Thánh Vũ Xưng Tôn

Chương 49: Nghiền ép


Sở Phàm hai chân hơi cong, thân hình mơ hồ nhào về phía đối phương, như mũi rời khỏi dây cung. Trong mắt người thì đây chỉ là một võ học cơ bản "Tiễn xạ", hắn dùng một môn võ học mục nát biến nó thành thần kì, bàn chân đạp xuống mặt đất, cả người liền lẻn đến trước mặt đối thủ, so với mũi tên chân chính, cũng không chậm hơn chút nào chút nào.

Lấn đến gần mục tiêu, Sở Phàm chợt ra một quyền, nhiều người nhìn qua đã biết, đây chính là nhất giai võ học "Băng Thạch Quyền", trong gia tộc cũng có thể coi là phổ thông. Nhưng chiêu này có chút khác biệt, đấm ra một quyền, kình phong gào thét, uy lực cương mãnh.

Bộ pháp cùng quyền pháp đều rất phổ thông, nhưng trong tay Sở phàm lại thoát thai hoán cốt, so với tuyệt học của Sở Hách càng có uy hiếp hơn.

Tu vi, cũng không phải là Luyện Thể tầng bốn như Sở Hách phỏng đoán, mà đạt tới tầng năm đỉnh phong cùng một trình độ với Sở Thiên, Sở Sở.

Người xem vỗ tay như sấm động, đến từ phía người xem là thường dân và còn đến từ người xem ở đài số năm, từng kẻ trên mặt tràn đầy tự hào. Tại vì Sở Phàm không phải là người bình thường, dựa vào phổ thông võ học khuất nhục cường địch, cướp được tấm vé vào vòng sau.

Coi như là Sở gia, cũng chỉ có một số đệ tử có thân phận cao mới được đụng tới võ học cao cấp, phần lớn người chỉ có thể lực bất tòng tâm. Vừa trở thành võ giả đều là những người mới, nếu không có bối cảnh cường đại, đối với các công pháp bậc cao trong Công Pháp các, chỉ có đứng xa mà nhìn, mà không đủ điểm cống hiến đổi lấy.

Bởi vậy, đối với người bình thường mà nói, loại đồ vật xa xỉ như vậy bọn họ khó có khả năng với tới, chỉ có thể học tập vài công pháp phổ thông mà thôi.

Loại tình huống như Sở phàm dùng võ học người người biết, liên tiếp đánh bại nhóm người nắm giữ công pháp cao cấp, phàm là người quan chiến bình thường, không một ai không nhiệt huyết sôi trào, thả lỏng sự bất bình tích tụ lâu nay trong lông ngực.

Không quản sự thật tàn khốc thế nào, mọi người càng nguyện tin tưởng chuyện lấy yếu thắng mạnh, tin tưởng kỳ tích tồn tại.

Bởi vậy, Sở phàm vừa ra tay, trong đám người liền có tiếng khen hay nổi lên bốn phía, kinh thiên động địa, tâm tình kích động khó mà nói nên lời. Đối với việc này, một chút thiên kiêu chi tử nhìn qua mọi người cuồng nhiệt, không chịu được bĩu môi, trong lòng xem thường.

"Một đám dân đen vô tri, đợi Lôi ca phát uy đánh cho kẻ này tàn phế, tốt hơn hết là khiến cho các ngươi thanh tỉnh đầu óc, minh bạch thứ gọi là hiện thực."

Sở Hách mặt mũi tràn đầy khinh bỉ, trong miệng tự lẩm bẩm.

Thấy đối phương xuất thủ, tiếng hô ủng hộ vang lên không ngớt, con mắt Sở lôi có chút nheo lại, hạ thấp thân mình, vận chuyển nguyên lực vận sức chờ phát động.

Mặt như đao gọt, đường cong lạnh lẽo cứng rắn, đôi mắt nheo lại, hàn mang lấp lóe, cũng không phải là một tên cơ bắp đần độn, nhưng cẩn thận nhìn lại, dáng người hoàn mỹ, giống một con báo, tùy thời đều có thể lao lên đả thương người.

