Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 88: Ngự Thú Cốc


Bao Cốc cảm thấy bản thân thân là người tu tiên há có thể sợ những thứ quỷ quái này? Hẳn là những quỷ vật này e ngại nàng mới đúng. Nàng bạo gan quan sát bốn phía.

Nàng phát hiện những thứ giống quỷ này tựa như linh thể tất cả đều là từ trong nham bích chui ra, nham bích cũng giống như đá bao ngoài linh thạch không cách nào dùng dụng thần thăm dò. Nàng lần thứ hai thử dùng bảo kiếm trong tay chém ra một vết nứt, phát hiện nham bích cũng giống như trước đó chảy ra máu tươi, loại máu này mang theo mùi hôi thối. Bao Cốc lần nữa thăm dò nham bích muốn tìm kiếm một manh mối, Ngọc Mật bỗng nhiên kêu một tiếng: "Thối lui!" Ôm vai Bao Cốc kéo nàng cách xa nham bích, đồng thời vung lên Ly Hỏa kiếm trong tay phóng xuất một bức tường lửa phong bế kín thực. Nàng nói với Bao Cốc: "Ngươi thành thật theo sát phía sau Tiểu Thiên Hồ, đừng lộn xộn, cẩn thận chết như thế nào cũng không biết!" Đang nói chuyện, nàng lấy ra Hầu Nhi Tửu quán một ngụm hồi phục linh lực tiêu hao.

Bao Cốc nói: "Sư Tỷ, nơi này không phải là có linh khoáng chứ?"

Ngọc Mật hừ nhẹ một tiếng: "Linh khoáng? Ngươi có muốn đào ra một chút linh thạch xem thử không?"

Bao Cốc nghe ra ngữ khí của Sư Tỷ không đúng, không dám lên tiếng nữa. Nàng phát hiện những nham bích này tựa hồ rất e ngại hỏa diễm Sư Tỷ phóng xuất ra, dưới sự tấn công của hỏa diễm cư nhiên lùi bước, có thể khiến không gian nhỏ hẹp cư nhiên trở nên rộng rãi.

Đại khái qua thời gian nửa nén hương, Bao Cốc bỗng nhiên cảm thấy khí tức âm hàn trong không khí tiêu tán không ít, trước mặt cũng trở nên trống trải.

Một hang động thật lớn xuất hiện trước mặt các nàng, trong hang động thạch nhũ trắng như tuyết chỉnh tề như ngọc. Những thạch nhũ này dài đến hơn một trượng, uốn lượn, đỉnh chóp bén nhọn, phía dưới dần biến lớn.

Bao Cốc có chút buồn bực. Nơi này quả nhiên tràn ngập cổ quái, ngay cả hình dạng thạch nhũ cũng không giống những nơi khác.

Tiểu Thiên Hồ dẫn đầu vọt tới trong động, nhảy xuống mặt đất.

Bao Cốc theo sát phía sau chạy vào đạo động, quay đầu lại nhìn thấy Sư Tỷ cũng dẫn theo bảo kiếm lao ra, đồng thời phóng xuất một bức tường lửa chặn ngay cửa động. Hai chung thời gian, lửa ở cửa động tắt, cửa động cũng không thấy, chỉ để lại nham bích trơn nhẵn. Bao Cốc kinh ngạc mở lớn miệng, chỉ vào cửa động biến mất hô lên: "Sư Tỷ, cửa động không thấy nữa."

Ngọc Mật không để ý đến Bao Cốc, nàng nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên phóng lên cao, giương kiếm hướng phía thạch nhũ trên đỉnh đầu chém qua.

Tay nâng kiếm, vang lên một trận âm thanh kim loại va chạm, bắn ra một mảnh hỏa hoa, thạch nhũ cũng nứt ra ra lỗ hổng, có chất lỏng trắng đục chảy ra. Nước rỏ xuống, một cổ mùi hương nhiếp người tỏa ra.

Bao Cốc ngửi vào chỉ cảm thấy cả người thư sướng, nhịn không được lại hít một hơi, bỗng nhiên nhớ đến nơi này quỷ dị, sợ mùi hương này có vấn đề nên vội vàng dùng tay bóp mũi: "Sư Tỷ, có độc sao —" lời còn chưa dứt, liền thấy Sư Tỷ đã lấy ra một bình ngọc hứng lấy sữa chảy xuống.

