Thái Cực Biến

Chương 15: Lột Xác


Sáng sớm ven sông Hà Thanh, giờ này mặt trời vẫn còn chưa ló dạng đã có nhiều thuyền bè chuyên chở hàng hóa qua lại tấp nập trên sông ra vào kinh thành hay chợ búa gần đó. Nào là trái cây tươi, hoa cỏ, nào là quần áo lụa là, bất cứ mặt hàng thường dùng nào cũng có thể thấy xuất hiện ở đây.

Thỉnh thoảng có vài người trên thuyền chỉ trỏ vào bờ sông nói gì đó với nhau rồi cười ha hả. Phía bờ sông bọ họ đang nhìn là nơi hai người Huy Tân tối qua ngồi xay xỉn đến giờ.

Nằm kế bên Huy Tân, tên thanh niên bổng mở mắt lắc lư đứng dậy. Mặc kệ mấy người trên thuyền, thấy mình còn chút chóng mặt, hắn thở dài rồi lại ngồi xuống nhắm đả tọa. Khoản một lúc sau xung quanh người hắn có vài tia sương trắng đang từ từ bốc lên cao hòa vào làm một với không khí.

Đứng lên vươn vai một cái tên thiếu niên mới hít một hơi khí lạnh tinh thần sảng khoái. Mùi men rượu trên người hắn lúc này cũng đã biến mất không còn chút dấu tích gì.

Liếc nhìn sang Huy Tân đang ôm bầu rượu gáy đều đều hắn bật cười lắc đầu. Cuối đầu trầm ngâm một chút, tên thiếu niên mới đút tay vào ngực lấy ra giấy bút bắt đầu viết viết gì đó.

Khi xếp lá thư lại bỏ vào trong người Huy Tân, hắn liền lắc mình biến mất vào rừng. Không lâu sâu trong rừng tiếng xé gió nổi lên, một tia cầu vồng màu xanh lục bắn xẹt lên chớp động vài cái đã biến mất ở chân trời.

Tên thiếu niên đạp pháp bảo có hình dáng giống cây quạt bay đi về phía tây bắc khoảng mười phút thì tới một cánh rừng linh sam bao la rộng lớn. Giữa khu rừng này là một con sông rộng lớn uống lượng cắt dọc khu rừng thành hai phần.

Thiêu niên cũng không biết khu vực này được gọi là gì, hắn là vì vâng lời sư phụ tới đây thi hành nhiệm vụ ở gần phụ cận. Một lần tình cờ đi ngang qua đây hắn mới biết được là nàng đã chọn nơi đây lập một động phủ.

Từ đó hắn thường hay tới lui nơi này nhưng giữa hai người vẫn chưa có tiến triển gì đáng kể. Hít một hơi ngụm khí, hắn liền điều khiển phi kiếm đáp xuống chân một ngọn núi đen nhỏ không có gì nổi bật.

Vừa tới gần hắn đã có thể thấy thân ảnh áo hồng thường hay xuất hiện trong mơ của mình đang đứng khoan tay ngẩn ngơ nhìn trời.

“Mộc cô nương! mọi việc tốt đẹp chứ?” Tên thiếu niên đáp đến gần cười hỏi.

Thân ảnh hồng bào đó hơi run một chút rồi nhẹ nhàng chuyển người cười chào. “Phạm thế huynh tu vi tiến triển?”

Người con gái đẹp như tiên không phải ai khác mà chính là Mộc Vân Anh, Huy Tân đã từng gặp qua.

Nhìn thấy nụ cười đó thanh niên họ Phạm có chút thất thần nhưng rất nhanh ép mình trấn tĩnh lại. “Là có chút may mắn”

“Vậy ta đây phải chúc mừng huynh rồi” Mộc Vân Anh thật lòng cười nói.

“Cảm ơn cô nương, ta đến đây là xin cáo biệt. Sau này ta phải về trình bày lại với sư phụ về nhiệm vụ lần này.” Tên họ Phạm có chút buồn bã cùng có chút mong mỏi nói.

“Thế huynh cứ tự nhiên, tiểu muội thân vẫn mang nhiệm vụ, thật tiếc không thể đồng hành cùng lên đường với huynh được.” Mộc Vân Anh cười khổ tạ lỗi.

