Tầm Thần Ký

Chương 77: 77: Yến Thanh Mất Khống Chế


Ầm! Ầm! Ầm!

Thân hình to lớn của cự binh không ngừng chuyển động qua lại, vũ khí soàn soạt vung lên.

Hai đội người điên cuồng chiến đấu, hoàn toàn bỏ mặc trên người càng có nhiều vết thương lần lượt xuất hiện.

Bên trong, bốn người Lăng Quang, Tịch Thần, Yến Thanh, Doãn Nguyệt cũng vừa lúc vượt qua cái sinh môn thứ hai.

Cảnh tượng trước mặt lại không đơn giản giống như hai nơi sinh môn vừa rồi.

Hoàn cảnh thập phần hỗn loạn, khắp nơi đều là lốc xoáy nhỏ tứ tung ngang dọc, cắt ra không gian một mảnh khắc nghiệt, không có được một tia sinh cơ.

Các không gian hỗn loạn đan xen vào nhau, có sa mạc chồng lên đầm lầy, có núi non đè lên mặt biển, có dung nham phun trào ra ngoài, khí hậu hoàn toàn vượt qua thường nhân có thể chịu đựng.

Bốn người mới vừa bước ra từ sinh môn, khí hậu khắc nghiệt đã ập vào mặt, trong nóng có lạnh, trong lạnh có cuồng phong, trong cuồng phong có liệt hỏa cắt qua da thịt.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Vừa mới chạm vào không khí, võ phục chiến giáp của ba người Lăng Quang, Yến Thanh, Doãn Nguyệt đã bị cắt thành rách nát, khí thể trên lốc xoáy còn không ngừng quát vào trong gia thịt, không ngừng lấy máu.

Tí tách!

Máu thịt rơi xuống đất, sau đó bốc hơi không thấy.

Tê!

Ba người thình lình bị thương, không kịp làm ra bất kì phòng ngự nào, đau đến ba người đồng thời hút từng ngụm khí lạnh.

Ba người nỗ lực bình phục trái tim kinh hoàng, sau đó phát hiện y phục đã rách nát tả tơi tựa như ăn mày, mà lốc xoáy còn không ngừng cắt qua da thịt của bọn họ.

Ba người hốt hoảng vận lên nội khí cùng lốc xoáy chống lại, lúc này tình huống mới tạm thời đình chỉ.

“Nơi này là địa phương quỷ quái nào?” Yến Thanh bịt lại cánh tay chảy ra máu tươi, âm trắc trắc hỏi.

“Nếu ta quan sát không có lầm nói, nơi này hẳn là trung tâm của Bát Quái trận, hoàn cảnh luân phiên thay đổi, các tử môn đều hợp lại ở nơi này, trong đó sinh môn lại bị kỹ càng giấu đi.

Bát quái hình thành các loại hoàn cảnh khắc nghiệt, ý đồ làm rối loạn sức phán đoán, cản trở chúng ta tìm ra sinh môn.” Sắc mặt Lăng Quang hiện lên một tia ngưng trọng.

“Ngươi là nói, mỗi khu vực của nơi này đều là tử môn?” Doãn Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh, nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy! Chúng ta đã vượt qua hai sinh môn, còn lại sáu cánh cửa, mà trong đó đã hết năm cánh cửa là tử môn, chỉ có một cửa duy nhất là sinh môn.”

Biểu tình Doãn Nguyệt không khỏi trầm xuống, nàng vừa rồi quan sát xung quanh, thấy có năm khu vực khác nhau: đầm lầy, sa mạc, biển lớn, núi cao, dung nham.

Như vậy, này hẳn là năm cửa tử môn đi?

“Sinh môn nằm ở đâu đâu?” Doãn Nguyệt tò mò hỏi.

“Sinh môn có thể nằm bất kì ở một trong năm khu vực này, hoặc cũng có thể nằm ở điểm giao nhau giữa hai khu vực, cũng có thể nằm ở một nơi khác bí ẩn.

Nhưng mà có một điều chúng ta biết là, muốn tìm ra sinh môn từ nơi này, khó khăn hệ số rất lớn.

Nếu như chúng ta đi nhầm vào một trong số tử môn, hậu quả sẽ vạn kiếp bất phục!”

Sắc mặt Yến Thanh, Doãn Nguyệt khó coi rất nhiều.

“Trận bàn của ngươi đâu? Có thể nhờ vào nó tìm được sao?” Yến Thanh nhớ tới cái gì đó, nhìn trận bàn mà Lăng Quang cầm trên tay, chờ mong hỏi.

Lăng Quang cười khổ: “Khiến các ngươi thất vọng rồi, trận bàn vào tới chỗ này, liền đã bị năng lượng ở năm nơi quấy nhiễu trầm trọng, không phát huy tác dụng được.

Chúng ta muốn tìm được sinh môn, chỉ có thể nhờ vào chính mình cùng vận khí.”

Hắn nói xong, hô hấp của Yến Thanh và Doãn Nguyệt đều cứng lại rồi.