Tiểu Thiên Hồ cũng nhảy lên dùng móng vuốt cào những thạch nhũ kia, giống như cào lên thép rắn ngay cả vết tích cũng không lưu lại. Nó chỉ có thể cầu cứu hướng Ngọc Mật kêu to một tiếng.

Ngọc Mật nhường ngọc nhủ của mình cho Tiểu Thiên Hồ, đổi chỗ khác chém đứt một đoạn thạch nhũ.

Ngọc Mật một kiếm chém xuống, Ly Hỏa kiếm cùng thạch nhủ chạm nhau phát sinh âm thanh như chém kim loại. Thạch nhũ xuất hiện một đạo vết nứt, nhưng lại không có ngọc nhũ rỉ ra. Ngọc Mật huy kiếm chém một khối ngay bên cạnh, ngay cả một giọt ngọc nhũ cũng không có. Nàng lại một lúc chém gãy mười cây thạch nhũ nhưng vẫn không tìm được một giọt ngọc nhũ.

Ngọc Mật quán một ngụm Hầu Nhi Tửu hồi phục linh lực, lần nữa giương kiếm hướng phía thạch nhũ bổ tới.

Nàng một lúc chém hơn ba mươi cây thạch nhũ mới tìm được ngọc nhũ, nhưng chỉ nhỏ ra hơn mười giọt liền hết.

Bao Cốc ở một bên cũng không có nhàn rỗi. Nàng đêm toàn bộ thạch nhũ Sư Tỷ chém xuống thu vào túi trữ vật siêu lớn. Nàng biết rõ Ly Hỏa kiếm của Sư Tỷ có bao nhiêu lợi hại, Ly Hỏa kiếm trảm lên thạch nhũ cư nhiên phải năm sáu kiếm mới chém đứt, có thể thấy được thạch nhũ có bao nhiêu kiên cố, nói không chừng tương lai có dùng để luyện pháp khí. :

Bao Cốc thu thập những thạch nhũ được Sư Tỷ chém xuống cũng cảm thấy có chút không thích hợp : loại thạch nhũ gì lại có thể kiên cố như vậy? Sơn động này cùng thạch nhũ trong sơn động đều rất kỳ quái. Trong sơn động có nước, chỗ có nước không nhất định có thạch nhũ, có thạch nhũ không nhất định có nước. Điều đó chứng tỏ những thạch nhũ này cũng không phải do nước rỏ xuống mà hình thành! nhìn những thạch nhũ này hình dạng đều giống nhau, chỉ là phương hướng có chút bất đồng. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, nói: "Sư Tỷ, ta thế nào cảm thấy những thạch nhũ này rất kỳ quái."

Ngọc Mật nói: "Ngươi mới phát hiện?"

Bao Cốc tiến đến bên cạnh Ngọc Mật, nói: "Sư Tỷ, đừng thừa nước đục thả câu nữa."

Ngọc Mật nhìn Bao Cốc, nói: "Chờ sau khi rời khỏi đây ta sẽ nói cho ngươi biết. Để tránh hù dọa đến ngươi."

Bao Cốc a một tiếng cười nói: "Có cái gì có thể làm ta sợ chứ?"

Ngọc Mật nhìn Bao Cốc, quay đầu tiếp tục chém thạch nhũ.

Bỗng dưng, nàng ngừng tay, nghiêng tai lắng nghe đồng thời gọi một tiếng: "Linh Nhi." Lúc này mới phát hiện Tiểu Thiên Hồ đã chạy xa từ lúc nào, nàng hỏi Bao Cốc: "Linh Nhi đi đâu rồi?"

Bao Cốc quay đầu nhìn quanh một vòng, nói: "Có lẽ là đến chỗ khác tầm bảo rồi!"

Ngọc Mật nhẹ giọng nói: "Đi thôi!" Nàng uống một ngụm Hầu Nhi Tửu điều chỉnh trạng thái trở lại tốt nhất, sau đó chân đạp phi kiếm hướng phía phía trước bay đi.