Nghe đến đây lòng hắn như rơi xuống vạn trượng nhưng vẫn cố cười nói “Thì ra là thế, không biết ta đây có thể giúp...”

“Phạm Thế Tiến! Huynh cũng tính lên đường phản hồi tông môn sao? Thật trùng hợp chúng ta cùng nhau lên đường. Huh? Mộc cô nương cũng ở đây?” Tên Phạm thế huynh này chưa kịp nói hết thì đã bị một tên mặc trang phục như một công tử nho giả cắt lời

Mộc Vân Anh thấy có ba thân ảnh đang tiến về phía bên này thì cũng có chút bất ngờ. “Trương Dũng, n Tường, Thục Quyên mọi người đều cùng nhau về?”

“Đã hai năm rồi, cả đám chúng ta muốn lật tung cái Triệu quốc này lên mà cả cái bóng phượng hoàng cũng không thấy đâu. Giờ không bỏ cuộc, thì phải chờ tới khi nào?” Cô gái tên n Tường cười giễu nói.

“Phạm huynh cùng lên đường với bọn muộn nhé!” Thục Quyên chỉ nhìn vào một mình Phạm Thế Tiến mà nói, cố tình bỏ qua Mộc Vân Anh như có ý là không muốn nàng cùng nhập bọn với họ.

“Ta...” Nghe thế Phạm Thế Tiến tiến thối lưỡng nan không biết phải làm sao.

“Không thể nào? Huynh thật đã đột phá bình cảnh trở thành tồn tại trùng kỳ?” Trương Dũng nãy giờ đứng đánh giá Phạm Thế Tiến rồi bổng thất thanh hô.

“Hả? Thật vậy sao?” n Tường nghe thế cũng quay đầu liếc nhìn kĩ Phạm Thế Tiến.

Còn Thục Quyên thì không nói gì nhưng từ ánh mắt nóng bỏng của nàng cũng có thể thấy được sự hâm mộ và cuồng nhiệt dành cho Phạm Thế Tiến.

“Hà hà... có chút kỳ ngộ và may mắn” Phạm Thế Tiến cười xòa cho qua. Thật tình thì hắn không thích khoe khoang chút tu vi tiến triển này.

“Năm sau thứ tự của Thập Đại lại có thay đổi rồi” Thục Quyên nói một cách tự hào cứ như người vừa tiến cấp là mình vậy.

“Đúng vậy thật chúc mừng huynh!” Mộc Vân Anh tươi cười nói.

“Ta...” Phạm Thế Tiến không biết vì sao cảm thấy có chút buốt lạnh.

Thấy thần tình của Phạm Thế Tiến, Trương Dũng liền hiểu ra vội nói “Thôi không còn sớm chúng ta mau lên đường thôi”

“Tiểu muội thân còn trọng trách không thể cùng các huynh và tỷ muội lên đường về, mong mọi người bảo trọng” Mộc Vân Anh cũng không có ý kéo dữ khách nên chắp tay tiễn mọi người.

Thấy thế Phạm Thế Tiến đành thầm thở dài bồi lễ rồi cùng mọi người phi hành rời đi.

Đi được khoản vạn km Trương Dũng bấy giờ mới âm thầm truyền âm cho Phạm Thế Tiến. “Huynh có phải lo Mộc cô nương sẽ buồn vì chuyện huynh cướp vị trí để nhất của nàng?”

“Uhm...” Phạm Thế Tiến hơi ngẩn ra nhưng cuối cùng cũng ủ rũ gật đầu.

“Đệ nghĩ nhiều khi đây lại là một chuyện tốt, biết đâu sau chuyện này ánh mắt của cô ta nhìn huynh sẽ khác đi” Trương Dũng cười cười nhìn qua

Phạm Thế Tiến quay phắt lại nhìn thẳng vào mắt Trương Dũng hồi lâu rồi gật đầu cảm ơn. Nghĩ đến lời của vị đại ca kia khi nhậu với hắn cũng đã từng nói “Trước hết phải hạ sĩ khí của cô ta”. Hắn khi đặc được gánh nặng trong lòng xuống thì không khỏi thoải mái cười một tiếng.

Thục Quyên nhìn thấy nụ cười tươi sáng của Phạm Thế Tiến thì không khỏi mê mẩn.

