Thanh Huyền

Quyển 1 Chương 42: Ánh trăng như đao


Ánh đao chợt lóe lên rồi biến mất, thắng bại đã được phân ra.

Đương nhiên Thẩm Luyện sẽ không bị Kiếm Thập Tứ đánh bại, kiếm của Kiếm Thập Tứ đã gãy thành hai đoạn, còn phá hủy luôn kiếm ý chưa thành hình của hắn.

Kiếm ý không thể đánh bại đối thủ thì không có lý do tồn tại nữa.

Tan vỡ là để tân sinh.

Nhưng liệu sau này Kiếm Thập Tứ có thể sinh ra kiếm ý mạnh mẽ hơn hay không thì chẳng ai biết.

Hắn quỳ trên mặt đất, quỳ trong tuyết, tuyến đã tan đi một chút rồi, nhưng còn rất nhiều tuyết lại chưa tan hết, kết thành băng mỏng.

Băng đóng chặt trong đất, khiến cho vùng đất này cứng hơn cả tinh thiết.

Kiếm Thập Tứ chưa từng luyện loại võ học giống như thiết trảo công, hai tay hắn đào khoét mặt đất vừa cứng vừa lạnh, nhanh chóng đào ra một cái hố nhỏ đẫm máu, đó là máu của hắn. Móng tay đã tróc ra, máu thịt bên trong trộn lẫn với bùn đất.

Cuối cùng mới đem kiếm kia bỏ vào trong hố, chôn chặt thanh đoản kiếm này, sau đó mới nâng Kiếm Thập Tam lên rồi lùi ra đằng xa.

Quần áo của Thẩm Luyện đã rách ra một lỗ, đó là vị trí ở ngực, là một cái lỗ nhỏ dài một tấc, không phải bị mũi kiếm làm rách mà do kiếm mang chưa thành hình kia gây ra.

"Đao của ngươi đã ra rồi, nhưng vẫn không thấy kiếm của ta, bây giờ ngươi còn muốn tiếp tục chống lại ta sao?" Nếu đổi lại là những cao thủ giang hồ khác như Kim Đao Vương, thậm chí cả người áo xanh sau khi nhìn thấy đao pháp của Thẩm Luyện, đều sẽ vô thức than thở không bằng hắn, tự tin bị lung lay.

Nhưng Diệp Lưu Vân không có chút sợ hãi nào, bởi vì hắn đã nắm rõ thực lực của đối phương, nên sự lợi hại của đối phương lập tức giảm đi một nửa.

Thật sự khiến cho mọi người cảm thấy sợ hãi chính là 'chưa biết', kiếm của Diệp Lưu Vân chính là 'chưa biết'…

Chưa từng có ai sống sót sau khi nhìn thấy kiếm của hắn, hôm nay sẽ không ngoại lệ.

Thẩm Luyện ngưng mắt nhìn Diệp Lưu Vân, tỏ ra rất bình tĩnh.

Sự bình tĩnh của hắn không phải giả vờ, mà là bắt nguồn từ nội tâm.

"Làm sao ngươi biết ta chỉ có một cây đao." Thẩm Luyện cười khẽ một tiếng.

Lần này hắn thật sự ném đao ra, ném về phía Diệp Lưu Vân, bị hai ngón tay của Diệp Lưu Vân kẹp lấy.

Cú ném này cũng không mạnh, góc độ cũng không phải quá xảo nên chắc chắn Diệp Lưu Vân sẽ bắt được.

Diệp Lưu Vân buông đao xuống, ánh mắt không hề rời khỏi Thẩm Luyện, bởi vì hắn sẽ không cho Thẩm Luyện bất kỳ cơ hội nào, nên bản thân hắn cũng sẽ không lộ ra bất kỳ sơ hở gì.

Bởi vì ánh mắt tập trung vào Thẩm Luyện nên hắn mới nhìn ra quả nhiên Thẩm Luyện không phải chỉ có một cây đao, hoặc nói đây mới là đao thật sự của hắn.

