? Đến khi hắn nổi lên ma tính, giết hại Dương gia huyết mạch ta?”

Trong lúc nói chuyện, Dương Vọng Tây vẫn cứ nhìn chằm chằm Dương Kỳ: “Tiểu súc sinh, nhanh nhanh buông Dương Thạch xuống, rồi quỳ xuống, để cho nguyên lão đoàn chúng ta lôi yêu nghiệt trong cơ thể ngươi ra ngoài, đồng thời phế bỏ khí công của ngươi, khu trừ ma tính trong ngươi. Nếu không nghe lời, đừng trách nguyên lão đoàn chúng ta đem ngươi xử tử, trọn đời không được siêu sinh”

Đúng, yêu nghiệt trong cơ thể hắn chưa có trừ diệt, thật sự là một cái tai họa.

Dương Húc nói.

Đại thúc công, ngài tu luyện đã đạt tới Khí Tông cảnh đỉnh phong, nếu như luyện hóa yêu nghiệt tại trong cơ thể tiểu tử này, rất có thể đột phá đến cấp bậc Đoạt Mệnh cảnh.

Dương Chân đột nhiên đưa ra một cái chủ ý.

Chân mày Dương Tỉnh Sư hơi giản ra một chút, tựa hồ đang suy nghĩ đến ý kiến này.

Bây giờ, muốn nói rằng trong cơ thể Dương Kỳ không có yêu nghiệt, không một người nào tin cả.

Ha ha ha …

Dương Kỳ đột nhiên cười to lên, hai mắt mạnh mẽ bắn ra hào quang, ngắm nhìn trên người Dương Vọng Tây: “Dương Vọng Tây, đừng tưởng rằng ngươi là nguyên lão ta không dám động tới ngươi, ngươi ăn nói năng bậy bạ, ngươi nói ta là yêu nghiệt, vậy ta cũng không phản bác, tốt thôi, ta liền cho ngươi xem một chút năng lực của yêu nghiệt, đi ra cho ta”

Ầm!

Dương Kỳ xuất thủ, vung lên một trảo, năm ngón tay cách không, trên không trung liền tràn ngập khí tràng mạnh mẽ, hóa thành một bóng chưởng cực lớn, hướng Dương Vọng Tây chụp tới.

Lại làm trò trước mặt mọi người, trực tiếp công kích nguyên lão của nguyên lão đoàn.

Tiểu súc sinh, ngươi dám!

Ngươi dám công kích nguyên lão sao?

Muốn chết!

Rất nhiều người đều tức giận nộ hống lên.

Rống!

Dương Tỉnh Sư là người xuất thủ trước nhất, hiển nhiên sự cuồng vọng tự đại của Dương Kỳ đã chọc giận hắn thật nhiều, một tên tiểu bối trong gia tộc cũng dám xuất thủ đối với nguyên lão, đúng là đại nghịch bất đạo.

Vị lão giả này gầm lên giận dữ, giống như Sư vương buông xuống, ở sau lưng hắn xuất hiện một lốc xoáy cự đại, từ chỗ sâu nhất của lốc xoáy hiện ra một đầu chân khí sư tử trắng to lớn nhảy phốc ra ngoài, bàn tay to đó hướng Dương Kỳ bổ xuống một chưởng.

Tiểu bối, nằm xuống cho ta.

Vậy sao?

Dươn Kỳ nhìn thấy Dương Tỉnh Sư xuất thủ, cũng giống như hắn bổ ra một chưởng, chân khí lốc xoáy biến thành một đạo sấm sét, xẹt xẹt trên không trung.

Tấn Lôi Phá Không – thuộc Tứ Quý kiếm thuật.

Phanh!!

Chân khí của hai người đụng nhau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên tại trên không trung, con sư tử trắng của Dương Tỉnh Sư bị đánh cho nát bấy, làm cho vị lão giả này lui về phía sau hơn mười bước, mỗi bước chấn cho mặt đất run lên, dấu chân in xuống thật sâu.