“Oh! Thật là đẹp trai biết bao! Thật là bảnh trai ah... Ước gì ta có thể nằm dưới hắn” Bổng nhiên có tiếng con gái khác truyền vào tai nàng khiến nàng ta giựt mình tí nữa là rơi khỏi pháp bảo dưới chân mình.

“ n tỷ, tỷ lại chọc ghẹo muội!” Thục Quyên xấu hổ đỏ mặt truyền âm trách móc cho n Tường.

….

Sáng hôm sau khi Huy Tân tỉnh lại thì đã thấy đang nằm trên giường ở trong phòng mình rồi, còn tên thiếu niên kia thì trả thấy bóng dáng đâu.

Hắn đang định ngồi dậy thì cửa đá đã tự động mở ra, xuất hiện phía sau là thân hình mỏng manh mà đầy đặn của Thanh Yên.

“Hừm, không ngờ ngươi vừa ra ngoài đã uống say xỉn đến như vậy rồi. Đúng là thứ đàn ông nhân loại các ngươi, ai cũng như ai” Cô nàng bắt đầu trách móc càm ràm như mấy bà vợ.

“Làm sao ta về đây được?”

“Còn làm sao nữa, đương nhiên là ta đích thân đi tới bờ sông đưa người về. Ngươi tưởng ngưới có thể tự động mò đường về trong tình trạng đó ah? Thứ gì rượu chè be bét.”

Mặc kệ cô ta đang càu nhàu, Huy Tân chỉ muốn dò hỏi ngoài hắn ra cô ả còn có thấy người nào gần đó không. Nhưng hắn không biết phải hỏi làm sao.

“Có phải ngươi đang tìm cái này?” Thanh Yên đảo tay liền có một phong thư xuất hiện rồi đẩy về phía Huy Tân.

“Đây là thư của ta? Cô vẫn chưa đọc?” Hắn dùng ánh mắt ngạc nhiên và khó tin nhìn Thanh Yên.

“Ngươi có tự do của ngươi, ta chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở đây bên cạnh ta là được. Còn những chuyện khác ta không quan tâm!” Nàng dùng hai tay mình quyến rũ ôm nhẹ lấy mặt Huy Tân mà ngọt ngào nói.

Thấy cử chỉ của Thanh Yên, hắn dùng đầu ngón chân út cũng nghĩ ra được đã đến giờ mình phải đổ ít máu và ngay sau đó sẽ là một màng đấu đô vật xyz...

Thời gian thấm thoát thoi đưa, từ cái ngày Huy Tân chính thức trở thành nô dịch cho Thanh Yên đến nay đã được ba tháng. Trong quản thời gian này hắn có ra bờ sông Hà Thanh mấy lần nhưng không có gặp lại được vị huynh đệ kia nữa.

Hôm đó khi đọc xong phong thư của tên thiếu niên kia để lại cho hắn, Huy Tân không khỏi phải một hồi cười khổ.

Trong thư viết:

“Đã lâu không được say, nay say vì huynh đệ

Bầu rượu kiệt vắt, tâm sự đã cạn

Mong ngày lại được say, sẽ say vì tri kỷ

Đời người như trường, Tình người như vôi

Vô duyên bất tương phùng

Tương phùng tức hữu duyên

Phạm Thế Tiến”

‘Phạm Thế Tiến, Hóa ra ngươi là Phạm Thế Tiến chẳng trách...’ Huy Tân vừa lầm bầm vừa lắc đầu.

Hai năm trước khi đến Tây Giang Thành mua thuốc, Huy Tân cũng đã từng được nghe qua cái tên Phạm Thế Tiến này.

Thế Tiến chính là người đứng thứ hai trong thập đại thiên tài của thú thần đại lục trong cả mấy ngàn năm qua. Chỉ 122 năm đã tiếng giai Nguyên anh kỳ đứng sau Mộc Vân Anh.

Khi đó Huy Tân cũng mơ hồ cảm giác được Thế Tiến cũng là người bất phàm có tu vi cao siêu hơn mình. Nhưng hắn không ngờ đối phương lại là một kỳ tài Nguyên Anh kỳ tu sĩ và có một vị sư phụ là Hóa Thần Kỳ.

‘Chắc hẳn Phạm Thế Tiến cũng biết mình chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, nhưng hắn lại cố dấu đi thân phận và cùng ngồi uống rượu với mình. Tên này cũng khá thú vị đấy chứ...’