Một phi đao mang hình thù kỳ lạ.

Mặt trời đã chiếu xuống ánh chiều tà cuối cùng, mặt trăng thay thế cho mặt trời chiều, phát ra những tia sáng trong suốt xuống mặt đất.

Diệp Lưu Vân và Thẩm Luyện nhìn nhau không đầy một phút, bầu không khí ngưng đọng, khiến cho những người xung quanh cũng không dám hít thở mạnh.

Diệp Lưu Vân chú ý đến cánh tay đang cầm phi đao của Thẩm Luyện.

Thẩm Luyện lại chú ý đến tay áo trái của Diệp Lưu Vân.

Gió đêm vẫn đang thổi qua, tay áo bên trái luôn bay chậm hơn tay áo phải một phần.

"Ta biết kiếm của ngươi ở chỗ đó, đúng không?" Lời nói của Thẩm Luyện tràn ngập tự tin, loại tự tin này vốn nên xuất phát từ Diệp Lưu Vân mới phải.

"Đúng thế." Diệp Lưu Vân không thể không thừa nhân tâm tư của Thẩm Luyện rất tỉ mỉ, nhãn lực cực cao.

Kiếm pháp của hắn chính là kiếm trong tay áo, ám khí chỉ là một loại thủ đoạn nhỏ, kiếm pháp mới là thứ hắn yêu thích nhất, cũng là truyền thừa của Danh Kiếm sơn trang.

Thậm chí hắn còn áp dụng kỹ xảo phát lực của kiếm pháp để dùng ám khí kim châm.

Hắn không thèm dùng kiếm với Bạch Ngọc Phi, nếu không làm sao Bạch Ngọc Phi có thể sống tới hôm nay.

"Ngươi không đoán được đao của ta lúc nào mới ra tay, phải không?" Thẩm Luyện cười đắc ý nói.

"Đương nhiên rồi." Diệp Lưu Vân lại đáp với vẻ bình thản ung dung.

"Vậy ngươi chịu thua chưa?" đôi mắt Thẩm Luyện sáng lên, sáng hơn cả ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

"Không." Diệp Lưu Vân chậm rãi nói.

Hắn không đoán được đao của Thẩm Luyện, nhưng Thẩm Luyện cũng không đoán được kiếm của hắn.

Ánh mắt của Kiếm Thập Tứ nhìn cả hai người, hiện ra vẻ cuồng nhiệt không giấu vào đâu được.

Ở nơi này hắn là người duy nhất hiểu rõ sự vi diệu giữa hai người kia.

Thẩm Luyện chần chừ không thể xuất đao bởi vì tinh thần của hắn vẫn chưa đạt tới một điểm cực hạn, đạt tới cơ hội tốt nhất để xuất đao.

Cơ hội này sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, hoặc mãi mãi cũng không thể xuất hiện.

Xuất thủ hay không đều do Thẩm Luyện quyết định, nhưng một khi ra tay, thắng bại sẽ không nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.

Vì thế Thẩm Luyện mới cần một cơ hội tốt nhất.

Bởi vì phi đao không phải ám khí, còn ký thác tinh khí thần của hắn.

Nếu như một chiêu không trúng, tất nhiên sẽ không có cơ hội thứ hai.

"Ngươi có biết rằng ngươi chắc chắn phải thua rồi, bởi ta đã nắm được điểm yếu của ngươi." Thẩm Luyện hờ hững nói.

Nhưng vào trong tai Kiếm Thập Tứ lại không khác gì tiếng sét, hắn đột nhiên nghĩ ra điểm yếu của Diệp Lưu Vân là gì.

Điểm yếu của Diệp Lưu Vân chính là hắn quá tự tin, tự tin có thể né được phi đao của Thẩm Luyện, tự tin kiếm trong tay áo có thể dễ dàng giải quyết Thẩm Luyện.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến một chuyện, đó là thứ mà Thẩm Luyện dựa vào chẳng lẽ thật sự chỉ có phi đao hay sao.