Mà Dương Kỳ lại không chút nhúc nhích, chân vẫn đạp trên người Dương Thạch, thậm chí đến gió xung quanh cũng không chút dao động.

Cao thấp được phân rõ.

Dương Vọng Tây, tới đây cho ta.

Dương Kỳ một chưởng đánh lui Dương Tỉnh Sư, một chưởng còn lại phát ra chân khí, hướng nguyên lão Dương Vọng Tây chụp tới.

Dương Vọng Tây hai mắt đỏ lên, không ngừng thi triển ra tất cả thủ đoạn để phản kích, nhưng một chiêu này của Dương Kỳ chính là tuyệt học Xuân Tàm Ti Vũ, chân khí như sợi tở có thể thắt buộc một đầu cự thú viễn cổ. Với hắn làm sao chém đứt cho được?

Chỉ hơi chút bị trói buộc liền biến thành một cái kén, nói gì cũng vô ích, ngoan ngoãn bị kéo tới trước mặt Dương Kỳ.

Cái gì?

Ngay cả đại thúc cũng bị đánh lui!

Làm sao có thể? Đây còn là người nữa sao, đến đại thúc công cũng không phải đối thủ…?

Vốn, rất nhiều nguyên lão cũng muốn xuất thủ công kích tới Dương Kỳ, nhưng nhìn thấy một màn này thiếu chút nữa làm cho không ít người vì sợ mà chết tươi. Không sai, Dương Tỉnh Sư - là vị nguyên lão số một của Dương gia, lão giả uy mãnh được xưng là Sư vương. Ở một trăm năm trước thanh danh đã hiển hách, là Khí Tông đỉnh cấp nhưng dĩ nhiên bị một chưởng của Dương Kỳ chấn lui về phía sau mấy bước.

Đây là cái khái niệm gì chứ?

Chẳng lẻ, Dương Kỳ này là cao thủ Đoạt Mệnh cảnh?

Chỉ có cường giả Đoạt Mệnh cảnh trong truyền thuyết mới có thể như thế.

Những người muốn công kích Dương Kỳ đều vội vàng lui về phía sau mấy bước, thu lại khí công của mình, vẻ mặt hiện lên khiếp sợ, thậm chí có người nghĩ đến bỏ chạy lấy mạng.

Đừng đánh nữa!

Dương Chiến rống to một tiếng khiến cho người khác trấn tỉnh lại, hắn hướng về Dương Tỉnh Sư nói: “Đại thúc công, tiểu nhi mạo phạm ngài, xin hãy tha thứ cho.

Hắn nói xong mấy chữ này, liền đem cục diện bối rối trấn định lại.

Qua một hồi lâu Dương Tỉnh Sư mới bình ổn lại chân khí trong cơ thể mình, mới vừa rồi cùng giao thủ một chưởng cùng Dương Kỳ, hắn liền cảm thấy trong cơ thể thiếu chút nữa bị chấn đắc hỗn loạn, tựa hồ không phải đang so đấu khí công với một tiểu bối, mà là đang đấu pháp với một đầu cự tượng viễn cổ hung mãnh, một cự yêu hồng hoang dữ tợn.

Trong giây phút đó, hắn cảm giác được hơi thở tử vong phả tới.

Điều này làm cho hắn kinh tâm đảm chiến, nghĩ nghĩ, người trẻ tuổi ở trước mặt đây chỉ là một tên tiểu bối trong Dương gia mà lại có năng lực giết chết mình.

Rất tốt, rất tốt …

Kiềm chế sự sợ hãi cùng lửa giận ở trong tâm mình, Duơng Tỉnh Sư gắt gao nhìn Dương Kỳ: “Tiểu bối, yêu nghiệt trong cơ thể ngươi quá lợi hại, có thể hay không bảo hắn đi ra ngoài để ta kiến thức một phen?”

Bên trong cơ thể ta không có yêu nghiệt gì cả.

Dương Kỳ thản nhiên nói: “Nếu như có, bản thân nó sẽ không đi ra ngoài mà là bị ta khống chế? Hơn nữa, ta có thể mang tiếng nhèm pha ở trong gia tộc, dù là yêu nghiệt cũng không chịu được, sớm đã giết chết Dương Thạch rồi, sao còn nghe lời gia tộc?”

