Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 36: 36: Dồn Vào Tử Địa


Lưu Thiên Thành cắn răng một cái, cũng phóng người lên trên La Thú phóng tới bên trong bầy Hắc Giáp Thỏ, mấy người khác cũng đều rối rít cũng bắt chước, vọt vào trong bầy Hắc Giáp Thỏ, chỉ có Lý Kỳ vẫn còn sợ hãi trong lòng, vẫn tiếp tục đau khổ cầu khẩn Phương Kiếm Hào.

Kiếm quang chợt lóe lên, đầu của Lý Kỳ lập tức bay lên giữa không trung, máu tươi từ trên thi thể đã đổ xuống đất phun tung tóe ra ngòa, nhiễm đỏ núi đá xung quanh.

Phương Kiếm Hào nhìn cũng không thèm nhìn thi thể của Lý Kỳ, cầm lấy Kiếm khí Thánh phẩm không nhiễm một chút máu tươi ở trong tay, đi tới chỗ mấy người bọn Bạch Thương Đông, chỉ là đi cũng không nhanh, mắt nhìn về phía vài người, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc cùng tàn nhẫn.

Đại Bạch Nga vỗ hai cánh, đánh bay đám Hắc Giáp Thỏ đang nhào tới ra ngoài, mười mấy con Hắc Giáp Thỏ đều không tới gần nó được, mỗi một con đều bị đánh cho gãy xương nứt thịt, sự ngang ngược của Thánh phẩm Thánh Thú hoàn toàn lộ ra.

Nhưng mà Hắc Giáp Thỏ thật sự là quá nhiều, giống như là dòng nước lũ một đợt tiếp một đợt, giết thế nào cũng không giết hết, rất nhiều con Hắc Giáp Thỏ đều trực tiếp nhảy lên trên lưng Đại Bạch Nga, nhào tới Bạch Thương Đông, Ninh Tuyết cùng Tử Y.

Ninh Tuyết cùng Bạch Thương Đông múa binh khí chém chết đám Hắc Giáp Thỏ đã nhảy lên trên lưng Đại Bạch Nga, Tử Y lại không có binh khí, tay không đem từng con Hắc Giáp Thỏ đập bay ra ngoài, thoạt nhìn thân thủ cũng khá tốt.

Bọn Bạch Thương Đông ở trong dòng lũ Hắc Giáp Thỏ đi ngược dòng, cho dù Đại Bạch Nga ngang ngược không gì sánh được, vẫn có một loại cảm giác nửa bước khó đi, liều chết xung phong vài chục phút, nhưng ngay cả khoảng cách mười mét đều chưa thể đi hết.

Bạch Thương Đông, mùi vị của cái chết như thế nào? Phương Kiếm Hào từng bước một đi tới, phàm là Hắc Giáp Thỏ đến gần hắn đều bị kiếm quang trực tiếp chém chết, mặc dù đi rất chậm, nhưng chỉ trong chốc lát đã chạy tới phía sau bọn Bạch Thương Đông.

Chu Đông Điền ở phía sau cùng nhìn thấy Phương Kiếm Hào đang ép tới gần, trong lòng hoảng hốt, binh khí trên tay bị rối loạn, lập tức bị mấy con Hắc Giáp Thỏ nhào tới bên cạnh, từ trên thân La Thú rớt xuống, trong nháy mắt đã bị Hắc Giáp Thỏ bao phủ, chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết, sau đó đã bị đám Hắc Giáp Thỏ cắn thành mảnh nhỏ.

Lý Liên Sơn ở cách Chu Đông Điền gần nhất nhìn thấy thế liền sợ vỡ mật, dốc sức muốn xông về phía trước, nhưng lại căn bản là không thể xông qua được bầy Hắc Giáp Thỏ đen kịt.

Kiếm quang chợt lóe lên, Lý Liên Sơn tính cả La Thú cùng mười mấy con Hắc Giáp Thỏ bên cạnh liền trực tiếp bị kiếm quang chém đứt thân thể, liền kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra thì thi thể đã bị chia lìa.

