Tầm Thần Ký

Chương 85: 85: Mắt Trận Trong Thú Đan


“Thật sao?” Yến Thanh nghe vậy, mừng rỡ hỏi.

Lăng Quang gật đầu xác nhận.

Nhưng sau đó, hắn lại nhíu mày:

“Nếu mắt trận phong ấn trên người bò cạp, vậy chúng ta khó làm rồi.

Nếu không cẩn thận gi3t chết nó, mắt trận cũng sẽ bị hủy hoại.

Như vậy, công sức chúng ta làm trước đây sẽ trở thành công cốc! Nhưng nếu không giết nó… chúng ta không thể ra ngoài được!”

Tịch Thần trầm mặc.

Lăng Quang nói đúng, nếu như gi3t chết bò cạp này, bọn họ muốn ra khỏi đại trận là không có khả năng.

Trong lúc mọi người còn đang không biết làm sao, bò cạp khổng lồ đã vươn nanh kẹp đánh tới.

Vút!

Âm thanh xé gió xẹt qua màng tai, nanh kẹp đã tới gần trước mắt.

Đoàn người cả kinh, không khỏi tách ra hai bên, tránh đi nanh kẹp công kích.

Ầm!

Nanh kẹp đánh không tới người, nện xuống mặt đất, vang lên chấn động thật lớn, cả tòa hạp cốc dường như đều bị rung chuyển.

Đoàn người ngã trái ngã phải, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.

“Súc sinh!” Yến Thanh tức giận mắng một tiếng, cầm yêu cốt phi thân đi ra, yêu cốt hóa thành roi dài màu đỏ, Yến Thanh bay lên không trung, quất thật mạnh xuống đầu bò cạp.

“Tuyệt đối không được gi3t chết nó!” Mặc dù bận ổn định thân hình, Lăng Quang vẫn không quên căn dặn Yến Thanh.

Roi dài xé rách không gian mà đến, bò cạp dường như cảm nhận được nguy hiểm, trong miệng phát ra một tiếng rít gào đầy chói tai.

Nó ngẩng đầu, cặp mắt hung ác nhìn chằm chằm Yến Thanh, hai chân cào trên mặt đất, di chuyển qua một bên, tránh thoát đi roi dài.

Cùng lúc, nó đem nanh kẹp cuốn trở về, nanh kẹp mở ra, vung lên không trung, muốn kẹp lấy Yến Thanh.

“Cẩn thận!” Doãn Nguyệt kinh hô, hai tay cầm lấy song đao, cũng phi thân nghênh chiến.

Nàng hóa thành tàn ảnh, tới gần đầu bò cạp, đem song đao vung ra.

Vụt! Vụt!

Hai cỗ khí kình bám lấy song đao bên ngoài, lấy sét đánh không kịp bưng tai chi thế, đâm vào đôi mắt của bò cạp.

Bò cạp rít gào lên, đôi chân nâng phần đầu của nó lên cao, dễ dàng mà tránh thoát song đao công kích, song đao sượt qua không gian dưới chân nó, đâm vào vách đá, cát đá rơi xuống.

Bò cạp ánh mắt hung ác, há to mồm, phun ra một cỗ khói xanh.

Doãn Nguyệt cả kinh, nhanh chóng lấy tay bịt mũi, lộn ngược thân hình quay trở về.

Mà nanh kẹp của nó, cũng vừa lúc muốn kẹp lấy Yến Thanh.

Yến Thanh hừ lạnh, tay vùng sức, roi dài nháy mắt biến trở lại thành một thanh gai nhọn.

Khi nanh kẹp mở ra trên đỉnh đầu, Yến Thanh ngước mắt lên cùng nó đối diện.

Đem gai nhọn đâm vào phần thân cái đuôi của nó.

Ca sát!

Két!

Âm thanh quỷ dị vang lên, mặc dù bò cạp có giáp xác cứng rắn, nhưng yêu cốt cũng không phải vũ khí bình thường, nó nhanh chóng thâm nhập vào bên trong phần đuôi của bò cạp, lóe quỷ dị hồng quang.

Bò cạp tức giận rít gào, trong ánh mắt tràn đầy bạo ngược hung tính lộ ra một tia thống khổ.

Thân hình nó không ngừng vẫy vùng, vách đá to lớn xung quanh nháy mắt bị thân hình nó va đập.

Rầm! Răng rắc!

