Thái Sơ

Chương 39: Trưởng Thành Khi Tu Hành Trong Núi


Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Tiêu Dao

-------------------

Trương Cuồng khom lưng cúi người cảm ơn, không có chút dáng vẻ phách lối nào như trước mặt đệ tử tạp dịch, hắn biết người có thể qua lại trong trọng địa bực này của tông môn, cho dù là một đạo nhân dẫn đường đều có thể là nhân vật cực mạnh, người như thế có thể không đắc tội thì không cần đắc tội!

Theo chỉ dẫn, sau khi đi qua mảnh rừng tử trúc này, quả nhiên thấy một tòa kiến trúc bảo tháp lục giác, ngói màu hắc bạch, cao bốn tầng, khoảng không trên đỉnh tháp ẩn hiện tử quang, đây là hiện tượng do linh khí đậm đặc tới cực điểm, hoá khí thành mây.

Trương Cuồng chứng kiến cảnh tượng này đều sẽ không khỏi thầm nghĩ, nếu có thể tu luyện mười ngày nửa tháng trong Tiềm Long quan, tuyệt đối hữu hiệu hơn so với tu luyện ba tháng ở bên ngoài! Dã tâm không khỏi bành trướng, âm thầm thề nhất định phải đoạt được bảo tọa chưởng giáo, vì sau này cũng có thể ngày đêm ở trong Tiềm Long quan tu luyện! Nhưng hắn biết người muốn gặp hắn bên trong là ai, hít thở sâu một hơi, đè xuống sự bất ổn trong lòng, thay vẻ mặt thành nụ cười khiêm tốn hơn nữa, đi vào thánh địa trong lòng mỗi đệ tử Thái Sơ giáo - Tiềm Long quan.

Cảm giác đầu tiên khi đi vào bên trong Tiềm Long quan chính là linh khí đậm đặc, vô cùng đậm đặc, đậm đặc đến mức thở không nổi!

Chưởng giáo Hoàng Long chân nhân, mặc đạo bào tơ lụa, đang khoanh chân ngồi ở bên trong một bát quái đồ vĩ đại ngay chính giữa tháp, hấp thu linh lực xung quanh, linh khí đậm đặc như đã thành thực chất, đến gần hơn một chút, thấy được bên ngoài lớp linh khí giống như là lớp tơ lụa bóng loáng, nhẹ nhàng cọ vào da Trương Cuồng.

Cảm giác được Trương Cuồng tới, Hoàng Long chân nhân thổ nạp một hơi thật sâu, thu công, linh khí đậm đặc mềm mại như tơ lụa kia cũng lập tức phai đi, ngay sau đó hắn mở mắt liếc nhìn Trương Cuồng, nhẹ nhàng nói một câu:

- Ngồi đi.

Trương Cuồng đang định hành lễ, nghe Hoàng Long chân nhân nói chữ "Ngồi" này, vẻ mặt hiện ra vài phần giằng co, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được, chào qua loa rồi ngồi xuống ngay tại chỗ.

Biểu hiện của Trương Cuồng làm cho Hoàng Long chân nhân rất là thoả mãn, người bình thường dưới sự mê hoặc bằng thần thức của hắn sẽ trực tiếp thất thủ, Trương Cuồng không hổ là đệ tử Tử chủng, tâm tính cũng kiên định hơn người thường rất nhều.

- Đệ tử lỗ mãng, mong chưởng giáo chân nhân cho đệ tử cơ hội chuộc tội.

Ngay khi vừa ngồi xuống, Trương Cuồng mới nhận ra vừa rồi đã thất lễ, vội vàng nhận tội.

- Đừng để tâm, đây là một khảo nghiệm nho nhỏ của bản tọa dành cho ngươi thôi!

