Thần Tọa

Chương 70: Lực áp Vi Bất Bình (1)


Lộp bộp, lọc cọc!

Bụi đất từ trên đỉnh hang động liên tiếp rơi xuống, rất nhiều cục đá cũng rớt xuống theo. Dư uy của một chưởng này, rất lâu cũng không biến mất.

Trong hang động hoàn toàn tĩnh lặng, vị trưởng lão Long Lực này của Liệt Dương Tông sau khi phát ra một kích, nằm ngoài dự đoán cũng không lại công kích lần nữa.

- Kẻ lấy đi Thiên Địa Dị Quả trong hang động, chính là ngươi đó hả?

Lý trưởng lão ngồi bệt dưới đất, nhìn Lâm Hi bị đánh dính vào vách tường mà chậm rãi hỏi.

- Đích thật là ta.

Lâm Hi trầm giọng nói, vào lúc này, phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì nữa.

- Người trẻ tuổi, ngươi thật sự là lợi hại! Rõ ràng có hai gốc Thiên Địa Dị Quả, ngươi lại chỉ lấy một gốc cây, lưu lại một quả khác. Mưu trí như thế, lão phu đều tự nhận không bằng. Nếu như ta không đoán sai, cái tên đệ tử chết ở trong hang động kia, căn bản không phải do Giác Mãng đè chết, mà là ngươi giết chứ?

Lý trưởng lão lại hỏi một lần nữa, trên mặt của lão nói không rõ là nỗi cay đắng hay nụ cười. nguồn TruyenFull.vn

- Là do ta giết.

Lâm Hi gật đầu. Vào lúc này, căn bản là hắn không thể động đậy. Lý trưởng lão chỉ cần lại xuất ra một chưởng thì hắn nhất định phải chết.

- Người trẻ tuổi, ngươi thật sự là rất đáng sợ. Chết ở trong tay của ngươi, ta không oan.

Lý trưởng lão thở một tiếng thật dài:

- Ta chỉ có một vấn đề cuối cùng. Hãy nói cho ta biết, tên ngươi là gì?

- Lâm Hi.

Lâm Hi không có chút gì do dự.

- Lâm Hi? Lâm Hi!...

Lý trưởng lão lúc đầu có vẻ mặt mờ mịt, sau đó dường như nhớ ra điều gì, gương mặt liên tục biến ảo, lẫn lộn đủ loại cảm xúc:

- Thì ra là ngươi! Ngũ Lôi Phái có nhân vật bực này như ngươi, chấn hưng có thể thấy được. Chết ở trong tay của ngươi, lão phu không... Oán...

Mái đầu bạc của Lý trưởng lão chậm rãi gục xuống, khí tức sinh mệnh trong cơ thể nhanh chóng trở nên yếu ớt.

- Đúng vậy, một chút cũng không oán.

Hai vai Lâm Hi cùng phát lực, bộp một tiếng, đi xuống từ trên vách tường của hang động. Năm ngón tay hắn căng thẳng, một quả tim trong tay hắn "phịch" một tiếng, bị bóp đến nát bấy:

- Nhìn thấy ngươi sắp chết, ta lại nói cho ngươi một bí mật. Tam Thái Tử của Liệt Dương Tông các ngươi cũng là ta giết!

Trên gương mặt chỉ còn hơi thở yếu ớt của Lý trưởng lão lộ ra một chút khiếp sợ, lập tức lại có vẻ mặt vui mừng thanh thản, làm như cảm kích Lâm Hi đã nói bí mật này cho lão vào lúc sắp chết.

Mái đầu rũ xuống, Lý trưởng lão liền không nhúc nhích, hoàn toàn đã chết.

Ở trong ngực lão có một cái động lớn, máu tươi ồ ồ không ngừng tuôn ra, trái tim bên trong đã sớm không thấy!

- Cường giả Long Lực Kỳ, thật sự là đáng sợ.

Lâm Hi nhìn xác chết của Lý trưởng lão mà thở phào một cái thật dài, vẻ cảnh giác lúc nào cũng thấy trong mắt mới dần dần bị đánh tan. Trong một kích vừa rồi kia, hắn đã móc ra được trái tim của Lý trưởng lão, nhưng mà dưới tình huống như vậy, lão ta lại vẫn còn chưa chết.

Không thể không nói, cường giả Long Lực Kỳ, sinh mệnh lực quả thực là khủng bố!

Lâm Hi thậm chí không dám tưởng tượng, nếu mà một kích kia của mình có gì lệch lạc, vậy kết quả cuối cùng sẽ là cái gì.

- Lần sau mà không nắm chắc chắn trong tay, có lẽ không nên đụng đến loại cường giả Long Lực Kỳ!