Vách đá bị nứt ra thành những khe hở, đá vụn lả tả rơi xuống, ngoài ra còn có cự thạch bởi vì chấn động bay xuống, nếu bị đập trúng chắc hẳn sẽ bị thương không thể nghi ngờ.

“Mau! Bò cạp nếu như còn tiếp tục giãy dụa, hạp cốc chắc chắn sẽ sụp đổ, đến lúc đó sẽ đem chúng ta chôn sống ở nơi này.

Chúng ta giúp Yến Thanh một tay đem bò cạp giam cầm lại!” Lăng Quang trầm giọng nói, chính hắn mang theo đại đao phi thân ra ngoài.

Mười mấy lính đánh thuê cũng động tác nhanh nhẹn, nhất trí đem bò cạp dồn đến góc vách đá, mỗi nơi công kích điểm yếu hại.

Yến Thanh phụ trách đối phó với cái đuôi của bò cạp, nàng chỉ đem yêu cốt đâm xuyên qua, không ngừng hút lấy yêu lực của nó, giảm xuống sức chiến đấu của nó.

Như vậy, những người ở dưới cũng dễ dàng nhiều.

Bò cạp mặc dù phản ứng nhanh nhẹn, linh trí giảo hoạt, nhưng bị nhiều người vây quanh, cũng trở nên bó tay bó chân, tốc độ đại đại giảm xuống.

Mặc dù là vậy, người của Thiết Huyết dong binh đoàn cũng không dám lại gần nó, bởi vì độc khí mà nó phun ra quá lợi hại, có thể nhanh chóng hủ hóa sinh cơ.

Đoàn người chỉ có thông qua vũ khí, đem khí kình đánh đi ra ngoài, đánh lên thân thể nó.

Oành! Oành! Oành!

Giáp xác bò cạp cứng rắn như thiết, vũ khí của bọn họ chỉ là bình thường, không giống như của Yến Thanh, cho nên công kích nhìn thập phần trừu tượng, nhưng gây tổn thương không lớn.

Chỉ có thể xem như bị thương ngoài da của nó mà thôi.

Cái để cho bò cạp kiêng kị, là yêu cốt của Yến Thanh, bởi vì yêu cốt không ngừng hút lấy sinh lực của nó.

Nó nôn nóng không thôi, vài lần đều tưởng đem yêu cốt ném ra, nhưng đều vô dụng, yêu cốt giống như là keo dính trên da, gỡ ra không được.

Dần dần, bò cạp cảm nhận được xưa nay chưa từng có khủng hoảng, sinh lực của nó đi không trở về, làm cho nó lực bất tòng tâm.

Tốc độ của nó cũng vì vậy mà chậm lại không ít, hơi không cẩn thận, một con tiểu đao đã đâm vào mắt nó.

Phập!

Tiểu đao hoàn toàn đi sâu vào, thấm nhập đồng tử, máu tươi bất giác chảy ra như suối phun.

Trước mắt nó bỗng dưng tối sầm, trời đất quay cuồng, tùy theo là một cỗ trùy tâm đau đớn.

Két!

Bò cạp thống khổ thét chói tai, tiếng thét của nó có mang theo sóng âm, nhưng mà yêu lực bị hút, sóng âm cũng đại đại mà giảm xuống.

Trình độ sóng âm này đối với các thành viên của Thiết Huyết dong binh chỉ giống như đàn khảy tai trâu.

Bọn họ lúc này chiến ý dâng cao, chỉ hận không thể lập tức gi3t chết bò cạp, trả thù cho các huynh đệ đã chết.

Nhưng mà Lăng Quang không cho phép…

Bò cạp chỉ còn lại một con mắt, độ nhạy bén cũng giảm xuống, sau đó liên tiếp bị công kích đánh trúng, kêu la không ngừng.

Mười mấy phút sau, Yến Thanh rút ra yêu cốt, trở về trên mặt đất.

Mà bò cạp, lại suy yếu quỳ rạp trên mặt đất, cho dù là muốn động một chút cái đuôi, lại vô lực rũ xuống.

Lăng Quang có nghi hoặc, không biết Yến Thanh làm cái gì, nhưng hiện tại không phải là thời gian để truy cứu, hắn quay sang hỏi ý Tịch Thần:

“Ngươi xem! Bò cạp đã suy yếu rồi! Tới phiên ngươi!”

