Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 53: 53: Văn Đạo Đệ Nhất Nam Ly


Chư vị trưởng lão ở đây đều là Hiền Nhân tôn sư, bất kỳ người nào đều có thể tạm thời thay thế Kính Trần sư huynh chấp chưởng Kính Thai Viện.

Trong lòng Lục Cốc Hiền Nhân sớm đã có tính toán, nghe Bạch Thương Đông nói xong liền lập tức nói.

Bạch Thương Đông cười lạnh nói: Lục Cốc sư huynh, ngươi thật đúng là đã tính toán rất kỹ a.

Thân là một trong các trưởng lão của Nam Ly Thư Viện, quan tâm tới đồng môn vốn là ta nên làm.

Lục Cốc Hiền Nhân lạnh nhạt nói, mấy vị Hiền Nhân khác đều vội vàng hùa theo.

Đề nghị của Lục Cốc sư huynh rất hay, viện trưởng xem nên chọn người nào thay thế Kính Trần sư huynh tạm thời chấp chưởng Kính Thai Viện đây?Ta thấy Lục Cốc sư huynh là được rồi.

Không sai không sai, Lục Cốc sư huynh là người lão thành chững chạc, văn võ đều tốt, đức uy đều đủ, thực là nhân tuyển tạm thay Kính Trần sư huynh có một không hai.

Bạch Thương Đông lạnh lùng nhìn bọn Lục Cốc Hiền Nhân ngươi một lời ta một lời thảo luận xem ai thay thế Kính Trần chấp chưởng Kính Thai Viện, không khỏi cười lạnh nói: Nam Ly Thư Viện ta đã truyền thừa vạn năm rồi, lựa chọn người chấp chưởng các viện, trước đây đều là do đệ tử các viện tự đi đề cử ra đảm nhiệm, ngay cả viện trưởng đều không được nhúng tay vào sự vụ bên trong các viện, không biết các vị trưởng lão rốt cuộc là có ý gì, vậy mà có ý đồ chấm mútKính Thai Viện ta? Chẳng lẽ là muốn thừa dịp sư phụ ta không có mặt, muốn cưỡng ép đoạt đi Kính Thai Viện ta hay sao?Không để cho mấy người bọn Lục Cốc nói chuyện, Bạch Thương Đông lập tức lại nói tiếp: Sư phụ ta vì ngàn vạn đệ tử Nam Ly Thư Viện, không tiếc đặt mình vào nguy hiểm ở nơi luyện ngục kia lấy thân trấn thủ tà ma, nhưng những người các ngươi chẳng những không biết cảm ơn, còn muốn thừa dịp lão nhân gia ông ta không có mặt, cưỡng ép đoạt cơ nghiệp của lão nhân gia, lương tâm của các ngươi đều bị chó ăn rồi hay sao?Được được, các ngươi lòng lang dạ sói muốn cướp đoạt cơ nghiệp Kính Thai Viện thật hay sao? Bạch Thương Đông ta chỉ là một Văn Sĩ, không phải là đối thủ của những Hiền Nhân đại năng các ngươi, không gánh nổi cơ nghiệp của ân sư lão nhân gia, là ta đáng chết, là ta vô năng thật xin lỗi ân sư lão nhân gia, không phòng giữ được người khác cướp mất cơ nghiệp thì ta cũng không muốn sống nữa, xin viện trưởng ân chuẩn ta đi theo ân sư trấn thủ tử quan, lấy cái chết đểbáo ân đức của sư phụ lão nhân gia, cũng vì annguy của ngàn vạn đệ tử Nam Ly Thư Viện ta bỏ ta một chút sức mọn, mặc kệ như thế nào ta từ đầu đến cuối đều tin tưởng, Nam Ly Thư Viện chúng ta thủy chung là thiện giả nhiều ác giả thiếu, loại lấy oán báo đức, không biết liêm sỉ, lấn áp hậu bối, vô liêm sỉ cưỡng đoạt cơ nghiệp người khác giống như thế này cũng chỉ là số rất ít! Bạch Thương Đông khom người đứng ở trước mặt Phó Thanh Y, bộ dáng đại nghĩa lẫm nhiên,dõng dạc, nhưng lại đem bọn Lục Cốc Hiền Nhân mắng cho máu chó xối đầu, đem mấy vị Hiền Nhân bọn Lục Cốc nghe tới ngẩn người, liền chen miệng cũng không chen được.