Nên biết trong tu tiên giới con người nói chuyện với nhau không vì tu vi thì cũng vì lợi lộc. Chẳng có ai lại như Phạm Thế Tiến đi kết giao với một tiểu bối trúc cơ kỳ bao giờ.

Nói hắn kết giao với Huy Tân là vì có mục đích, thì quả thật là khó tin. Không phải Huy Tân chưa từng suy xét qua, nhưng hắn tự hỏi với tình cảnh và thân phận của mình thì có gì đánh để người ta hạ thân phận như vậy.

Ba ngày vừa qua Thanh Yên vẫn chưa có dấu hiệu nào sẽ phá quan ra ngoài. Thời gian này do chán nản không có việc gì làm Huy Tân thường lững thững đi lên đỉnh một ngọn núi khá cao, tìm một gốc cây cổ thụ nằm xuống ngắm trời ngắm mây rồi đánh một giấc.

Dù sao thì Huy Tân thích ở ngoài trời hơn là tự nhốt mình trong bốn bức tường đá lạnh lẽo, đây có thể là tác dụng phụ của việc hắn bị nhốt trong một nơi tối tăm quá lâu.

Thời tiết đang tiến vào lúc khắc nghiệt nhất của mùa hè hạn hán năm nay, không khí trở nên nóng bỏng oi bức. Suối hồ cạn khô, đất đai nứt nẻ, cây cỏ mấy vạn dặm quanh đây đều đã chết héo khô do thiếu nước.

Ngay cả như vậy Huy Tân vẫn không để tâm những thứ này, luôn ngước mắt nhìn trời nhớ về nhiều hoài niệm xa xưa. Thời hắn con nhỏ, đến lúc khôn lớn lưu lạc đến nơi đây. Gắn liền với những hồi ức đó là nụ cười mộc mạc, chân thành, và ấm áp của Julian.

"Không biết giờ nàng đang làm gì? Có ai ăn hiếp bắt nạt nàng không? Mình phải tìm cách quay về thăm nàng một lần mới được!” Huy Tân khắc khoải ký ức xưa mà thở dài.

"Mình có nên dùng đồng hồ để liên lạc với nàng không? Nhưng rồi sẽ phải nói gì đây?"

“Haiz...không biết khi nàng phát hiện ra tình cảnh của mình sẻ phản ứng ra sao? Chắc là thất vọng, rồi chán ghét và sẽ quên luôn tên thiếu gia này?"

"Hả!" Huy Tân đang tưởng tượng thần thái Julian đang trách móc, châm biến hắn, thì đột nhiên ngồi bật dậy lấy lại tinh thần ra sức dùng mũi hít hít vài hơi.

Mùi cháy khét?

Lập tức thả thần thức ra quét nhìn mấy chục kilômét khu vực xung quanh, Huy Tân liền có phát hiện. Thì ra một mảnh rừng ở phía tây bắc cách đây không xa đang bốc cháy dữ dội, rất nhanh sẽ lan sang tới bên đây.

Ngẩng đầu nhìn trời Huy Tân thầm than. Mùa hè nóng bức khô hạn thế này không bị cháy rừng mới là lạ.

Nghĩ tới đây, hắn vô tình nhìn thẳng vào mặt trời, thì một linh cảm kỳ diệu dấy lên trong tâm niệm. Không vội vã, hắn bình tĩnh triệu hồi mấy con khổi lôi ra, sai chúng cầm trận kỳ và trận bàn bố trí ra một đại trận bảo vệ ngọn núi này lại. Làm xong việc này Huy Tân mới yên tâm ngước mắt nhìn trời cố gắng cảm thụ linh cảm đốn ngộ đó.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn ở trong tình trạng này. Cách đây ba năm, khi Huy Tân vừa ngộ ra được thái cực và cách chuyển hóa lôi linh lực, thì ngay buổi sáng ngắm nhìn bình minh hôm đó hắn cũng đã mơ hồ có linh cảm này. Nhưng linh giác lần này hắn cảm nhận được lại rất rõ ràng và mãnh liệt gấp vô số lần so với khi đó.

Tuy nhiên một lần ngồi xuống này đã qua mười mấy giờ liền, mà Huy Tân vẫn còn đã tọa như tượng đá đăm đăm nhìn trời không chớp mắt dù là chỉ một lần.