Tịch Thần không có đi công kích bò cạp, mà ở một bên âm thầm cảm nhận nguyên tố, tìm kiếm vị trí của mắt trận.

Nghe Lăng Quang nói, nàng gật đầu, cất bước lại gần bò cạp.

Mọi người theo bản năng căng thẳng, mặc dù bò cạp nhìn như có vẻ suy yếu, nhưng ai biết nó có phải hay không là thật sự…

Mặt khác, bọn họ cũng tò mò, Tịch Thần là như thế nào phá giải mắt trận.

Bò cạp mặc dù là quỳ rạp, nhưng Tịch Thần phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy nó, đối diện với một con ngươi xanh nhạt hung ác.

Nàng cũng không sợ hãi, vận dụng ma lực nhảy lên trên đầu của nó.

Sau một phen tìm kiếm, ánh mắt nàng dừng ở trung tâm đỉnh đầu của nó, chỗ đó có hơi khác thường so với chỗ khác, lớp da nhô cao ụn lên, nàng cảm nhận được nguyên tố chính là ở bên trong.

Tịch Thần một phen suy nghĩ, sau đó đầu ngón tay lóe qua một sợi kim quang, trực tiếp cắt qua lớp da ngay tại nơi đó.

Bò cạp đau đớn, hơi hơi cựa quậy thân hình, ánh mắt trở nên tàn bạo.

Yến Thanh phi thân đến bên người nó, đem yêu cốt chĩa ra, uy hiếp nói:

“Ngươi không muốn chết thì đừng cựa quậy! Nếu ngươi không nghe lời, ta liền cho nó hút khô ngươi!”

Ánh mắt bò cạp xẹt qua kiêng kị, cương người, không dám lại nhúc nhích.

Yến Thanh vừa lòng cười, đem yêu cốt thu hồi, nhưng vẫn đứng tại chỗ, cho Tịch Thần hộ pháp.

Tịch Thần cảm kích nhìn nàng, sau đó chuyên tâm rạch mở ra lớp da ngay phần đầu của bò cạp, đập vào mắt là một viên thú đan màu xanh nhạt.

Thú đan lộng lẫy trơn bóng, ở bên trong có kim sắc ma văn dao động.

Tịch Thần hơi hơi trợn to mắt, kinh dị.

Cư nhiên có thể đem ma văn trận đồ hoàn mỹ phong ấn vào trong thú đan? Là ai lợi hại như vậy?

Sau đó, nàng lại trầm tư, nếu như là thế vậy nàng cũng không thể đem quyển trục cũng bỏ vào trong.

Chỉ còn cách…

Trực tiếp ở thú đan bên trong, vẽ ma văn trận đồ…

Cái này đối với nàng mà nói, vẫn rất có tính khiêu chiến!

Nàng trước giờ đều không có thử qua cách như thế, chỉ có thể nghiên cứu kĩ hơn.

“Mắt trận này có vấn đề gì sao?” Yến Thanh nhìn thấy Tịch Thần nhíu mày thất thần, nhịn không được lo lắng hỏi.

Lăng Quang, Doãn Nguyệt cùng các thành viên Thiết Huyết dong binh không tự giác cũng căng thẳng, chỉ sợ là có ngoài ý muốn xảy ra.

Tịch Thần sờ sờ cằm, nhỏ giọng trả lời Yến Thanh một câu:

"Có chút phiền toái nhỏ!"

Sau đó, đoàn người không khỏi trợn mắt há mồm.

Bởi vì, bọn họ thấy được, Tịch Thần ngồi xếp bằng trên đầu của bò cạp, lôi ra một đống thư tịch, ngồi xem lên.

Mọi người: “…”

Nàng, giống như là định đọc sách phải hay không? Nàng có biết hay không bây giờ là tình huống gì?

“Ngươi?” Yến Thanh khoảng cách ở gần nhất, trợn tròn mắt hỏi, nhưng thấy Tịch Thần đã chuyên chú vào thư tịch.

Lời nói của nàng chỉ có thể nghẹn lại ở trong cổ họng.

Nàng không khỏi xích lại gần hơn, ngó đầu vào xem thử Tịch Thần đang xem cái gì.

Nhưng…

Vì cái gì ngôn ngữ ở trong đó, nàng một chút cũng không hiểu được?