Thẩm Luyện bay lên, trước cửa khách sạn có treo một cái lồng đèn.

Thẩm Luyện lơ lửng phía trên lồng đèn, cách mặt trăng rất gần.

Trên trời có một Thẩm Luyện, dưới đất cũng có một Thẩm Luyện.

Thần hồn của Thẩm Luyện xuất khiếu bay lên trời, cũng bay lên tuyệt lộ.

Nhưng binh pháp có viết 'Cư cao lâm hạ(*nhìn xuống từ trên cao)', nên Thẩm Luyện đã chiếm lợi thế về địa thế.

Ngay cả Diệp Lưu Vân cũng không thể ngờ được Thẩm Luyện lại tu luyện đến cảnh giới thần hồn xuất khiếu rồi, nhưng rõ ràng hắn vẫn chưa đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

Khó khăn của thần hồn xuất khiếu lớn hơn gấp mười lần đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

Dựa vào số tuổi của Thẩm Luyện, có thể tu luyện nội khí đến trình độ như thế đã quá kinh thế rồi chứ đừng nói đến cái khác.

*******

Phía nam kinh thành có một ngôi đạo quan tồi tàn.

Lăng Xung Tiêu đang ở bên trong, lúc này hắn và Thẩm Luyện đều ở dưới một vầng trăng sáng.

Đầu hắn vẫn còn trọc, chính xác hắn là đạo sĩ giả hòa thượng.

Trước mặt hắn là một nam tử tóc ngắn, người này mới hòa thượng thật.

"Khổ Tuệ, ngươi ăn no không biết làm gì nên tới tìm ta tỷ thí à." Lăng Xung Tiêu ngáp một cái, dáng vẻ giống như'ta rất buồn ngủ đừng đến làm phiền'.

"Bần tăng vừa mới nghĩ ra một chiêu chưởng pháp lợi hại, lòng rất vui mừng nên tới đây tìm Lăng thí chủ thử chiêu."

Lăng Xung Tiêu liếc xéo Khổ Tuệ một cái, lười biếng nói: "Đừng tưởng rằng ngươi luyện thành thần công kim cương hộ thể thì ta không thể đánh chết ngươi."

"Nếu như Lăng thí chủ có thể đánh chết tại hạ vậy cung tốt, Luân Hồi một lần nữa nói không chừng có thể đạt được Tiên duyên, ta cũng không cần làm kiếp hòa thượng rồi." Khổ Tuệ vui cười hớn hở nói.

"Phật môn quảng đại, mọi người đều có thể tu hành, mạnh không thua gì những Tiên môn kia, có gì đáng hâm mộ chứ." Lăng Xung Tiêu hơi ghen tỵ nói.

"Thế sao không thấy thí chủ vào Phật môn ta?"

"Ông đây thích đấy, ngươi ép được ta sao." Lăng Xung Tiêu mắng tới tấp, ngoài miệng hắn coi thường Tiên môn, nhưng nguyện vọng lớn nhất trong đời là gia nhập một Tiên lưu thế ngoại, đáng tiếc dù hắn tìm ra, nhưng vì không có cơ duyên nên người ta không chịu thu hắn.

Tuy Phật môn nói mọi người đều có thể thành Phật, nhưng thật sự thành Phật lại có mấy người? Đừng nói lập tức thành Phật, dù cho được La Hán đạo quả cũng vô cùng gian nan.

Ngược lại trong Tiên môn, tuy nhân số ít ỏi nhưng người có thành tựu lại cao hơn Phật môn rất nhiều.

Rốt cuộc Phật môn ngoài miệng nói bất lập văn tự(*không dùng đến ngôn ngữ), lĩnh ngộ tùy tâm, nhưng yêu cầu về tư chất còn cao hơn nhiều so với Tiên lưu thế ngoại.

Không có Tuệ căn, dù cho được căn cốt cũng không thể thành Phật.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thanh Huyền