Hoàng Long chân nhân mỉm cười, lần này không sử dụng thủ đoạn thần thức, nói:

- Có người nói hôm nay ngươi và Lý Tĩnh gây náo loạn một hồi? Hơn nữa đều là vì một đệ tử Nhược chủng tên Tần Hạo Hiên phát sinh xung đột?

Quả nhiên là chuyện này, Trương Cuồng trong lòng căng thẳng, vội vàng thay ngồi thành quỳ, cúi rạp xuống trước mặt Hoàng Long chân nhân, nói:

- Mấy người bằng hữu của đệ tử xảy ra chút xích mích khi nói chuyện cùng với bằng hữu của Lý Tĩnh sư huynh, nhưng dưới sự can ngăn của đệ tử, đã tránh được động binh đao rồi. Còn về phát sinh xung đột với Tần Hạo Hiên là bởi vì đệ tử và Tần Hạo Hiên cùng xuất thân từ một nơi, cũng có chút hiềm khích từ trước.

Hoàng Long chân nhân vẫn cười nhạt, tay phải nhấc một cái, một nguồn sức mạnh đẩy Trương Cuồng đang cúi rạp trên mặt đất lên, làm cho hắn một lần nữa ngồi thẳng dậy.

- Bản tọa hôm nay gọi ngươi tới, cũng không phải là để hưng sư vấn tội, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ngươi thân có Tử chủng, địa vị cao quý, trách nhiệm trọng đại sứ mệnh sâu xa, suốt ngày đem tinh thần đặt trên người một tên đệ tử Nhược chủng, chỉ có thể ảnh hưởng đến tâm tính của ngươi, gây trở ngại đến tu luyện! Đối thủ cạnh tranh cũng không nên chỉ là là đồng môn như Lý Tĩnh và Từ Vũ, nhãn giới cần phải phóng cao hơn, vượt ra ngoài Thái Sơ giáo, phóng tầm mắt đến toàn bộ tu tiên giới! Đây là kỳ vọng của ta đối với ba đệ tử Tử chủng các ngươi.

Mấy câu nói của Hoàng Long chân nhân khiến lửa giận trong lòng Trương Cuồng bùng lên, đồng thời cũng bừng tỉnh đại ngộ!

Đúng vậy, ta là đệ tử Tử chủng địa vị cao quý, lão và Tần Hạo Hiên chỉ là Nhược chủng, cảnh giới tương lai có hạn, dựa vào cái gì mà có thái độ như vậy với ta, chờ ta tu vi cao thâm, muốn chơi đùa hắn đến chết không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Vấn đề vẫn quấy nhiễu Trương Cuồng này nhất thời được giải quyết dễ dàng, Tần Hạo Hiên vốn dĩ như núi đè trong lòng hắn, lúc này cũng đã biến mất!

- Đa tạ chưởng giáo chân nhân chỉ giáo, đệ tử nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của người.

Cảm giác được Trương Cuồng đã lĩnh ngộ, Hoàng Long chân nhân cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn, ba đệ tử Tử chủng này là hy vọng quật khởi của Thái Sơ giáo, hắn cũng không hy vọng bởi vì một chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, hay một tiểu nhân vật không quan trọng mà làm lỡ mất tiền đồ sáng lạn của bọn họ, làm lỡ mất cơ hội quật khởi hưng thịnh tuyệt diệu của Thái Sơ giáo!

Hoàng Long chân nhân sau khi giữ Trương Cuồng lại đàm luận thêm một lúc, lại để cho đạo nhân dẫn đường đưa Trương Cuồng về Linh Điền cốc.

Lúc này đã là nửa đêm, Trương Cuồng trở lại phòng mình, cảm giác phòng của Trương Dương có cái gì không đúng.

Người đã Trát Căn thành công như hắn, cảm giác đối với sự vật xung quanh nhạy cảm hơn rất nhiều, gian phòng của Trương Dương cách hắn rất gần, chỉ trên dưới một trăm mét, theo lý thuyết thì dù hắn không ngáy, cũng có thể nghe được tiếng hít thở truyền tới từ trong phòng, nhưng bên trong gian phòng là một mảnh lặng như tờ, bộ dạng giống như không có người bên trong.