Ngọn lửa lúc này đã lan tràn thiêu hủy tất cả xung quanh đây thành một mảnh tro tàn, không gì có thể ngăn cản nó được. Dù mặt trời đã lặng từ lâu, nhưng cả khu vực này vẫn đang sáng bừng bừng trong lửa đỏ, khói bốc nghi ngút.

Đến tận khi mặt trăng tròn lên tới đỉnh đầu, đột nhiên nổ sấm ầm ầm mây đen lũ lượt kéo về, tích tụ lại giăng kín cả bầu trời.

Không lâu sau, từng giọt nước mưa bắt đầu rơi tí tách, rồi từ từ biến thành dòng đổ ào ào xuống đánh tan vụ cháy rừng hoành hành liên tục mấy giờ liền này không còn manh giáp.

Đúng vào giây phút này, mi mắt Huy Tân lần đầu tiên trong suốt cả mấy tiếng qua đã khép chặt lại, miệng không ngừng niệm lầm bầm.

"Mặt trời chính là dương, mặt trăng chính là âm. Mặt trời lên cao, mặt trăng lặng, cháy rừng."

"Dương thịnh âm suy, hỏa khởi!"

Đồng thời trong đan điền Huy Tân, 90% âm dịch trong thái cực bị tinh thần lực lôi tách ra một bên. Một luồn linh khí mới được Huy Tân hấp thụ vào rồi theo hướng dẫn của thần thức bị dồn ép đi qua khe hở nhỏ nhoi của thái cực. Tia linh khí đó khi chui qua tới được đầu bên kia thì màu sắc đã chuyển thành đỏ và bùng nổ như hỏa linh lực vậy.

Chưa hết vào lúc này Huy Tân lại phán thêm một câu.

"Mặt trăng lên cao, mặt trời lặng, mưa rơi"

" m thịnh dương suy, thủy khởi!"

Tức thì 90% âm dịch hồi nãy bị tách ra lại được đưa về thái cực, và ngược lại 90% dương dịch bị thúc ép kéo ra thái cực. Sự việc được lập lại như lúc nãy, linh khí hấp thu vào liền bị đẩy đi qua cái khe đó. Nhưng lần này nó không biến thành màu tím hay đỏ mà là xanh biếc màu của nước, thủy linh lực.

Sau khi xác nhận được hai tia linh lực đỏ xanh mới ngưng tụ được đích thật là hỏa và thủy linh lực. Huy Tân mới thỏa mãn thu công lại chầm chậm mở hai mắt ra. Liền có hàn quang xanh biếc ẩn hiện trong con ngươi trái và tia lửa đỏ bên mắt phải xẹt qua trông vô cùng tà quái.

Lần này Huy Tân không có nhảy lên vung tay vung chân hô hào la hét ăn mừng như những năm còn niên thiếu trước kia nữa. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra, quá nhiều bài học cay đắng mà hắn đã phải đánh đổi lại bằng chính mồ hôi, bằng máu, bằng tự do của mình.

Nhớ lại quá trình đốn ngộ vừa qua, Huy Tân không khỏi thầm cười giễu, tự trách bản thân mình cả ba năm nay đã quá ngu ngốc đần độn.

Bất kỳ một trận pháp tông sư nào khi bắt đầu học nghệ, đòi hỏi cần phải biết những điều luật vận hành tự nhiên của thái cực. Mà "Dương thịnh âm suy, hỏa sinh; m thịnh dương suy, thủy sinh" lại là điều tối cơ bản nhất về ngũ hành, đến cả thầy bói phàm dân bình thường cũng hiểu rõ.

"Đúng là ngu hơn cả lừa, những đạo lý đơn giản như vậy mà suốt cả một thời gian dài không nhận biết được. Phải chờ tới tận khi chứng kiến vụ cháy rừng và cơn mưa dông tố hôm nay mới may mắn ngộ ra." Hắn không ngừng mắng nhiếc bực bội tự đánh vào đầu mình.

Sau này nhất định phải bỏ thêm thời gian học hỏi, nghiên cứu về thái cực và ngũ hành nhiều hơn. Không phải lúc nào cũng có thể may mắn đốn ngộ như lần này. Huy Tân ngấm ngầm hạ quyết tâm.

