Tam Thiên Lưu Hành

Chương 36: Bắc Sơn 49 Cự Khấu (2)


“hắc hắc, càng đáng giết!”

Mắt ưng thủ lĩnh lao về phía tiều lóc chóc tính một quyền đấm chết nó, nào ngờ:

“Dừng tay!”

Đột nhiên, một người nào đó trong đám người xông tới, không ai khác đó là Đoạn Tam.

Mắt ưng thủ lĩnh nhếch mép cười lạnh, không dừng lại một quyền vẫn thế mà lao tới.

“Răn… Rắc!”

Hai quyền đối nhau, tiếng xương cốt va chạm vang lên lí nhí, quyền kia chính là Đoạn Tam xuất hiện chắn trước mặt tiều lóc chóc đỡ lấy.

“Một Ngoại cảnh luyện tàng võ giả ra tay với một đứa trẻ còn xương còn chưa cứng, có cái gì mà khinh khỉnh tự hào!”

Rút tay lại vắt sau lưng, Đoạn Tam mắt lờ đờ nhìn Mắt ưng thủ lĩnh cười như không cười nói.

Sự xuất hiện của Đoạn Tam, làm tất cả mọi người ngơ ngác, bốn phía đang đánh bỗng dừng lại, chú mục lên trận chiến sắp xảy ra giữa người lạ kia và Mắt ưng thủ lĩnh.

Dưới con mắt đánh giá của Đoạn Tam, mắt ưng thủ lĩnh kia nhiều nhất cũng chỉ là Ngoại cảnh Luyện Tạng tiểu thành, mà hắn thì đã Ngoại cảnh Luyện Tạng đại thành.

[ đinh! ]

[ nhiệm vụ ngoại giới: Bắc Sơn 49 Cự Khấu – “Trẻ Trâu” tiểu đầu lĩnh ăn hôi cướp của, mời huyết chủ xuất thủ giáo huấn tiêu diệt. tiếp nhận chức “Tiếp Dẫn Sứ” của Thiên Tàn trấn, mở ra một trang mới huy hoàng.]

[ khen thưởng: 2 lọ Lang Huyết Đan, 1 huyết bình, 1 bình Hoại Cổ ]

[ trừng phạt: Thất bại hạ một cảnh giới! ]

[ nhắc nhở: Yêu cầu huyết chủ nhanh chóng tiếp nhận “nhiệm vụ phát triển thực lực” thọ nguyên sắp cạn, yêu cầu tiếp nhận, yêu cầu tiếp nhận.]

“Nhiệm vụ.”

Đoạn Tam hai mắt ngờ ngợ, chưa kịp nghĩ gì, thì liền nhớ tới lời nhắc nhở của Hư lão: “nhiệm vụ vừa ra liền phải tiếp nhận, để lâu sẽ giảm đi thọ nguyên”

Không chút vấn vương Đoạn Tam liền đáp lại trong tiềm thức:

“Tiếp Nhận!”

Hắn những tưởng rằng nhiệm vụ chỉ giới hạn trong phạm vi Huyết giới thôi, chứ ai đâu ngờ ngoài đời thực còn xuất hiện nhiệm vụ, nói thế chả khác nào cái hệ thống này muốn can dự vào chuyện giang hồ đi.

Phía sau Đọan Tam, thấy hắn bỗng dưng mất cảnh giác, tên hạ nhân đi theo Mắt ưng thủ lĩnh âm trầm, hừ cười thầm một cách lạnh lẽo, đột nhiên phóng tới một cái, trực tiếp rút ra hai thanh loan đao lao đến dự định sẽ ám sát hắn từ phía sau.

“Trò trẻ con!”

Đoạn Tam như một con cào cào chính hiệu, chân bật một cái đá vòng ra phía sau.

“Bịch!”

Tên hạ nhân lập tức bị hắn một cước đá lăn ra đất.

Còn chưa dừng lại, tên này mau chóng đứng lên, trước mặt thủ lĩnh mà hắn lại quá mất mặt, sau này càng khó sống, bèn lao một quyền vung ra đánh tới Đọan Tam.

“Ngu xuẩn!”

Đoạn Tam nhẹ như tơ hồng, không có chút gì khó khắn bắt lấy cánh tay tên này.

“Rắc!”

“Aaaaaaa!”