Không cần động tác dư thừa, chỉ đơn giản nằm xuống, nội tâm Sở Phàm đang tập kích chùng xuống.

Toái Thạch quyền sắp tới, cánh tay hắn bỗng nhiên bắn lên, chặn thế tới, trực tiếp quyền đối quyền.

Hai quyền va chạm, Sở Phàm chợt cảm thấy khí lực bàng bạcbùng nổ, tách nguyên lực ra tạo thành vòng bảo hộ, năm ngón tay thành quyền đau nhức, đỡ xong một chưởng này, cơ hồ bảo trì không được quyền hình.

Ngay sau khi đối chưởng, điện quang loá mắt đột khởi, Sở Phàm nghiêng người tránh, lại bị trúng một chiêu vào sườn phải, kinh hãi lui lại, cho đến bên bờ lôi đài. Sở lôi nhấc chân uốn gối, bảo trì đá kích trạng thái.

Một trận cảm giác tê dại truyền đến, Sở Thiên nửa người tê dại, không khỏi hít vào ngụm khí lạnh, xếp hạng ba lần trước, quả là danh bất hư truyền.

"Đó chỉ là cảnh cáo, thật sự ngươi cho rằng chỉ dựa vào loại võ học đó mà có thể đánh bại ta à?" Sở lôi cứng rắn mở miệng, trên mặt đùa cợt rõ ràng.

"Không hổ là Lôi ca, thật quá đẹp trai."

Tựa như tiết trời đầu hạ lại được tắm nước đá, Sở Hách hung hăng múa may. Ủng hộ Sở Lôi lớn tiếng hô hào, phiền muộn vừa rồi bị quét sạch sành sanh.

"Quả nhiên, những thứ cơ bản không làm gì được đối thủ. Đối với kẻ này, nhất định phải xuất ra toàn lực."

Nhất niệm chuyển qua, Sở phàm hai mắt khép hờ, lại chậm rãi mở ra. Nguyên lực dọc theo cánh tay từ truyền vào trên xuống dưới, ngưng tụ khép lại trên hai ngón sau đó đặt trước ngực, tựa như bạch ngọc óng ánh.

Sở Hách vẻ mặt như gặp quỷ, đó không phải là Ngọc Chỉ hay sao? hắn từ đâu mà học được, chỉ bằng của cải của nhà hắn, nào có tư cách tập luyện loại võ học cao cấp này.

"Hẳn là hắn học trộm lúc quan chiến."

Suy nghĩ mới vừa xuất hiện Liền bị chính Sở Hách bác bỏ. Học Ngọc Chỉ vô cùng gian nan, nào có ai có thể nhìn mấy lần liền học được, căn bản không có khả năng.

"Nếu không phải nhờ vị đại nhân kia giúp đỡ, vừa rồi chính là mình đã xuất ra toàn bộ bản sự."

Tụ công hoàn tất, Sở Phàm cười khổ một tiếng, vận chuyển hai chân đến sát đối phương, hai tay Ngọc Chỉ tung ra, bao phủ toàn bộ những nơi yếu, quả nhiên vừa chuẩn vừa hung ác.

Thấy thế Sở lôi ánh mắt ngưng tụ, vận chuyển nguyên lực bao lấy hai chân, hóa thành điện quang loá mắt, bên trong tầng tầng Ngọc Chỉ tiến lui hợp lý, bảo vệ những nơi yếu hại, thăm dò thời cơ, chờ đợi thời cơ. Vô số chỉ hạ xuống trên lôi đài vô số khối đá vụn vỡ, mặt đất xung quan cũng hơi chấn động.

Thối ảnh điện quang đột nhiên bộc phát, hoành hành khắp nơi, chỉ lưới tan thành mây khói, Sở Phàm mắt lộ thần sắc bất đắc dĩ, đối thủ cường đại đến mưucs nào cơ chứ?

"Chênh lệch sẽ không lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không."

Sở Phàm linh hồn gào thét, thu hồi tạp niệm, tâm thần nội liễm, tiếp tục suy nghĩ, đợi suy nghĩ tiêu cực khuếch tán, chỉ sợ cả đời đều không thoát ra được khỏi bóng ma thất bại.