Trong lòng bọn Lưu Thiên Thành cảm thấy hoảng sợ, tất cả đều sinh ra cảm giác tuyệt vọng, bây giờ trước có sói sau có hổ, lần này chỉ sợ là sẽ khó thoát khỏi cái chết rồi.

Bạch Thương Đông vốn không phải là một người bó tay chờ chết, trong đầu có trăm ngàn suy nghĩ, suy nghĩ xem phải làm như thế nào mới có thể đánh vỡ tình thế chắc chắn phải chết này, mặc dù đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp, nhưng đều khó mà thực hiện được, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, mánh khóe bình thường căn bản là không có chỗ để dùng.

Lúc Bạch Thương Đông đang vô kế khả thi, đột nhiên nghe thấy bên cạnh không biết là ai phát ra tiếng kêu lạ Khanh khách, chuyển mắt nhìn tới, chính là Tử Y kia đang trợn to mắt, quai hàm gồ lên, phát ra tiếng khanh khách cực kỳ cổ quái.

Theo tiếng khanh khách phát ra từ trong miệng Tử Y càng ngày càng lớn, những con Ma Vật kia đột nhiên giống như là bị mê muội, bỏ qua không để ý tới mấy người bọn Bạch Thương Đông, giống như dòng lũ mãnh thú phóng tới chỗ Phương Kiếm Hào.

Theo ta đi.

Tử Y từ trên trên lưng Đại Bạch Nga nhảy xuống, chui vào trong bầy Hắc Giáp Thỏ, vừa chui vào bên trong, vừa phát ra tiếng khanh khách quỷ dị kia.

Bọn Bạch Thương Đông cảm thấy ngạc nhiên nghi ngờ, Bạch Thương Đông cắn răng một cái, thu hồi Đại Bạch Nga, học theo dáng vẻ của Tử Y chui vào trong bầy Hắc Giáp Thỏ.

Mặc dù mấy người bọn Lưu Thiên Thành không biết đến cùng là Tử Y đang làm gì, nhưng trước mắt chính là đường sống duy nhất, cũng đều thu hồi La Thú chui vào trong bầy Hắc Giáp Thỏ.

Không có vật cưỡi có hình thể khổng lồ, thân hình của mấy người rất nhanh đã bị bầy Hắc Giáp Thỏ bao phủ, những con Hắc Giáp Thỏ này nguyên bản thấy người sẽ xông vào cắn xé, lúc này lại chẳng quan tâm đối với bọn họ, mặc cho bọn họ từ bên cạnh mình đi qua, cũng không có một chút phản ứng nào, chỉ là giống như nổi điên một mực hướng phương hướng kiếm quang bên kia trào lên.

Phương Kiếm Hào thấy tình huống khác thường như vậy, sau khi hơi ngẩn người, hừ lạnh một tiếng, kiếm khí trong tay đại khai đại hợp, gắng gượng quét ra một lối đi, đuổi theo mấy người bọn Bạch Thương Đông.

Hắc Giáp Thỏ chỉ là Văn Sĩ tứ phẩm căn bản khó mà ngăn cản được kiếm quang của hắn, bị kiếm quang chạm đến ngay lập tức sẽ bị cắt thành vài đoạn, lượng lớn Hắc Giáp Thỏ bị chém giết, thỉnh thoảng có Thánh Vật Lệnh từ trong thi thể Hắc Giáp Thỏ lao ra.

Mấy người bọn Bạch Thương Đông đi theo sau lưng Tử Y dốc sức chạy tới phía trước, có Hắc Giáp Thỏ ngăn trở bước chân của Phương Kiếm Hào, trong chốc lát Phương Kiếm Hào cũng khó đuổi kịp bọn họ, chỉ là muốn vứt bỏ Phương Kiếm Hào thì cũng không khả năng, khoảng cách giữa Phương Kiếm Hào và bọn họ ngược lại càng ngày càng gần.