Để chứng thực điểm này, hắn đi tới gian phòng của Trương Dương đẩy cửa ra, trên giường mọi thứ vẫn được trải chỉnh tề, quả nhiên không có người ở trong phòng.

Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay, Trương Dương thường biến mất không rõ nguyên nhân, ngoài thời gian lên lớp, bình thường rất ít khi có thể gặp hắn.

Hắn có chuyện gì đang giấu diếm mình hay sao? Hay là tìm được chỗ tu luyện linh khí đậm đặc nào rồi? Trong lòng Trương Cuồng lóe lên ý nghĩ này, nhưng cũng không có truy đến cùng, mặc dù Trương Dương bằng mặt không bằng lòng với hắn, nhưng chẳng qua chỉ là một tên Khôi chủng mà thôi, không có gì phải sợ! Đúng như lời của chưởng giáo Hoàng Long chân nhân, phải đem nhãn giới phóng thật cao, tài năng mới có thể đi được xa hơn.

Trương Cuồng không biết là, Trương Dương đúng là đã tìm được một chỗ tu luyện, nhưng chỗ này cũng không phải ở trong Linh Điền cốc, mà là ở Cổ Vân đường.

Cổ Vân Tử hối lộ Hoàng Long chân nhân, được Hoàng Long chân nhân cho phép sau khi thu nhận Trương Dương làm môn hạ, nhớ tới còn có ba đệ tử Tử chủng, càng nghĩ càng khó an lòng, vì vậy không kịp đợi thời hạn giáo huấn ba tháng đầu qua, liền lặng lẽ đem Trương Dương tới Cổ Vân đường tu luyện.

Mỗi ngày đều cho Trương Dương ăn các loại đan dược thay cơm, cũng tự mình chỉ đạo cho hắn tu luyện, thỉnh thoảng còn dùng chân khí của mình để tẩy tủy phạt cốt cho hắn, Trương Dương có đãi ngộ như thế ở nơi này bảy ngày liền, mặc dù còn chưa Trát Căn, nhưng cũng là đệ nhất nhân dưới Trương Cuồng.

Tối hôm đó, Cổ Vân Tử lại lặng lẽ đưa hắn mang đi, bởi vì cảnh giới của Trương Dương đã rất gần đến Trát Căn rồi, hắn muốn giúp Trương Dương trong tối nay Trát Căn, như vậy cũng không còn kém Trương Cuồng quá xa.

- Hợp nguyên thành một thể, vứt bỏ tạp niệm, ta đã giúp ngươi tẩy tủy phạt cốt một lần cuối cùng, hiện giờ ngươi có thể bắt đầu Trát Căn được rồi!

Tiếng nói của Cổ Vân Tử vang lên, hết sức nghiêm túc, mơ hồ lộ ra vẻ khẩn trương, dường như người sắp Trát Căn không phải Trương Dương mà là hắn vậy.

Trương Dương mở mắt ra, nuốt một viên đan dược cỡ quả nhãn bày ở trước mặt hắn vào, tiếp đó ngồi xuống nhập định, bắt đầu hấp thu linh lực, chuẩn bị Trát Căn!

Lúc Trương Dương nuốt vào viên đan dược kia, khóe miệng mập mạp của Cổ Vân Tử không kiềm chế được co rút một cái, viên đan dược kia tên là Vạn Linh đan, là hắn ban đầu đổi lấy từ trong tay quỷ keo kiệt Hạ Vân Tử, trong Vạn Linh đan ẩn chứa rất nhiều linh lực, đồng thời dược hiệu vô cùng ôn hòa, đệ tử trồng Tiên Căn cảnh dùng cũng sẽ không bị dược lực phản phệ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thái Sơ