Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 22: 22: Tứ Tượng Đảo


Này, ngươi tên là gì? Bạch Thương Đông không có hứng thú gì nhìn Kính Trần Hiền Nhân ngẩn người, Kính Trần Hiền Nhân đứng trước kính thạch chưa tới một canh giờ, Bạch Thương Đông đã đi khắp Kính Thai Đảo một lần, nhưng lại không có phát hiện ra thuyền bè gì.

Ta tên Tống Nhạc.

Thiếu niên kia đáp lại với vẻ cổ quái.

Nếu là khi nãy, hắn ta mới khinh thường trả lời Bạch Thương Đông, mặc dù trên danh nghĩa Bạch Thương Đông là đệ tử của Kính Trần Hiền Nhân, nhưng trên thực tế lại không khác gì tù nhân, mặc dù hắn ta chỉ là một thiếu niên, nhưng cũng coi thường Bạch Thương Đông.

Nhưng bây giờ lại khác rồi, ngay cả Kính Trần Hiền Nhân cũng bị thơ do Bạch Thương Đông thơ thuyết phục, hắn ta nào dám bất kính với Bạch Thương Đông.

Ta nói này tiểu Nhạc tử, ở gần đây có hòn đảo nào tương đối náo nhiệt? Bạch Thương Đông không biết Kính Trần Hiền Nhân sẽ ngẩn người ở nơi đó bao lâu nữa nên hắn chuẩn bị đi đi dạo khắp nơi một vòng trước.

Ngươi muốn rời khỏi Kính Thai Đảo? Chuyện này thì tuyệt đối không thể.

Tống Nhạc nhất thời kinh hãi, liên tục lắc đầu rồi khoát tay nói.

Tại sao ta không thể rời khỏi Kính Thai Đảo? Bạch Thương Đông cười mà không phải cười nhìn Tống Nhạc kinh hoảng thất thố.

Bởi vì! Bởi vì! Tống Nhạc bởi vì nửa ngày, cũng không nói ra được lý do gì, hiện tại hắn ta nào dám nói với Bạch Thương Đông rằng hắn là bị nhốt ở chỗ này, đương nhiên không thể rời đi Kính Thai Đảo.

Bởi vì sao? Bạch Thương Đông cười tủm tỉm nhìn Tống Nhạc.

Bởi vì trên đảo chúng ta không có thuyền bè.

Hiền Nhân có khả năng phi thiên độn địa, tới lui không cần dùng thuyền bè, hơn nữa Hiền Nhân cũng từng ra lệnh, không vào Chí Nhân không ra khoit Kính Thai, cho nên trên đảo này không có thuyền bè.

Tống Nhạc đảo mắt một vòng, nghĩ ra cách giải thích.

Không có thuyền bè, ngươi ra vào Kính Thai Đảo như thế? Bạch Thương Đông hỏi Tống Nhạc.

Cứ tới đầu mỗi tháng, thư viện sẽ cử thuyền bổ sung vật liệu tới tiếp tế cho Kính Thai Đảo, ta không cần rời khỏi đi Kính Thai Đảo.

Tống Nhạc nói.

Ngươi tới nơi này mấy năm rồi? Đều chưa từng rời đi sao? Bạch Thương Đông kinh ngạc nhìn Tống Nhạc.

Hai năm trước ta được phái tới để hầu hạ Hiền Nhân, dựa vào xuất thân cùng thiên tư của ta, có khả năng hầu hạ Hiền Nhân đã là may mắn rất lớn rồi, ta phải dốc toàn lực hầu hạ Hiền Nhân, đi theo Hiền Nhân học văn tu đạo, làm sao lại muốn rời khỏi chứ? Tống Nhạc nghiêm túc nói.

Vậy cũng tốt, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ở gần đây có hòn đảo nào là ta có thể tự đi.

Bạch Thương Đông cũng biết người ở Thánh Giới khác với người địa cầu, đa số người đều một lòng theo đuổi lực lượng, yêu cầu trên phương diện hưởng lạc cũng không cao.

Đối với Tống Nhạc mà nói, có khả năng đi theo một Hiền Nhân tu hành, chỉ sợ chỉ là hạ nhân bưng trà rót nước, đây cũng là cơ hội cực lớn, cần gì quan tâm đến chuyện có bị bao vây trên đảo này hay không.

Xem ra thế giới này vẫn cần ta tới đồng hóa, không đi thanh lâu nhắm rượu thì sao có thể tính là văn nhân chứ.

Bạch Thương Đông cảm thấy nhân loại sống ở Thánh Giới này thật sự quá mệt mỏi, đừng nói không so được với người địa cầu hiện đại, dù là văn nhân cổ đại vậy cũng không so được.

Đảo gần đây nhất là Tứ Tượng đảo có Tứ Tượng viện, Tứ Tượng đảo có rất nhiều Sư giả cùng đệ tử, số lượng người có thể xếp vào nhóm 10 đảo nhiều người nhất trong 36 đảo Nam Ly, trên đảo vô cùng phồn hoa.

Nhưng ngươi không có thuyền bè, nơi đó cách chỗ này mười mấy dặm đường biển, muốn bơi lội qua Tứ Tượng đảo là không có khả năng, hay là chờ Hiền Nhân nhìn xong thơ của ngươi rồi, ngươi lại mời Hiền Nhân dẫn ngươi đi đi.