"Tu luyện vì cái gì?" Hắn từ đáy lòng hỏi bản thân.

Khi còn bé, phụ thân chỉ được ăn rau dại dưa muối, đem tiền tiết kiệm tới thịt cá cho chính mình.

Mẫu thân cũng chỉ có mảnh áo cũ để mặc, tích lũy tiền cho hắn mua quần áo mới, chỉ vì giữ thể diện với những người cùng thế hệ.

Hắn tránh đến chỗ hẻo lánh một thân một mình rèn luyện chỉ có hai bộ võ học, một lần lại một lần, mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, cho đến khi lô hỏa thuần thanh.

Vì thu hoạch tài nguyên tu luyện, hắn ra ngoài mạo hiểm, hoặc đảm nhiệm công việc của lính đánh thuê, săn bắt yêu thú, thăm dò hiểm địa, tại nơi nguy hiểm tìm kiếm cơ duyên, bây giờ mới có thể đạt đến tu vi này.

Ngày đó trở thành võ giả đột ngột, làm lão phụ thân vui đến phát khóc, lệ rơi đầy mặt.

Chẳng lẽ hắn lại thua trận tranh tài này, phụ lòng kỳ vọng của phụ mẫu?

"Không, tuyệt đối không!"

Sở Phàm giãy dụa gầm thét, hai tay nhanh chóng huy quyền, bày ra thủ thế kỳ dị, kiệt lực thi triển cấm thuật mà hắn cũng chưa dám dùng qua.

Xong chuyện hắn dừng tay, nguyên lực trong cơ thể đột nhiên bùng lên mãnh liệt, máu tươi sôi trào tăng tốc lưu chuyển. Làn da nóng hổi, có nhiều chỗ nhô lên, thậm chí nàn da kho khốc bong tróc, bên ngoài thân quần áo hiện lên những chấm đỏ, nhìn thấy mà giật mình.

Cùng lúc này toàn thân hắn nguyên lực tăng vọt, tu vi nước lên thì thuyền lên, trong thời gian ngắn đạt đến trình độ Luyện Thể tầng sáu.

Thấy thế Tam trưởng lão im lặng thở dài, cũng không tiến hành can thiệp, nếu như ngăn cản, đối với tâm lý càng tổn thương lớn hơn, thậm chí không thể nghịch chuyển.

Thân hình mơ hồ ở, Sở Phàm biến mất tại chỗ, xuất hiện bên cạnh thân đối thủ, Ngọc Chỉ liên tục thôi động, từng lớp từng lớp thế công trùng điệp đánh tới.

Bàn tay hắn sưng tấy, đầu ngón tay nhỏ máu, nhưng vô luận mật độ kiếm chỉ, chất lượng kiếm chỉ, đều tăng cường trên phạm vi lớn, uy lực của nó so với lúc trước không thể so sánh nổi.

Gặp tình hình này, những người mới trong lòng dấy lên hi vọng, hắn còn có cơ hội chiến thắng.

Nhưng bọn hắn rất nhanh thất vọng, kinh ngạc vô cùng nhìn thấy Sở Lôi trên thân khí tức đột nhiên trầm ngưng, quang điện lưu chuyển, thậm chí ầm ầm rung động, lại tựa như một vật chân thực.

Cả hai va chạm với nhau, Ngọc chỉ ban đầu cường thế, lại bị giữ yên một chỗ, tiếp theo thịnh cực mà suy, dây dưa một lúc, sức mạnh cuồng bạo tán đi, lộ ra thân hình Sở Phàm. Hắn quỳ một chân trên đất, mồ hôi tuôn ra như mưa, giờ khắc này, thật sự dầu hết đèn tắt, ngay cả đứng lên cũng không có sức.

Một cước lôi điện cũng không buông tha, phá không đánh tới, Sở Phàm bất lực không còn sức để tránh, bị sút trúng phần bụng, miệng phun máu tươi bay rớt ra ngoài.

Rơi xuống đài hắn toàn thân xụi lơ, khắp cả người tê liệt, đau đớn cùng mệt mỏi đánh tới, mắt tối sầm lại rơi vào hôn mê.