Đại thúc công, ta đã nói là trong cơ thể hắn không có yêu nghiệt gì cả, hết thảy đều là do bản thân hắn khổ tu cùng kỳ ngộ mà có được.

Dương Chiến vội vàng nói.

Không thể nào? Nếu như không có yêu nghiệt mà nói … làm sao lại hung thần ác sát như vậy được.

Dương Húc kêu to lên, vẻ mặt không dám tin, đồng thời hét lên chói tai: “Đại thúc công, Dương gia ta tung tin yêu nghiệt này ra ngoài, mời các đại môn phái đến trảm yêu trừ ma!”

Muốn chết!

Dương Kỳ nghe xong, nhất thời giận tím mặt, không nghĩ tới Dương Húc lại dẫn sói vào nhà, mời đại môn phái tới chém giết mình, hắn đã không thể nhẫn nại nữa rồi.

Oanh!!

Trên người hắn khí lưu cường đại bộc phát, vung bàn tay lên, thiên biến vạn hóa, Dương Húc kia liên tiếp lui về phía sau, hắn không kịp phản ứng đã bị một bạt tai, ngã đổ nhào trên mặt đất, rên rỉ thống khổ.

Còn ngươi nữa – Dương Chân, chê cười cũng đủ rồi, nằm xuống cho ta!

Dương Kỳ lại đánh một bạt tai, Dương Chân kia tránh né cũng không kịp, giống như tên kia ngã nhào xuống đất, kêu thảm liên tục: “Ma đầu, ngươi là một tên ma đầu”

Cũng tốt, bốn người các ngươi hãy nằm chung một đống đi thôi.

Dương Kỳ không để ý đến những tên này đang chửi rủa, Xuân Tằm Ti Vũ đem Dương Thạch đang bị đạp dưới chân cùng Dương Húc, Dương Chân và tính luôn cả cái lão Dương Vọng Tây kia nữa, thậm chí Dương Hồng Liệt được xem là thiên tài tại Dương gia cũng đều bị trói chặt lại với nhau.

Năm người, từ nguyên lão cho đến chủ sự gia tộc cộng thêm tiểu bối đều bị Dương Kỳ nhất nhất bắt gọn, cứ như vậy bị buộc chặt treo lủng lẳng giữa không trung.

Lúc này, Dương Hồng Liệt vốn đã hôn mê sau bị lăn qua trở lại làm hắn tỉnh lại, nhưng mà nhìn thấy một màn, cả kinh hộc máu lần nữa.

Dương Hồng Liệt – được tiếng là một thiên tài trong gia tộc mà hàm dưỡng quá kém đi.

Dương Kỳ lắc lắc đầu: “Cũng tốt a, đem ngươi treo lên để cho ngươi thanh tĩnh lại một chút. Còn các ngươi nữa Dương Thạch, Dương Húc, Dương Chân ba người các ngươi hôm nay ở trước mặt mọi người thề rằng, hoàn toàn thần phục phụ thân ta, từ nay về sau trung thành với gia tộc, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi. Nếu không nghe lời, vậy hôm nay ta sẽ bỏ hủy bỏ khí công các ngươi, cho các ngươi biết được ta có những thủ đoạn gì”

Răng rắc!

Đột nhiên, Dương Kỳ tại trong lúc Dương Kỳ nói chuyện, thì cả một vùng đất dưới chân hắn trực tiếp bay lên trên, hóa thành những gai đất bén nhọn từ đầu đến cuối, hung hăng đâm về hạ bộ của hắn.

Không biết người nào lại công kích hiểm ác mà âm độc như vậy.

Càn rỡ!

Dương Kỳ dậm chân một cái, toàn bộ gai đất này liền nổ tung, một cổ lực lượng cường mãnh oanh kích xuống dưới nền đất, nhất thời ở cách xa mấy trăm bước, Nhan thái quân phun ra một ngụm máu tươi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thánh Vương