Yến Thanh thầm cảm thán trong lòng, kì thực vận khí của nàng không tốt lắm.

Dựa vào nàng? Thôi bỏ đi!

“Theo ta quan sát, năm khu vực nơi này hình thành từ các loại nguyên tố xây dựng nên mà thành, tương đương với ngũ hành.

Vậy nếu như bất chợt có cái thứ sáu hơi thở khác hẳn với năm nơi kia, vậy nó là sinh môn phải không?”

Ba người nghe thanh âm, sáu con mắt đồng loạt nhìn sang Tịch Thần.

Lời vừa rồi, là nàng hỏi ra tiếng.

Lăng Quang nghe vậy, ánh mắt sáng lên: “Đây cũng là một cách, nhưng làm cách nào phát hiện hơi thở khác với năm nơi còn lại?”

Tịch Thần suy tư một hồi, sau đó bỗng nhiên ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, nói:

“Ta có cách! Các ngươi giúp ta hộ pháp một chút!”

Ánh mắt ba người nhìn nhau, đều không quá tin tưởng, liệu Tịch Thần có thể làm được sao? Nhưng thấy Tịch Thần đã nhắm mắt, bọn họ cũng không tiện kêu gọi nàng.

Ba người phân chia nhau thành ba khu vực cảnh giác xung quanh, cho Tịch Thần hộ pháp.

Bọn họ cũng lúc này mới chú ý tới, quần áo trên người Tịch Thần không bị lốc xoáy cắt nát giống như bọn họ, mà chỉ là hơi rối tung thôi.

Sự thật này làm cho ba người bọn họ ở trong gió hỗn độn, quá không công bằng đi?

Vì mao quần áo bọn họ bị cắt tả tơi còn hơn ăn mày, mà quần áo nàng lại không tổn hao gì?

Vì cái gì?

Ba người không biết chính là, Tịch Thần mặc trên người không phải là y phục bình thường, mà là ma pháp bào với phòng ngự cực kỳ cường đại, trên đó vẽ xuống mấy chục cái ma văn pháp trận phòng ngự tổ hợp lại cùng nhau.

Lực phòng ngự làm sao có thể cùng giáp phục bình thường có thể so sánh?

Rầm rập!

Trong lúc ba người đang cảm thấy trời cao không công bằng thì cự binh đã đánh lại đây, số lượng còn không ít.

Cư nhiên một lần liền có bốn tên cự binh.

Thần sắc ba người không khỏi biến đổi, ánh mắt nôn nóng nhìn qua Tịch Thần.

Tịch Thần hiện tại không biết đang làm cái gì, nhưng đã xem như không thể phiên ra thân đi chiến đấu.

Tới đây có bốn tên cự binh, bọn họ ba người mỗi người miễn cưỡng chỉ có thể đối phó một tên, như vậy còn dư lại một tên…

“Mặc kệ! Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta chiến thôi!” Yến Thanh cắn chặt răng, sát khí bùng nổ, dẫn đầu xông lên hấp dẫn hai tên cự binh.

Doãn Nguyệt, Lăng Quang cũng nhìn nhau, sau đó xông lên.

Leng keng!

Nội khí đồng thời bùng nổ, ba người đứng thành hàng ngang, đem Tịch Thần che ở phía sau, từng người tế ra vũ khí.

Vũ khí của Yến Thanh như cũ là Yêu Cốt, chỉ là biến hóa thành roi dài có gai góc sắc nhọn.

Doãn Nguyệt rút từ bên chân ra song loan đao hình bán nguyệt.

Lăng Quang còn lại là sử dụng một thanh trường đao to lớn.

Sắc mặt ba người đều là ngưng trọng mà kiên quyết.

Rầm rập! Rầm rập! Rầm rập! Rầm rập!

Bốn tiếng vang lớn chấn động nền đất, bốn tên cự binh đồng loạt xông tới.

Vụt!

Yến Thanh đưa nội khí vào Yêu Cốt, một đường quất ngang.

Tranh!

Yêu Cốt va chạm với cự binh, làm bốn tên cự binh rớt xuống một tầng thạch da bên ngoài, tuy rằng không đau không ngứa nhưng cũng coi như là làm bốn tòa thạch dừng lại bước chân.

Doãn Nguyệt đem nội khí đưa vào song đao, hai thanh song đao ngự không ở trước người, hai tay nàng bay nhanh đánh thủ quyết.

“Đi!”

Nàng quát khẽ một tiếng, hai thanh song đao vụt một tiếng cắt qua không gian, bay tới hai tên cự binh ở chính giữa.

Keng!

Âm thanh vũ khí chạm vào nhau, nội khí trên song đao bùng nổ, cùng với trường thương có ngàn cân cự lực chạm vào.

Lăng Quang cũng không yếu thế, dang rộng hai chân, nội khí thịnh vượng, hai tay cầm lấy thanh đao, từ đỉnh đầu chém xuống đi ra ngoài.

Oanh!