Rắc một cái, Đoạn Tam liền phế đi cánh tay của gã, thêm đòn chân vung lên đá thẳng vào đùi làm tên hạ nhân không muốn mà quỳ.

“Phập!

Hắn duỗi thẳng bàn tay ra “vút” một cái vào yết hầu.

“A!”

Một người gần đó hét một tiếng sợ hãi, đám người lập tức quay đầu nhìn, thủ cấp của tên hạ nhân có cái mỏ chót chét đã bị chặt đứt, đầu lăn lóc xuống đất, máu phun ba ngàn thước lên cao (Nghệ thuật tu từ: Nói quá), hơn mười tên thuộc hạ còn lại sắc mặt trắng bệch dại cả ra.

Đoạn Tam vẫn đứng ngay tại đó, chưa hề bước đi, mắt nhắm nghiền, thưởng thức cái chết, máu từng giọt nhỏ lăn từ bàn tay xuống đất.

Từ ngày Đồ Tử rời xa nhân thế, hắn đã nhận ra rằng, sống hôm nay không ác không phải là sống, muốn bình yên thì chỉ có giết mới là cách tốt nhất, người khác không tuyệt vọng thì chính là mình tuyệt vọng.

Hắn mở mắt ra, đăm đăm như một con dao sắc lạnh, quang mang sát khí tăng lên như muốn bóp nghẹt cả trấn phàm nhân.

Mắt Ưng thủ lĩnh nhìn Đoạn Tam hồi lâu, nhíu mày rồi cười nói:

“Vị lão huynh này, tại hạ "Ưng Nhãn" – Bắc Sơn 49 Cự Khấu tiểu đầu lĩnh, không biết lão huynh cao danh quý tánh?”

Đoạn Tam chưa hề mở miệng, làm Mắt ưng đầu lĩnh Ưng nhãn có chút hấp tấp, vội cười nói:

“Lão huynh thực lực không tệ, cũng là một cao thủ, sao lại phải vì đám dân đen sắp tàn này mà đối đầu với "Bắc Sơn Cự Khấu" bọn ta? Thế này đi, lão huynh theo tiểu đệ rời trấn đến Bắc Sơn chi địa nơi đó, các vị Sơn chủ hẳn có thể ban cho ngài một ghế tiểu đầu lĩnh hoặc là một tấm cự khấu kim bài lương bổng tốt nhất.”

Nhìn cách Đoạn Tam ra tay, gã liền có thể nhận ra Đoạn Tam là một cao thủ, ít nhất là ngang cơ hoặc mạnh hơn gã,, điều này khiến gã không muốn tùy tiện ra tay.

Thêm vào đó thực lực lão này cũng mạnh, nếu tiến tới đánh nhau, có giết được cũng tổn hao huynh đệ, không đáng.

Chi bằng câu tới, đem về Bắc Sơn hẳn có thể nhận lại một chút trài nguyên, coi ra còn tốt hơn.

“Chỉ thế thôi sao?”

Đoạn Tam mỉm cười nhìn Ưng Nhãn.

Câu trả lời kia của Đoạn Tam làm mọi người trong trấn giật thót lên, lúc này cũng nghĩ là Đoạn Tam tham quyền tham tước tham tiền liền muốn trở mặt về phe bè lũ cự khấu.

Nhất phải là lão trượng trố mắt ra nhìn, vốn nghĩ rằng cứu vị lão đệ này ít nhiều sẽ nhận lại được một cái ân huệ cứu giúp nào ngờ….

Mắt ưng thủ lĩnh đảo mắt, cười thầm biết Đoạn Tam đã sa vào lưới liền nói tiếp:

“Chẳng những nhiêu đó, lão huynh còn có thể tùy ý chọn bất cứ con nữ nhân nào, lại nói dưới trướng sẽ có nhiều thủ hạ mặc sai xử…”

“Buồn cười…”

Đoạn Tam cười lạnh, im lìm quét qua một lượt chục tên cự khấu xung quanh.

“Kể từ nay, Thiên Tàn trấn sẽ chấm dứt ngừng nộp thuế tiếp dẫn sứ…đồng thời chính lão phu sẽ là Tân nhiệm Tiếp dấn sứ nơi này….”

Đoạn Tam trong hình thái của một lão già, giọng ồ ồ cười mỉm ôn tồn nói.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tam Thiên Lưu Hành