Đúng lúc này một ý miện táo bạo đột nhiên hiện lên trong não làm hắn nhảy cẩn lên sung sướng cuồng loạn hú một tiếng thật dài sảng khoái. Như thể bao phiền muộn trong lòng bấy lâu nay chớp mắt đã có cách để giải quyết hết.

Khi cơn kích động qua đi, Huy Tân vội vàng ngậm miệng lại nhòm ngó dò xét xung quanh. Khi không phát hiện có một sinh vật hay yêu thú nào lảng vảng quay đây, hắn mới thở phào nhẹ nhõm nhằm hướng động phủ mà bay đi.

Thời gian tới hắn cần phải tiếp tục cúi đầu ẩn nhẫn, tranh thủ thời gian chu đáo chuẩn bị để thực hiện đại kế lần này vừa mới nghĩ ra.

Trong kế hoạch đầu tiên là cần phải tìm cách thu thập một lượng lớn đan dược hay nội đan của tu sĩ và yêu thú cấp ba, đủ để đảm bảo cho hắn trong thời gian ngắn tu luyện thủy và hỏa linh lực ngưng kết thành dịch như lôi linh lực.

Kế đó là kết hợp thủy, hỏa, và lôi linh lực ba loại linh lực khác nhau lại một chỗ. Thúc đẩy pháp lực tăng tiến gần bằng với Kim Đan kỳ sơ kỳ tu sĩ, rồi gượng ép tu luyện nốt Thất Thần Tử quyết tầng thứ hai. Tới lúc đó tinh thần lực của hắn sẽ bạo tăng đạt đến trình độ bất khả tư nghị, ngang bằng nguyên anh hậu kỳ tu sĩ.

Cuối cùng là dùng tinh thần lực mạnh mẽ này mà tháo bỏ Yểm Linh Thú ra khỏi linh hồn. Tin chắc rằng với thần thức của nguyên anh hậu kỳ xóa bỏ đi linh hồn ấn ký của một nguyên anh sơ kỳ thì chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân mà thôi.

Nhưng vấn đề mấu chốt là ở chỗ làm sao để an toàn trốn thoát khỏi nơi này mà không để lại một dấu vết nào để đối phương truy đuổi theo.

Còn đang trầm ngâm tính toán cho tương lai sắp tới, Huy Tân bất giác đã về đến cửa động. Hắn lấy lệnh bài ra đưa về phía trước, điều động pháp lực thúc đẩy kim bài bắn một cột sáng vào màng hào quang vô hình trước mặt, rồi thông qua một lỗ hổng mà bước đi vào trong.

Về đến động phủ, chờ đợi hắn là một ánh mắt đỏ rực đầy lửa hận của Thanh Yên vừa mới xuất quan ra. Nhìn sắc mặt như đang muốn ăn thịt người của nàng, Huy Tân không hỏi cũng đoán ra được kết quả của lần trùng kích bình cảnh lần này hẳn là đã thất bại.

"Bốp!" Một tiếng đánh kiêu rõ ngay vào má trái hắn. Theo sát sau đó là liên hồi những tiếng đấm đá chà đạp vang dội cả động phủ.

Hắc hắc quả nhiên là đã không thành công, thế thì càng tiện lợi cho mình. Đánh đi! Càng đánh ta càng vui. Tu vi của cô ta càng thấp thì hy vọng thoát khốn của mình càng cao. Tốt nhất là đừng để cô ta tiến giai dễ dàng như lúc trước, dù có phải ăn thêm nhiều khổ đau nhưng cũng rất đáng. Mặc dù trong lòng thì nghĩ thế, nhưng biểu hiện trên mặt thì hoàn toàn trái ngược.

Huy Tân một tay quẹt vết máu trên miệng, một tay ôm bụng nhìn nàng dịu dàng nói. "Người ta thường nói Thua keo này ta bày keo khác! Chúng ta còn nhiều thời gian mà, không nên quá hối thúc, kẻo ảnh hưởng tới tâm đạo thì không hay."

"Ta thừa biết, không cần ngươi lắm mồm." Thanh Yên gằn giọng quát rồi phủi tay quay người bỏ đi.

Khi bóng dáng cô nàng đã khuất xa cuối đường hầm, Huy Tân thoáng cười lạnh chống tay đứng dậy, dựa vào thành tường lê lếch về phòng mình.