Ngươi nói cái gì vậy? Chúng ta lúc nào nói muốn cướp Kính Thai Viện rồi hả? Liền địa phương rách như Kính Thai Viện kia, mời chúng ta đi chúng ta đều không đi.

Bọn trưởng lão Quang Sơn nghe thấy lời này của Bạch Thương Đông, nơi nào còn dám nói tới chuyện tìm người tạm thay Kính Thai Viện, nếu nói thêm gì nữa, bọn họ liền thật sự thành ác bá đoạt cơ nghiệp của người, còn lấn áp hậu bối.

Nếu như lời này truyền đi, Sư giả cùng đệ tử của 36 đảo Nam Ly sẽ ra sao? Chí Nhân Kính Trần người ta xả thân trấn thủ tử quan, bọn họ lại cường đoạt Kính Thai Viện của Chí Nhân Kính Trần, tội danh này bọn họ chính là vạn vạn lần không gánh vác được.

Hào Liên Ẩn vẫn một mực ở bên cạnh không nói gì, nhìn bộ dáng khẳng khái bi tráng kia của Bạch Thương Đông, dở khóc dở cười thầm nghĩ: Chẳng trách người như Kính Trần sư thúc sẽ thừa nhận tên đệ tử này, người này quả thật là có chút không tầm thường, nhưng mà chỉ là quá vô lại một chút! Phó Thanh Y nhìn Bạch Thương Đông một cái, lại nhìn bộ dáng vừa tức vừa giận vừa sợ lại lúng túng của mấy vị trưởng lão bọn Lục Cốc, Quang Sơn một chút, trong lòng mỉm cười, sau khi thu liễm tâm thần liền nghiêm nghị nói: Ngươi không nên nói bậy nói bạ, các vị trưởng lão cùng Kính Trần sư huynh tình như huynh đệ, bọn họ cũng là lo nghĩ cho Kính Thai Viện, ai lại muốn cướp đoạt cơ nghiệp Kính Thai Viện, ngươi chớ có nói bậy bạ.

Dừng lại một chút, Phó Thanh Y lại nói: Nhưng mà ngươi nói cũng không sai, trước đây người chấp chưởng các viện đều là do các viện tự đề cử, người ngoài nhúng tay vào xác thực là không ổn, đề nghị để cho các trưởng lão khác tạm thời chấp chưởng Kính Thai Viện liền không cần nói nữa, Bạch Thương Đông ngươi đứng lên đi.

Cám ơn viện trưởng làm chủ cho Kính Thai Viện nhất mạch chúng ta, ta thay sư phụ lão nhân gia cám ơn ngài, nếu không phải là ngài bảo toàn cơ nghiệp của Kính Thai Viện chúng ta, ta cho dù chết, cũng không có mặt mũi gặp lại ân sư rồi.

Bạch Thương Đông từ dưới đất đứng lên, lại nói tiếp: Viện trưởng, ngài xem có thể đem một phần lệnh chiêu mộ thuộc về Kính Thai Viện chúng ta cho ta trước hay không, bây giờ ân sư đã đang trấn thủ tử quan, nhân tài của Kính ThaiViện nhất mạch chúng ta điêu linh, ta thật sự không đành lòng nhìn ân sư lão nhân gia tóc bạc hoa râm sau khi từ trong tử quan ra ngoài, nhìn thấy Kính Thai Viện đã không có một bóng người, ngay cả một đệ tử nghênh đón cũng không có, đó đúng là chuyện bi thương bực nào.