Trên đài điện quang thu liễm, lộ ra một thân ảnh nhỏ gầy, tựa như là báo săn mồi, người thắng, Sở Lôi!

Người xem ở khu những người mới lâm vào yên lặng cảm xúc thất vọng tràn ngập toàn bộ. Chẳng lẽ, người mới cùng người cũ không thể nào khoả lấp được khoảng cách?

Ở phía ủng hộ Sở Lôi thì hoan hô mãnh liệt. Sở Hách hưng phấn gào thét, tay vung lung tung, nhảy nhót không ngừng. Hắn thân thể cao lớn, dưới chân mặt đất run rầm rập, không chịu nổi gánh nặng. Cừu hận bị đánh ngất xỉu bởi Sở phàm, thù đã được trả khiến hắn thoải mái không thôi.

Sau khi quan sát trận chiến này, không ít người thầm nghĩ, Sở Lôi là người đứng hạng ba vào năm ngoái, đã biến thái như vậy rồi, thế tên Sở Nghị kia còn đến mức nào nữa? Đối thủ của hắn chẳng nhẽ cũng không có chút hi vọng gì, trong lòng mọi người cũng dành một phút mặc niện cho tên đáng thương kia.

Sở Ảnh sắc mặt khó coi, đen đến thế là cùng, thằng xui xẻo trong lòng mọi người, không ai khác chính là hắn. Sở lôi năm ngoái cũng chỉ là tầng năm, hắn nghĩ mình cũng sẽ có biện pháp ứng phó. Trận tranh tài vừa xong, hắn tự hỏi, coi như đem hết toàn lực, chẳng nhẽ cũng sẽ bị đối phương đánh bại.

Mà Sở nghị luôn luôn mạnh hơn người này, há lại sẽ đơn giản, cùng hắn tỷ thí, không phải là chắc chắn thua sao?

"Sở Ảnh, Sở Ảnh." Tam trưởng lão liên tục thúc giục.

Nghe vậy Sở Ảnh hướng trên đài xem xét, một thiếu ngạo nghễ niên đứng bên trên, trên thân hắn cơ bắp khối khối khỏe đẹp cân đối, tựa như khoe lực lượng, hắn thoáng qua thấy rùng mình.

"Được rồi, tốt xấu gì thì cũng thể hiện ra chút thực lực, thua thì cũng coi như giữ được chút mặt mũi."

Mang loại suy nghĩ này, Sở Ảnh tâm tình nặng nề lên lôi đài.

Mấy vị quen biết với hắn âm thầm mặc niệm, Sở Thiên ngầm ra kết luận, mặc dù nói rất thất lễ, nhưng Sở Ảnh nhất định thua, trừ phi có kỳ tích xuất hiện.

Đáng tiếc bọn họ đều thất vọng, kỳ tích đừng nói xuất hiện, ngay cả đản sinh dấu hiệu đều không có. Sở Ảnh quyền chưởng đều biến đổi từ kiếm pháp, dùng để tác chiến lăng lệ phi thường, lại ngay cả phòng ngự của đối phương đều không phá được.

Cuối cùng, hắn tế ra át chủ bài, loại hắc khí kia đều không dùng được, cuối cùng bị Sở Nghị vững vàng lấy một bộ trường quyền đánh rơi xuống lôi đài.

Rơi xuống mặt đất, Sở Ảnh lộ ra vẻ căm phẫn, trường quyền chưa có phẩm cấp, ngay cả Băng Thạch Quyền cũng không bằng, lại chiến thắng mình, đối phương xác thực là không cố ý?

Thấy bại tướng quắc mắt nhìn trừng trừng, Sở nghị không hiểu thấu, mặt lộ thần sắc kinh ngạc.

Cử động lần này đơn thuần vô ý, nhân sinh của hắn rất biết điều, có thể sử dụng ba phần lực, liền tuyệt không ra bốn phần.

Đến lúc này, danh sách tứ cường đã rõ, phân biệt Sở Thiên, Sở Sở, Sở Lôi cùng Sở Nghị.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thánh Vũ Xưng Tôn