Bốn tháng cứ thế mà yên bình trôi qua, mọi việc diễn ra theo đúng như Huy Tân mong muốn. Thanh Yên bắt đầu buôn lỏng để hắn tự do hoạt động trong khu vực xung quanh động phủ. Ngoại trừ thời gian mỗi ngày phải giúp nàng tu luyện, Huy Tân luôn tranh thủ ra ngoài săn giết yêu thú để lấy nội đan.

Ngày đó khi Thanh Yên trả lại giới chỉ cho hắn, đích thật nàng chừa từng kiểm qua đồ vật bên trong. Nếu không Huy Tân đã phải một phen đau khổ với cô nàng. Dù sao thì ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì súng laser, súng sonic rồi còn đồng hồ cá nhân nữa chẳng khác gì là cổ bảo hiếm có ngay cả một Hợp Thần tu sĩ như Thanh Yên cũng phải thèm nhỏ cả dãi.

Còn bảo giáp của hắn thì từ khi gặp Thanh Yên đến nay, luôn được cất dấu trong đan điền.

Có bảo giáp tăng cực hạn bộc phát thể lực lên gấp đôi, nên khi mặc vào cùng khu sử Bát Phi Vân hắn có thể di chuyển đạt đến tốc độ 96m/s, và bất cứ sinh vật nào lọt vào trong phạm vi sáu mét xung quanh hắn đều bị tám ảo ảnh giết chết một cách bất đắc kỳ tử.

Thêm đoản kiếm cấp E-3 trong tay thì giết yêu thú cấp hai tương đương trúc cơ kỳ cũng giống như là thái rau mà thôi. Còn về yêu thú có công kích tầm xa thì đã có súng laser F-9, súng sonic F-9 và đám khổi lôi cấp kim đan sơ kỳ kia lo liệu.

Ba tháng đầu Huy Tân đã săn giết được bốn con Ảnh miêu, ba con Mao khuyển, và hai Thiết dã trư. Trong đó có ba con là yêu thú cấp ba và sáu con cấp hai.

Với số lượng nội đan này cộng luôn vào ba viên kim đan của đám thủ hạ đi theo Hồ Điền mà Huy Tân đã tích trữ từ lúc trước, thì dư để hắn tu luyện thủy hỏa linh lực lên trúc cơ hậu kỳ.

Trong tháng cuối cùng này hắn dồn hết tâm lực và thời gian vào luyện hóa hết chỗ đan dược này.

Ngày hôm nay khi Huy Tân vừa vặn tu luyện song, phá cửa ra ngoài thì được tin tức Thanh Yên đã bế quan lại thử trùng kích bình cảnh nguyên anh trung kỳ.

Khi xác định nàng quả thật đã bế quan, tạm thời không thể phân tâm lo chuyện khác. Trong lòng hắn không khỏi hoan hỷ thầm hô may mắn không thôi.

Cuối cùng, kiểm tra lại kế hoạch thoát khốn mà hắn đã tính toán và suy diễn không biết bao nhiêu lần trong đầu cả bốn tháng nay. Không tìm ra được kẽ hở nào Huy Tân liền điều chỉnh lại tâm tình, thản nhiên bước về cánh cửa đối diện với phòng mình mà hô to.

"Đông nhi tỷ, bây giờ ta có việc phải ra ngoài một chút. Không biết chủ nhân có căn dặn gì không?"

"Hừm, ngươi đi đâu thì cứ đi việc gì phải báo cáo với ta, sau này không cần tới đây làm phiền ta nữa. Dù gì thì ngươi sao có thể thoát khỏi được Yểm Thú linh của tiểu thư." Một giọng chanh chua khó ưa từ bên kia vách đá truyền ra.

"Hàhà...Mặc dù là biết vậy, nhưng do ta thường xuyên tới đây đâm ra thành tật mất rồi. Tỷ thông cảm cho."

"Cút!"

Nghe thấy vậy, Huy Tân không tỏ ra vẻ gì đi một mạch ra ngoài cửa động, rồi lấy pháp khí phi hành ra bay thẳng về hướng nam.

Vừa vượt qua một dãy trùng điệp núi cao, tới một thung lũng hắn liền đáp xuống, ngó nhìn đánh giá xung quanh rồi gật đầu lầm bầm.

Hẳn là ở nơi đây. Hy vọng Cửu Thiên Tuyệt Hành trận này sau khi được tinh chế lại có thể cầm chân Đông nhi lại một khắc giúp ta.