Sau khi Tử Y dẫn bọn họ vọt vào trong hẻm núi, bọn họ lập tức nhìn thấy vách đá bên cạnh hẻm núi không biết từ lúc nào đã nứt ra một lỗ hổng cao mấy trượng, những con Hắc Giáp Thỏ này chính là từ bên trong lỗ hổng trên vách đá kia tràn ra.

Tử Y cũng không nói chuyện, vậy mà vọt tới chỗ lỗ hổng kia.

Chạy về phía bên kia như thế à, trên vách núi này đột nhiên có một cái lỗ hổng, bên trong xông ra nhiều Ma Vật như vậy, rất có thể là bên trong lòng núi xuất hiện ma ngấn, nếu như chúng ta vọt vào, sợ rằng càng ngày sẽ gặp phải càng nhiều Ma Vật hơn.

Chu Phong la lên.

Tử Y lại không thèm để ý đến hắn, vọt tới bên cạnh lỗ hổng kia, tung người nhảy vào bên trong lỗ hổng, trong nháy mắt liền biến mất.

Bạch Thương Đông vọt tới trước lỗ hổng, hướng vào bên trong nhìn một cái, nhất thời hít vào một luồng khí lạnh, lỗ hổng này cũng không phải là thẳng tắp dẫn vào bên trong lòng núi, mà là đi xuống một hang động đen thui sâu không thấy đáy, mặc dù Bạch Thương Đông tu luyện qua Kính Tâm Nhãn, tập trung thị lực vẫn không nhìn thấy phía dưới động đất này rốt cuộc là có cái gì, chỉ nhìn ra khoảng hơn mười thước, phía dưới đều là một vùng đen ngòm cái gì cũng khôngnhìn thấy, thật giống như là một cái động không đáy đi thông tới địa ngục.

Những con Hắc Giáp Thỏ kia chính là từ phía dưới động đất leo lên, lúc này vẫn đang không ngừng bò ra ngoài, cũng không biết rốt cuộc là có bao nhiêu con.

Tử Y! Tử Y! Bạch Thương Đông ở trên mặt đất trước hang động gọi hai tiếng, nhưng không nghe thấy Tử Y trả lời, ngược lại là những con Hắc Giáp Thỏ mới vừa rồi còn không để ý tới bọn họ, lúc này rốt cuộc lại lộ ra răng nanh đối với bọn họ, giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ đánh về phía bọn họ, đem máu thịt của bọn họ gặm sạch sẽ.

Làm sao bây giờ, chúng ta làm cái gì bây giờ? Tên Tử Y kia cổ cổ quái quái, cũng không phải là thứ gì tốt, không biết là trong động đất này có gì đó cổ quái hay không, chúng ta nhảy xuống sợ rằng sẽ chết thảm hại hơn.

Bọn Lưu Thiên Thành cũng vọt tới trước động đất, Chu Phong nhìn động đất sâu không thấy đáy kia, vẻ mặt đưa đám nói.

Bạch Thương Đông nhìn về phía sau một cái, chỉ thấy kiếm quang trong bầy Hắc Giáp Thỏ bắn ra, Phương Kiếm Hào kia vậy mà đã vọt tới chỗ cách bọn họ chưa đủ mười trượng, đang nhìn Bạch Thương Đông cười, chỉ là nụ cười kia lại để cho người ra nhìn mà cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Chỗ Phương Kiếm Hào đi qua đã thành một con đường máu do hài cốt cùng máu tươi lát thành, không biết đã có mấy ngàn mấy vạn con Hắc Giáp Thỏ bị hắn chém chết, phàm là Hắc Giáp Thỏ đến gần phạm vi ba mét quanh hắn, liền một con toàn thây cũng không thể lưu lại.

Chết thì chết.

Trong lòng Bạch Thương Đông nảy sinh ác độc, cắn răng một cái tung người nhảy vào bên trong động đất.

.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thần Phẩm Đạo Thánh