Tâm Ma - Đường Tí La Bắc

Chương 13: Hoàn văn


Bầu không khí rơi vào yên tĩnh, mọi người đều thì thầm bàn tán.

Ngu Dư không quan tâm chút nào, nàng hơi nhếch môi, quay lại chỗ ngồi rồi ngồi xuống: “Vậy thì làm phiền các vị tra khảo lại.”

Nàng nhìn xuống Hình Đan đang quỳ trên mặt đất, hắn rất bối rối, nàng dường như nhìn thấu cả những vết bầm tím trên cơ thể của hắn.

Là nữ nhân của môn chủ ma giáo, cuộc diệt yêu ma bảo vệ đạo hạnh hàng trăm năm trước tất nhiên nàng có tham gia.

Không chỉ tham gia, mà còn là người duy nhất sống sót, được đưa về thiên môn sơn như một chiến tích. Sau đó, để nàng nghĩ lại, xem ra khi đó nàng cũng bị Mộ Huyền cơ hỏi tội.

Quỳ ở giữa, Huyền Cơ Tử cao cao tại thượng, một câu nói đã đưa nàng lên đài Thiên Lôi. Chín mươi chín đạo thiên lôi suýt chút nữa đã đánh tan linh hồn của nàng. Cuối cùng cũng là do mệnh của nàng chưa tận, một tia linh hồn còn sót lại may mắn gặp được thi thể vừa mới bị giết, từ đó trở thành đệ tử của môn chủ thiên môn đó.

Một đường thuận lợi, lại cực kỳ khiến nàg hài lòng, nếu như vậy thì cả đời sẽ bình an vô sự, nhưng trong lòng nàng lại có mối hận không thể nào buông bỏ.

Chỉ cần nhắm mắt lại, nhớ lại mặt đất trong đêm mưa đỏ bừng, đó là mối thù đẫm máu không thể nào gột rửa bởi cơn mưa tầm tã.

Nàng sẽ không bao giờ quên khuôn mặt xấu xa của bọn họ, cả đời không thể nào quên.

Chỉ cần nàng còn sống, nàng sẽ không bao giờ để bỏ qua cho bọn họ, nhất là một trong những người đứng đầu Huyền Cơ tiếng tăm lẫy lừng.

Mộ Huyền Cơ là người giỏi suy đoán thiên số, nhất định đã biết sớm muộn gì nàng cũng quay lại báo thù, nhưng bắn cũng biết bản thân mình là đèn sắp cạn dầu.

Hắn giấu đứa con trai duy nhất của mình vào kiếp luân hồi, thậm chí khiến con trai chết yểu vì để hắn trường sinh bất lão.

Nhưng nàng không bao giờ tưởng tượng được rằng con trai hắn lại rơi vào tay nàng.

Tàn dư của ma phái đang ngồi trên vị trí môn chủ liên minh này, mà đứa con trai của hắn lại bị mọi người xem như là kẻ tu luyện ma đạo mà mắng chửi.

“Tôn chủ, có một cách,” Môn chủ Bạch Lộ môn do dự, cuối cùng vẫn đứng lên, “Bạch Lộ môn ta có một bí thuật, có thể thăm dò trí nhớ của người, không bằng thử thăm dò hắn…"

Ngu Dư suýt chút nữa đã không nhịn được cười chế nhạo, không có gì lạ khi lão ta đây là phương pháp bí truyền “không thể tốt hơn.”

Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, nàng thậm chí không quan tâm bản thân có bị lộ hay không, Tiên môn có rất nhiều người lão luyện không phải chết từ hàng trăm năm trước thì cũng chết ở dưới tay của Hình Đan.

Ngoài nàng ra, người có tu vi cao nhất ở Trùng Hư chân nhân chẳng qua chỉ ở giai đoạn trung kì của đại nạn, cách nàng cả một cảnh giới, nếu nàng muốn rời đi thì ai có thể ở lại.

Hình Đan luôn cúi đầu, vẻ mặt hắn thay đổi khi nghe thấy những lời này, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên. Hắn không nhìn trưởng môn của Bạch Lộ môn đang tới gần, cũng không nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của những người xung quanh, chỉ nhìn nàng một cách sâu sắc.

Đã rất lâu hắn không nhìn thấy nàng.

Linh áp trên không trung đột nhiên tăng vột một cách điên cuồng, giống như một bão táp đang ngưng tụ.

Đại sĩ Trùng Khư, người đang ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần là người đầu tiên đầu tiên phản ứng lại: “Không hay rồi, hắn sẽ tự nổ tung!”

Tốc độ phản ứng rất nhanh nhưng đáng tiếc là đã muộn, một luồng linh lực dồi dào trong nháy mát đã quét qua những người có mặt ở đây, những trưởng môn đứng gần là người đầu tiên gánh chịu, trong phút chốc đã biến thành tro tàn. Sự tự hủy diệt của một kẻ tu luyện trong thời kỳ hợp nhất, cả ngọn núi náo động.

Chỉ có đạo sĩ Trùng Khư là sống sót trong đám người đứng đầu, lão ta cũng bị thương nặng, miệng không ngừng nôn ra máu.

Ngu Dư không bị thương, góc y phục của nàng cũng không bị thổi bay, nàng thất thần ngồi đó, nhìn đống hỗn độn bên dưới.

Nàng chưa bao giờ nghĩ Hình Đan có thể dùng cách đó để bảo vệ nàng.

Khi thể xác chết đi, đạo hạnh biến mất, tinh thần và hình hài cũng không còn nữa. Tại sao, rõ ràng nàng đối xử với hắn đều có mục đích, lần duy nhất nàng đến gần là để truyền ma khí vào trong cơ thể hắn, khiến hắn phải đi vào con đường ma đạo, còn hắn, hắn lại không biết được những dã tâm của nàng.

Tuy nhiên, nàng chưa kịp định thần lại thì nút thắt trên cổ đã trói buộc nàng gần trăm năm nay đột nhiên nới lỏng, đại thù đã được báo, ma tâm tiêu tan, đạo vô tình của nàng cuối cùng cũng được hóa giải.

Ngu Dư nhắm mắt lại, tâm trạng chấn động dần dần ổn định lại, căn cơ tu luyện của nàng đã thanh nhập vào Đại Thừa.

Môt lúc lâu sau, nàng mới có thể mở mắt ra, thật khó có thẻ miêu tả được đôi mắt đó, dường như không có bất kỳ cảm xúc gì của con người trong đó.

Sự thờ ơ, trống rỗng, như là trong mùa đông rét lạnh.

Tất cả chúng sinh đều là kiến.

Nàng cũng trải qua những thay đổi kinh hoàng trong cơ thể, nếu như muốn so sánh thì linh lực có thể biến sỏi đá thành núi.

Sớm đã nghe nói, các tu sĩ ở thời kỳ Đại Thừa có thể rời núi lấp biển, chiến thắng tạo hóa.

Dưới sự thay đổi lớn như vậy, cũng đã nhìn thấy những điều mà trước đây chưa từng thấy.

Như một thoáng linh hồn dung đưa trong gió.

Ngu Dư im lặng nhìn một hồi, cuối cũng nàng cũng cất nó đi.

Đây là nhân quả của nàng.

[Hoàn văn]

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tâm Ma - Đường Tí La Bắc