Đến đây Huy Tân lấy ra một đống trận kỳ trận bàn đưa cho bảy con khổi lôi đi bố trận. Thấy mọi việc đã chuẩn bị đâu vào đấy, hắn mới kiếm chỗ ngồi xếp bằng xuống.

Bắt tay vào bước thứ hai trong kế hoạch, kết hợp tất cả linh lực lại làm một lấy lôi hệ làm chủ, hoàn thành tầng thứ hai trong Thất Thần Tử Quyết.

Vì thủy và hỏa khi hợp lại có đặc tính phụ trợ lôi nên việc này cũng không mấy khó khăn cho là mấy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Khi Huy Tân thu công lại thì khi thế hắn đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đây căn bản không phải là khí thế mà một trúc cơ kỳ có thể có, mở mắt ra hắn thỏa mãn mỉm cười lộ hàm răng trắng bóc.

Chỉ thấy hắn lúc này lại lật tay đổ bình ngọc lấy vài viên đan dược có trắng có đỏ ra lòng bàn tay.

Chính vì mấy viên đan dược Băng Cơ đan, Trụ Thần đan, và Phế Cốt đan này mà mình mới tới Tây Giang thành. Rồi sau đó lại gặp phải Thanh Yên. Tiếp theo bị nàng cầm cố một đường mang về Triệu Quốc. Đến lúc chốn đi phải lại nhờ tới mấy viên thuốc này giúp giảm cơn đau đớn khi làm phép hủy đi Yểm Linh Thú. Đâu mới là nhân đâu mới là quả, đâu là đúng đâu là sai lầm, thực khó mà có thể nói cho rõ Trầm mặc vo ve mấy viên đan trong lòng bàn tay mình một lúc, Huy Tân mới kiên định cầm một hạt bỏ vào miệng trực tiếp ăn vào. Tiếp theo hắn tức thì nhắm mắt tập trung tinh thần.

Khác với hôm qua lần này hắn không phải đang tập trung tinh thần để vận công, mà là để xóa bỏ linh hồn ấn ký của Thanh Yên và cưỡng ép Yểm Linh Thú trong đầu ra ngoài.

Trong cả quá trình này Huy Tân sẽ trải nghiệm qua nỗi thống khổ của linh hồn bị bào xé. Dù là cơ thể không bị tổn thương gì nhưng sẽ cùng chịu chung một đau đớn.

Nếu không có một ý chí tột cùng kiên định và tinh thần vẫn chắc, thì Huy Tân chắc chắn không thể nào bảo trì tâm trí mình thanh tịnh trong suốt cả quá trình luyện hồn này. Ngay cả là đã có đan dược phụ trợ thì cũng chỉ là giảm bớt được một phần nhỏ đau đớn mà thôi.

Việc đầu tiên hắn cần làm là hủy bỏ linh hồn ấn ký của Thanh Yên trên Yễm Linh Thú. Đây chỉ là bước dạo đầu, với thần thức hùng hậu tương đương nguyên anh hậu kỳ của Huy Tân thì sẽ không gặp trắc trở gì.

Chẳng qua vào thời khắc linh hồn ấn ký bị xoá bỏ, Thanh Yên lập tức sẽ phát hiện ra dị biến, khi mất đi cảm ứng liên hệ chủ tớ với Huy Tân. Tuy nàng đang bế quan không thể phân tâm, nhưng thông tri với Đông nhi đi đuổi bắt hắn về thì vẫn thừa sức.

Biết rõ không còn có bao nhiêu thời gian, trước khi Đông nhi theo chỉ dẫn của Thanh Yên đuổi đến nơi đây.

Huy Tân gấp rút cho hết số đan dược trong tay vào miệng. Sau đó huy động tất cả tinh thần lực và ý chí mà hắn có để gở bỏ Yểm Linh Thú ra, giải thoát linh hồn mình khỏi tù lao.

Hai hàng lông mày nhíu chặt, đầu lấm tấm đầy mồ hôi hột, hơi thở Huy Tân bắt đầu rối loạn. Móng tay không ngừng cấu rách nát da hai đầu gối ra.

"Grừ..." Hai bên thái dương chợt nhúc nhích co giật, những khi hắn nghiến răng gầm gừ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thái Cực Biến