Mà bên ngoài, người của Thiết Huyết dong binh đoàn cũng đã có chút khó chịu, bắt đầu nhàn thoại bàn tán:

“Này! Nàng rốt cuộc là đang làm cái gì? Chúng ta vừa mới cực cực khổ khổ chiến đấu, cho nàng thời gian ngồi thảnh thơi ở đó sao?”

“Vừa mới chiến đấu với bò cạp, cũng không thấy nàng ra sức, hiện tại muốn ngồi không hưởng lợi à!”

“Rốt cuộc là có làm được không? Ta thấy nàng chính là cố lộng huyền hư, làm ra vẻ đi?”

“Phải! Trận pháp chính là Lăng Quang đoàn trưởng sở trường, nếu hắn còn bó tay không biện pháp, nàng kia làm sao có thể làm được?”

“Không làm được thì cứ nói một tiếng đi! Đừng làm mất thời gian của chúng ta!”

“Ta thấy nàng cũng không giống như là làm bộ, có lẽ thật sự có cách đi! Không phải lần trước ở cự binh đại trận cũng là nàng đi vào sao, không chừng đã làm cái gì đó.

Hơn nữa, nàng cùng truyền thuyết tiên nhân…”

“Ngươi thì biết cái gì? Cự binh đại trận lần đó các ngươi có chính mắt thấy nàng ra tay không? Nói không được chỉ là Lăng Quang đoàn trưởng sợ nàng mất mặt, không nói ra miệng thôi.

Đoàn trưởng nể mặt nàng, nhưng chúng ta thì không cần!”

“…”

Âm thanh bàn tán càng lúc càng lớn, Thiết Huyết dong binh đoàn hình thành hai phe phái đối lập.

Một bên tin tưởng Tịch Thần có thể phá giải đại trận, một bên nghi ngờ nàng đang làm bộ làm tịch, cố lộng huyền hư.

Ngay cả Hoa Y cũng đem ánh mắt nghi ngờ nhìn Lăng Quang, nhỏ giọng hỏi:

“Đoàn trưởng! Chuyện này, ngươi xem nên giải quyết như thế nào?”

Lúc ấy, nàng ở ngoài đối chiến với cự binh, không có theo vào trong, cho nên không thể chứng kiến được Tịch Thần có ra tay hay không?

Xét về mặt lợi và hại, nàng chỉ có thể thiên vị cho đội mình, nổi lên lòng nghi ngờ Tịch Thần.

“Đủ rồi! Các ngươi toàn bộ im miệng đi! Có lẽ nàng đang tìm cách, các ngươi chờ một chút!” Lăng Quang phiền muộn không thôi, lệnh cho mọi người toàn bộ tách ra.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng tạm thời yên lặng, ánh mắt lại chăm chú nhìn Tịch Thần, xem thử nàng muốn làm cái gì.

Bọn họ biết đoàn trưởng đây là lựa chọn tin tưởng Tịch Thần, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp.

Đoàn trưởng kêu chờ, vậy chờ thôi!

Lăng Quang nói là nói vậy, kỳ thật trong lòng cũng không dám xác định, bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu rõ được bản lĩnh chân chính của Tịch Thần.

Tất cả mọi người tìm chỗ ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.

Bò cạp vương cảm thấy tò mò ngứa ngáy khó chịu, nó căng thẳng không thôi, cả thân hình hầu như dính sát mặt đất, động cũng không dám động.

Ánh mắt giảo hoạt xoay tròn, che dấu hung quang tính toán, nó dự định ngẩng đầu lên, xem thử Tịch Thần đang làm cái gì.

Nếu có thể…

Nó không ngại đem độc độc chết nàng.

Vừa nghĩ vậy, nó hơi nhúc nhích cái đầu, sau đó dường như thấy cái gì đáng sợ đồ vật, làm nó sợ hãi không dám lại nhúc nhích.

Ai mà biết được, Yến Thanh vẫn còn đứng ở bên trái cái đầu của nó, nó vừa có dị động là nàng đã phát hiện, lúc này đang cười như không cười nhìn nó.

Bò cạp đánh cái run rẩy, không dám lại có động tác.

Cũng không biết là vì sao thế này, nó dường như lúc có lúc không mà cảm nhận được trên người Yến Thanh tồn tại một loại hơi thở giống như nó.

Hơn nữa, hơi thở kia còn cường đại hơn nó gấp mấy lần.

Bởi vậy, nó mới có thể kiêng kị nàng như thế!.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tầm Thần Ký