Tống Nhạc chỉ muốn ngăn chặnBạch Thương Đông, chờ Kính Trần Hiền Nhân tỉnh lại, cần gì phải sợ một Văn Sĩ nho nhỏ như hắn chạy nữa.

Muốn đi Tứ Tượng đảo cần gì thuyền bè.

Bạch Thương Đông đi tới bên bờ, vẫy tay, một con ngỗng lớn có lớp lông trắng như ngọc xuất hiện trước mặt hắn, lắc cái mông béo mập, nhẹ nhàng bơi vào biển.

Bạch Thương Đông nhảy đến trên lưng ngỗng trắng, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc và soi mói của Tống Nhạc bắt đầu bơi về phía Tứ Tượng đảo, ngỗng trắng kia đi ở trên đất bằng thoạt nhìn có vẻ rất vụng về, nhưng vừa vào trong nước thì tốc độ của nó lại nhanh hơn thuyền buồm thuận gió không chỉ gấp đôi.

Mười mấy dặm đường biển, đối với Thánh phẩm ngỗng trắng này cũng chỉ là tốn một lúc thôi, từ xa là có thể nhìn đến một tòa đảo rất đông đúc phồn hoa, bên ngoài đảo có rất nhiều thuyền bè đi lại, cũng không thiếu người cũng cưỡi Thánh Thú giống như Bạch Thương Đông du lịch trên biển.

Thánh Thú thật là đẹp! Cách đó không xa truyền tới tiếng cảm thấn của một thiếu nữ, Bạch Thương Đông quay đầu nhìn sang phía tiếng nói vừa truyền tới, lại thấy một chiếc thuyền đang đi qua bên cạnh hắn, trên mũi thuyền có mấy nam nữ trẻ tuổi đang đứng, trong đó có một thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi đang chỉ ngỗng trắng của hắn rồi nói gì đó với đồng bạn bên cạnh.

Vị sư đệ này, Thánh Thú này của ngươi có muốn bán ra? Khi thuyền kia tới gần ngỗng trắng, một thanh niên áo lam đứng cạnh thiếu nữ kia mở miệng hỏi Bạch Thương Đông.

Ngươi trả giá hợp lý thì bán cho ngươi cũng không sao.

Bạch Thương Đông vừa nhìn đã biết thanh niên này muốn lấy lòng thiếu nữ, hắn cũng nguyện ý giúp người ta hoàn thành ước vọng, thứ hai là hắn bị Xích Long trực tiếp chộp tới, trên người căn bản không có tài vật gì, nếu đối phương ra giá tiền hợp lý, bán con ngỗng trắng này đổi chút tài vật cũng có thể mua mấy thứ mình cần, để tránh bị vây ở Kính Thai Đảo lên, muốn cái gì cũng không có, lúc đó có muốn tu luyệncũng không được.

Sư đệ ra giá đi.

Trần Trình tự tin cười một tiếng.

Giá tiền sao, đổi một bí kỹ cấp Văn Sĩ Thánh phẩm đi, tốt nhất là kỹ năng thân pháp.

Hiện tại Bạch Thương Đông cũng coi như biết tầm quan trọng của võ lực trên Thánh Giới, đổi một bí kỹ Thánh phẩm, về sau ở Kính Thai Đảo cứ chăm chỉ tu hành, cũng coi như có thêm một kỹ năng tự vệ, tránh xảy ra chuyện như trên hòn đảo giữa hồ lần trước, còn cần để người khác cõng chạy.

Một đám nam nữ trên thuyền nghe Bạch Thương Đông ra giá đều thất kinh, Trần Trình càng biến sắc, nhìn chằm chằm Bạch Thương Đông lạnh giọng nói: Vị sư đệ này, ngươi không muốn bán thì nói thẳng là được, đùa bỡn ta như vậy không tốt lắm đâu?Ngươi muốn mua ta muốn bán, đùa bỡn gì chứ? Bạch Thương Đông cau mày nói.

Nói như vậy, ngươi thật sự muốn dùng Thánh Thú ngỗng trắng đến đổi một bí kỹ Thánh phẩm? Trần Trình mặt lạnh hỏi.

Đương nhiên.

Bạch Thương Đông gật đầu nói.

Ngươi cảm thấy Trần Trình ta nhìn giống kẻ ngốc tiêu tiền như rác? Hay cảm thấy Trần Trình ta dễ bắt nạt? Ánh mắt Trần Trình như dao nhìn chằm chằm Bạch Thương Đông nói.

Một Thánh Thú Thánh phẩm đổi một môn bí kỹ Thánh phẩm, ngươi rất thua thiệt sao? Bạch Thương Đông không hiểu giá trị những thứ này lắm, hơi nghi hoặc một chút hỏi.

Gì cơ? Thánh Thú này là Thánh phẩm? Bốn phía nhất thời truyền tới tiếng kinh ngạc, một số thuyền bè và Thánh Thú vốn chỉ là đi ngang qua đều đi về phía bên này tới.

Đây thật sự là Thánh Thú Thánh phẩm? Trần Trình hoài nghi đánh giá Bạch Thương Đông, từ quần áo mà Bạch Thương Đông mặc, nhìn thế nào cũng không giống người có khả năng tùy ý bán Thánh Thú Thánh phẩm.

.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thần Phẩm Đạo Thánh