Nhớ ra tình huống vừa mới rồi, trên người Lâm Hi cũng toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa như tắm. Chỉ dựa vào công lực hiện tại của hắn, vốn là hoàn toàn không thể đối kháng một vị cường giả Long Lực Kỳ. Thậm chí liền ngay cả thân thể của lão ta cũng đều không chọc thủng nổi.

Nhưng mà, Giác Mãng trước đây đã hung hăng cắn một cái, trực tiếp khoét ra thành một cái lỗ lớn ở trên ngực của lão, do đó đã tạo ra cơ hội cho Lâm Hi ra tay. Nếu mà không có như thế, Lâm Hi cũng không dám có loại kế hoạch đi đối phó một vị Trưởng lão Long Lực.

Có điều, thắng bại đã thành kết cục đã định, nhiều lời không thay đổi khác được nữa. Đưa tay sờ mó trên người lão, Lâm Hi liền lấy ra viên nội đan Giác Mãng kia. Nội đan của mãnh thú Đệ Cửu Trọng, không giống loại cấp thấp.

Ti ti!

Tay phải của Lâm Hi cầm lấy viên Thú Đan cửu cấp này, mắt nhắm lại. Lập tức hắn thi triển "Quân Lâm Thiên Hạ Thể" để thu nạp nguyên khí ở trong đó. Những tia khói ẩn hiện ở giữa năm ngón tay của hắn, mà viên Thú Đan Giác Mãng kia cũng nhanh chóng thu nhỏ lại.

Năng lượng tràn trề không ngừng ùa vào trong cơ thể Lâm Hi, cải tạo gân, cốt, làn da của hắn. Lực lượng của Lâm Hi đang tăng trưởng tính bằng lần. Làn da của hắn càng ngày càng dầy, thân thể cường đại, không hề giới hạn ở bề mặt ngoài nữa, mà bắt đầu xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng.

Dần dần, dưới lớp da của Lâm Hi, một màu hoàng kim nhàn nhạt càng ngày càng ngấm sâu. Lúc mới đầu còn không rõ ràng, nhưng về sau càng ngày càng rõ nét, màu sắc càng ngày càng sâu, ánh vàng tản mát ra cũng càng ngày càng sáng lên.

Ánh vàng lóng lánh, cứng như Kim Cương, đây đã là dấu hiệu của Đệ Bát Trọng!

Ti!

Đến khi một tia nguyên khí cuối cùng của nội đan được hấp thu, lực lượng của Lâm Hi đã tăng vọt đến 16000 cân cự lực, trực tiếp trở thành gấp đôi. Mà có được cự lực vạn cân, đúng là dấu hiệu thấp nhất của cường giả Long Lực Kỳ.

Thay lời khác nói, hiện tại Lâm Hi đã có được tư cách vật lộn đọ sức lực với Cự Long!

Một quả Thú Đan Long Lực Kỳ đã cho Lâm Hi có được lợi ích đến như vậy, quả thực khó có thể tin nổi.

- Được, sẽ nuốt nốt tinh khí trong cơ thể Giác Mãng kia!

Lâm Hi mở mắt ra, bước dài đi tới. Lúc này thân hình hắn cường đại thật sự giống như một con Cự Long, cả hang động đều chấn động ở dưới bước chân của hắn, như thể chống đỡ không nổi lực lượng của hắn vậy.

Đây là hiện tượng do lực lượng tăng trưởng quá nhanh, mà hắn vẫn còn chưa quen thuộc với lực lượng cường đại trong cơ thể nên tạm thời không có cách nào khống chế được.

Lâm Hi dừng bước chân lại, cúi đầu ngẫm nghĩ chỉ chốc lát rồi lại lần nữa đi đi lại lại. Loại cảm giác đất trời rung rinh này lập tức biến mất không còn dấu vết, rõ ràng là hắn đã quen thuộc được với lực lượng trong cơ thể.

Xoạt!

Lâm Hi vừa nhấc một tay, lập tức nâng lên con Giác Mãng nặng như quả núi này. Hiện tại bên trong thân thể hắn có được lực lượng vô biên, chính là cảm giác đến một quả núi cũng đều có thể nâng lên được.

Ục... ục...!

Máu huyết Giác Mãng nóng bỏng từ chỗ vỡ ở dưới bụng giống như con sông lớn cuồn cuộn chảy xuống. Lâm Hi há miệng rồi cứ ực ực ực nuốt đi vào.

Cái miệng của hắn tựa như một cái động không đáy, có bao nhiêu máu huyết liền nuốt được vào bấy nhiêu. Hoàn toàn không bị cảm giác về dung lượng hạn chế.

Những tia nhiệt khí không ngừng tản mát ra từ các lỗ chân lông trên toàn thân hắn. Đây là Lâm Hi vừa uống mãng huyết, vừa vận chuyển pháp môn "Quân Lâm Thiên Hạ Thể" để không ngừng nuốt chửng bằng hết tinh huyết trong mãng huyết.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thần Tọa