Thần Hoàng

Chương 18: Cái chết của Liệt Kiếm


Không phải hắn không muốn tiếp tục giải quyết tên rác rưởi này, chỉ là bởi vì khí mạch trong thân thể của hắn hiện giờ như phiên giang đảo hải (dời sông lấp biển) cuồn cuộn sóng. Thôn Thiên nguyên hóa cùng kinh ngoại kỳ huyệt, mặc dù đều là tuyệt đỉnh bí thuật nhưng muốn vận dụng, thực sự cần trả một cái giá khá lớn, đặc biệt cỗ thân thể này của hắn đã không khỏe.

Giết kẻ rác rưởi trước mắt này, Tông Thủ đoán chừng chính hắn cũng sụp đổ đương trường.

Mà giờ khắc này vô luận là Tông Du hay là Tố Sơ Tuyết vẫn chưa phục hồi tinh thần lại. Nhìn mấy cỗ thi thể trên cỏ, họ cơ hồ không tin vào mắt mình.

Hai vị Võ Sư cấp thấp, ba gã Võ sĩ đỉnh phong chỉ đơn giản lưu loát như vậy đã chết dưới kiếm của Tông Thủ.

Toàn bộ quá trình thậm chí không đến sáu mươi nhịp thở.

Tố Sơ Tuyết vốn đã tuyệt vọng co quắp ngã xuống đất, giờ phút này thì tỉnh tỉnh mê mê, mắt mơ hồ mà nhìn hết thảy chung quanh.

Không lâu trước đó, nàng còn tưởng rằng lần này khó có thể may mắn thoát khỏi, nhưng sau một lát tình hình trước mắt đã nghịch chuyển.

Nàng không thể tin nổi lấy tay chọc chọc miệng vết thương của mình, thật sự rất đau!

Mấy nhịp thở sau, Tông Thủ điều tức sóng triều trong thân thể rồi nhìn Tuyết nhi cười cười nói:

- Nàng còn nhớ, vết roi của đường huynh ta vì đâu mà có không?

Tố Sơ Tuyết lúc này mới giựt mình tỉnh lại, lập tức không để ý tới chuyện mất máu nhiều quá mà choáng váng, thanh âm của nàng trở nên ngạo nghễ:

- Trước kia Tông Du mạo phạm thế tử, Quân thượng sai người dùng long tiên đánh trước mặt tất cả mọi người ba ngày ba đêm, trục xuất khỏi Càn Thiên Sơn phế làm tiện nô, muốn hắn vĩnh viễn nhớ kỹ, thế tử nhà ta không phải hắn có thể xúc phạm.

- Câm miệng!

Khuôn mặt Tông Du triệt để vặn vẹo, từ trên vẻ mặt đỏ đó thình lình hiện ra vô số vết máu, xấu xí dữ tợn. Hai tay nắm chặt, khí kình bừng bừng tán ra khiến cho bụi cỏ quanh người bật gốc lên.

Tông Du giận như điên cất bước về phía trước, lại chỉ thấy Tông Thủ giống như cười mà không phải cười nhàn nhạt nhìn mình.

Cả người hắn giống như một cây chuối đổ, toàn bộ phẫn uất đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Tông Thủ vừa rồi cường hãn tru sát huynh đệ Lệ thị, hôm nay đừng nói là trả thù, có thể bình yên thoát thân hay không cũng chưa biết được.

Thần sắc Tông Du âm trầm suy nghĩ một hồi sau đó hắn cắn răng đánh tới Tố Sơ Tuyết bên cạnh.

Chỉ là trong tầm mắt hắn nhìn thấy thiếu niên kia đối diện đang cười lãnh khốc với mình.

Tay áo tay phải phảng phất là gió nhẹ phất động, một đạo bạch quang không thể nhận ra lăng không phóng tới, Tông Du không thể né tránh đã bị xuyên thủng cổ họng.

- Phốc phốc!

Tông Du thậm chí nghe thấy tiếng xương cổ nát bấy của thấy mình, từng vòi máu tươi dưới áp lực mạnh phun ra.

Sau đó trong tầm mắt càng ngày càng lờ mờ nhìn Tông Thủ dạo bước đến trước mắt.

- Đáng tiếc, võ học cái thế này, lần đầu ra tay lấy đao giết người mà lại đụng phải rác rưởi...

Thu hồi phi đao mỏng như lá liễu từ trên cổ Tông Du chết không nhắm mắt, Tông Thủ lại thuận tay vung lên rũ huyết dịch đi.

Cảm ứng linh giác bên trên khẩu phi đao trong chốc lát đã triệt để đoạn tuyệt.