Không được, coi như miệng ngươi ói hoa sen, lệnh chiêu mộ cũng tuyệt không thể cho ngươi, ngươi chỉ là một Văn Sĩ, tuyệt không có tư cách thu nhận học trò, đây cũng là điều luật của Nam Ly Thư Viện chúng ta.

Không chờ Phó Thanh Y nói chuyện, Lục Cốc ngay lập tức đã xụ mặt lại nói, xem ra là đã quyết tâm không cho Bạch Thương Đông lệnh chiêu mộ.

Lục Cốc trưởng lão nói cũng có đạo lý, ngươi chỉ là một Văn Sĩ, làm sao có thể thu đệ tử Văn Sĩ khác làm đệ tử đây? Phó Thanh Y trầm ngâm nói.

Bạch Thương Đông biết rõ cuối cùng vẫn là phải xem thực lực, không có thực lực chỉ dựa vào ăn nói suông là không có khả năng cầm được lệnh chiêu mộ, cũng không có khả năng chân chính lấy được phần tài nguyên thuộc về Kính Thai Viện kia.

Mấy vị trưởng lão, không biết các vị có thể có tư cách thu đồ đệ? Ánh mắt của Bạch Thương Đông rơi lên trên mặt Lục Cốc Hiền Nhân, theo dõi ánh mắt hắn hỏi.

Đương nhiên, đệ tử ta có mười bảy vị, đã có mười sáu người tấn thăng thành chân nhân, còn có một người là cấp chínchân nhân, chỉ thiếu chút nữa liền có thể tấn thăng Hiền Nhân.

Mặt Lục Cốc Hiền Nhân mang vẻ đắc ý.

Lục Cốc sư huynh quá khiêm nhường rồi, tại sao không nói đệ tử thứ mười bảy kia, bây giờ đã là Hiền Nhân tôn sư.

Quang Sơn cười nhìn về phía Liên Ẩn Hiền Nhân.

Hào Liên Ẩn là con gái ta, từ nhỏ đã theo ta tu hành, tấn thăng Hiền Nhân đó là chuyện đương nhiên.

Lục Cốc Hiền Nhân càng thêm đắc ý.

Bạch Thương Đông lại giống như là không nghe thấy, xoay người hành lễ với Phó Thanh Y nói: Viện trưởng, nếu bọn họ đều có tư cách thu học trò, vậy liền không có vấn đề gì rồi, ta kém thế nào đi nữa cũng sẽ không kém hơn bọn họ, bọn họ đều có tư cách, ta dĩ nhiên là có tư cách hơn rồi.

Nhóc con miệng còn hôi sữa, ngươi nói bậy nói bạ cái gì đó? Một đám trưởng lão bọn Lục Cốc, Quang Sơn đều giận dữ, nếu không phải là ở trước mặt Phó Thanh Y, bọn họ hận không thể ngay lập tức sẽ chém Bạch Thương Đông.

Sư phụ ta tu là văn đạo, truyền lại cũng là văn đạo, thân là đệ tử chân truyền duy nhất của sư phụ, ta tự hỏi loại trừ sư phụ ta ra, là văn đạo số một ở Nam Ly Thư Viện, tự nhiên có tư cách thay thế sư phụ lão nhân gia chấp chưởng Kính Thai Viện chiêu thu đệ tử truyền đạo thụ nghiệp.

Nếu như mấy vị trưởng lão không phục, có thể tỷ thí văn đạo với ta, nếu như Bạch Thương Đông ta thua, thân túi da này cùng Kính Thai Viện mặc cho các vị xử trí, tuyệt không có nửa câu oánhận.

Thế nhưng nếu như ta thắng, về sau Kính Thai Viện do ta chấp chưởng, còn có đãi ngộ gì đó như của ba mươi lăm viện, Kính Thai Viện chúng ta một phân cũng không thể thiếu.

Bạch Thương Đông khinh miệt nhìn một đám trưởng lão bọn Lục Cốc nói.

.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thần Phẩm Đạo Thánh