Kình khí phóng ra, cát bay đá chạy, nội khí đánh thật mạnh vào thân thể cự binh, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Cự binh cư nhiên bị đánh cho lùi về phía sau mười bước.

Mà bên này, cổ tay phải Yến Thanh có hồng quang chợt hiện, nàng lén lút thuyên chuyển hồng quang đưa vào yêu cốt, yêu cốt dường như sống lại, quanh nó xuất hiện một đầu bạch hổ ảo ảnh há miệng rít gào.

Yến Thanh vung tay lên, yêu cốt mang theo khí thế sát phạt đánh vào trên người cự binh, đồng dạng làm cho cự binh lùi về sau mấy bước, hơn nữa trên thạch da, nháy mắt xuất hiện một tia vết rạn.

Răng rắc!

Vết rạn kéo dài từ đầu vai bên trái xuống tới ngang hông bên phải, sinh sôi đem thạch da phân chia tách ra.

Lăng Quang cùng Doãn Nguyệt dư quang thoáng nhìn qua bên này, cả kinh suýt chút nữa ném rớt vũ khí trên tay.

Nàng! Nàng đây là làm sao mà làm được?

Phải biết, trọng lượng của cự binh này cũng có ít nhất vạn cân, chút ít nội khí không thể nào làm thương tổn được bọn họ, mà Yến Thanh cư nhiên có thể làm nó nứt ra một tầng thạch da, phạm vi còn lớn như thế.

Doãn Nguyệt bất giác rùng mình, nàng hiện tại đã biết Yến Thanh vì sao lại đáng sợ như thế!

Trong mắt Lăng Quang cũng dâng lên ngưng trọng, mấy năm trước gặp gỡ Yến Thanh, tu vi của nàng còn thua hắn rất nhiều, mà hiện tại nhìn bộ dáng này, cư nhiên đã đuổi kịp và vượt qua hắn.

Hơn nữa, lực lượng vừa rồi là cái gì? Tại sao hắn lại có một loại cảm giác kh ủng bố thị huyết, tựa như đại nạn lâm đầu đến nơi?

Yến Thanh cũng không kịp nghĩ nhiều như thế, giờ khắc này trong đầu nàng chỉ có ý chí cầu sinh để sống sót.

Vì tranh thủ thời gian cho Tịch Thần tìm ra sinh môn, nàng chỉ có thể bất chấp tất cả, vận dụng yêu thú lực lượng.

Huyết mạch trong người sôi trào, da thịt nàng cũng nổi lên ửng đỏ một cách bất bình thường, khí thế chiến ý dào dạt.

Năng lượng hồng quang không ngừng dật tán, điên cuồng sôi trào.

Mà tên cự binh kia, mặc dù bị nứt ra một tầng thạch da, như cũ không chết được, thật là đáng sợ!

Nháy mắt, một đợt công kích mới lại bắt đầu!

Yến Thanh không biết hai mắt nàng lúc này đã đỏ bừng, yêu cốt trong tay dính lấy hồng quang không ngừng múa may quay cuồng, một mình nàng cư nhiên bám lấy hai tên cự binh, không ngừng dây dưa, toái rớt lớp da trên người bọn họ.

Bên kia, áp lực của Lăng Quang cùng Doãn Nguyệt cũng giảm xuống nhiều, mỗi người nghiêm chỉnh đối phó với một tên cự binh.

Cho dù là vậy, tình hình cũng không mấy khả quan.

Bởi vì bọn họ bị bức cho liên tục lùi về phía sau.

Trong ba người, thực lực của Doãn Nguyệt là yếu nhất, chế trụ cự binh lâu như vậy, nàng cũng cảm giác cố hết sức.

“Không tốt! Tình huống của Yến Thanh không đúng!”

Nàng nghe được tiếng kinh hô của Lăng Quang, không khỏi quay đầu nhìn lại, mới phát hiện trạng huống của Yến Thanh quả thật không bình thường.

Yến Thanh cùng hai cự binh dây dưa, thạch da trên người cự binh đã bị toái đến không ra hình dáng, cự binh lúc này chỉ còn lại hình dáng gầy còm, nhưng chiến ý như cũ không ngừng.

Mà Yến Thanh, bên ngoài thân thể nàng bao phủ một tầng hồng quang cực kỳ quỷ dị, trong mắt nàng lúc này chỉ có giết chóc.

Hai người bọn họ thình lình thấy được, da thịt Yến Thanh bắt đầu tróc ra, từ bên trong chui ra rất nhiều rất nhiều điểm đen.

Ánh mắt hai người mạnh mẽ co rụt, hô hấp cứng lại, ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Yến Thanh.

Mặc dù bọn họ cách nhau khá xa, thấy không rõ những điểm đen đó là cái gì.

Nhưng mà trong cơ thể một nhân loại lại tự nhiên chui ra nhiều đồ vật như thế, thấy thế nào cũng rất kinh tủng!

Trong đầu hai người hiện giờ chỉ có một ý niệm:

Không xong! Yến Thanh mất khống chế!.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tầm Thần Ký