Giờ phút này chỉ mượn động tác này đó che dấu Thôn Thiên nguyên hóa đại pháp của hắn, hút đi toàn bộ khí huyết tinh nguyên còn sót lại của Tông Du.

Sau đó là không có hứng thú liếc Tông Du, hắn vuốt ve tóc của Tố Sơ Tuyết liền cười ha ha đi tới ngoài trăm trượng, nơi đao kiếm va chạm không ngớt. xem tại TruyenFull.vn

Nói đám người Tông Du là rác rưởi, tuyệt không phải chỉ là vì kích thích người này mà thôi, mà là ở trong bản tâm của hắn xác thực cho rằng như thế.

Chân chính có chút ít hung hiểm là bên ngoài một trăm sáu mươi trượng, Doãn Dương áp chế thương thế ở bụng phản kích Liệt Kiếm Ô Duy! Cũng chỉ có người này, có thể làm hắn coi trọng một chút.

Võ Sư tiến vào trung giai đỉnh phong mạnh hơn Võ Sư cấp thấp không chỉ một phần, nguyên lực Tông Du cống hiến vượt qua huynh đệ Lệ thị ít nhất ba thành.

Mặc dù đem những toàn bộ chúng hấp thu cộng với chân khí trong cơ thể thì hắn cũng chỉ có thể phát ra một kích bằng phi đao vượt qua thất giai, khiêu chiến thất mạch Bí Võ Sư một lần,

Thành tức thì sinh, bại tức thì vong!

Tới một trăm bốn mươi trượng, Tông Thủ dừng lại một chút lục soát thi thể bên cạnh chốc lát.

Sau đó hắn âm thầm tán thưởng Doãn Dương, cái tên chết tiệt này mặc dù không biết tính danh. Bất quá nhìn da thịt và cốt cách của hắn có quang trạch có thể thấy cảnh giới tu vi rõ ràng phía trên Võ Sư, đến Bí Võ Cảnh.

Doãn Dương dùng thế sét đánh lôi đình đánh với người này, mặc dù bị thương nặng nhưng thực sự tránh khỏi chính mình lâm vào cảnh hai mặt thụ địch, quả nhiên là quả quyết tàn nhẫn. Mà giờ khắc này đao ảnh trùng trùng điệp điệp, sâm nghiêm như bích, còn hắn thì dưới ánh sáng mênh mông cuồn cuộn của kiếm vẫn có thể đau khổ chèo chống, chứng tỏ hắn rất cứng cỏi.

Trong trò chơi Thần Hoàng của tương lai, mặc dù còn không tính là tiểu BOSS, cũng ít nhất là nhân vật tinh anh nhất lưu.

Lúc này cảm giác được phong áp cuồng bạo, một tia khí kình lăng lệ ác liệt lướt qua khiến da thịt đau nhức, ánh mắt lăng lệ ác liệt của Ô Duy cũng thỉnh thoảng quét nhìn qua.

Cơ hồ tiến thêm một bước thì đều kéo căng tâm thần, mạo hiểm rất lớn. Khả năng chỉ cần chút hoảng hốt thất thần sẽ bị mất mạng, dùng thân pháp và khoái kiếm của người này, trong vòng trăm bước lấy mạng hắn không tới một cái nháy mắt.

Nhưng Tông Thủ vẫn cất bước, thần sắc không chút sợ hãi, mãi tới khi khoảng cách mười lăm trượng mới dừng bước. Tay phải cầm kiếm, tay trái tức thì thu vào trong tay áo, chỉ có một đoạn đao kiếm lộ ra bên ngoài hàn mang lập loè như ẩn như hiện.

Khoảng cách này phi đao trong tay hắn có thể tới đích ngay lập tức.

- Thiếu chủ!

Tố Sơ Tuyết nhắm mắt đi theo Tông Thủ, trong mắt nàng lộ vẻ nghi hoặc. Võ kỹ của Tông Thủ có mạnh tới mấy, nội tức cuối cùng cũng có hạn, thực sự quá miễn cưỡng khi nhúng tay vào cuộc chiến của hai vị Bí Võ Sư, thật không biết tự lượng sức mình.

Thời điểm nàng đang lo lắng sốt ruột thì đã thấy xa xa, kiếm quang dậy sóng như sông đích bỗng nhiên tắc nghẽn, đao ảnh phục lên, thanh thế còn siêu việt hơn cả kiếm quang kia một bậc.

Tông Thủ vừa đứng ở đó liền ẩn ẩn có thể thấy được trên trán Ô Duy toát ra mồ hôi lạnh to như hạt đậu, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía tay trái của Tông Thủ phảng phất kiêng kị điều gì đó.

Lúc này nàng mới bừng tỉnh, trong mắt người kia, phi đao của Tông Thủ rất có lực uy hiếp.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thần Hoàng