Bao Cốc từ đạo động rộng lớn lao ra liền tiến nhập một thông đạo đường kính ước chừng hơn một trượng. Hai bên thông đạo mỗi vài thước lại có một thạch nhũ hình cung, thạch nhũ hai bên giống như được ai đó xếp đặt một đối một. Bao Cốc ý thức được những thạch nhũ này căn bản không phải thạch nhũ.

Nàng đi theo phía sau Ngọc Mật rẽ qua mấy vòng, Ngọc Mật bỗng nhiên truyền âm nói với nàng: "Ngươi ở lại chỗ này." rồi sau đó liền biến mất. Bao Cốc lập tức dừng lại bước chân, thu liễn khí tức đến mức thấp nhất, sau đó nàng liền cảm thấy phía trước tuôn ra một cổ năng lượng, tựa hồ là năng lượng thuộc tính lửa của Sư Tỷ nàng, sau đó nàng lại cảm giác được năng lượng của Tiểu Thiên Hồ.

Cổ năng lượng này chợt lóe liền tắt, vài khắc đi qua, Sư Tỷ nàng và Tiểu Thiên Hồ cùng nhau trở về,.

Trên tay Ngọc Mật có thêm một con chuột cả người ánh vàng rực rỡ, con chuột này đài gần một thước, gắt gao nhìn đôi mắt đầy kinh khủng của Tiểu Thiên Hồ.

Bao Cốc chăm chú nhìn con Kim Mao Lão Thử, hô lên: "Chuột tinh!"

Ngọc Mật cười một tiếng, nói: "Ngươi gặp qua con chuột tinh nào lông kim sắc sao?"

Tiểu Thiên Hồ chăm chú nhìn Kim Mao Lão Thử thèm thuồng liếm mép, giống như thấy mỹ vị gì đó.

Ngọc Mật cầm đuôi con chuột xách ngược lên, nói: "Với thực lực của ngươi thì không cách nào vào đây được, nói đi, cùng đi với ngươi còn có ai , nếu có nửa điểm ngôn ngôn, ta lập tức đem ngươi cho Linh Nhi ăn."

Tiểu Thiên Hồ lập tức nói: "Không cần hỏi nó, ta lập tức thay ngươi điều tra rõ, ngươi để ta ăn nó đi."

Kim Mao Lão Thử hô lên: "Ta nói ta nói, cái gì cũng nói. Ta là người của Ngự Thú Cốc, chủ nhân của ta là Quý công tử, lần này ta là theo tiểu công tử vào. Đừng ăn ta a, ta rất đáng giá."

Bao Cốc hô lên: "Đây là Hoàng Kim Thử?" Nàng nhìn Tiểu Thiên Hồ, cười nói: "Linh Nhi, nó cùng ngươi là bạn đồng hành ."

Tiểu Thiên Hồ tức giận hướng Bao Cốc ném bạch nhãn, sau đó lập tức tỉnh ngộ, nó muốn ăn Hoàng Kim Thử thì không thể trợn mắt với Bao Cốc ngay lúc này, lại lập tức giơ lên móng vuốt ôm lấy chân Bao Cốc, nói: "Ta tầm bảo so với nó còn lợi hại hơn, có ta ở đây, giữ lại nó cũng vô dụng, để ta ăn nó đi!"

Bao Cốc chớp mắt mấy cái chăm chú nhìn Tiểu Thiên Hồ, nói: "Không phải mèo mới thích ăn chuột sao?"

Ngọc Mật nói với Bao Cốc: "Ngươi cũng không xem đây là chỗ nào, còn có tâm tình đùa Linh Nhi. Linh Nhi, ở chỗ này, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, con chuột này nếu nghe lời, ta sẽ cân nhắc đem nó trả lại cho chủ nhân, nếu không nghe lời....."

Hoàng Kim Thử vội vàng nói: "Nhóm người Tiểu công tử tổng cộng mười hai người. Bọn họ cách nơi này không xa, ta là đến dò đường, bọn họ sẽ đến sau. Đừng ăn ta nha, các ngươi ít người đánh không lại tiểu công tử, nếu như các ngươi ăn tươi ta, các ngươi cũng xong đời."

Bao Cốc nghe vậy liền đánh giá Hoàng Kim Thử: "Con chuột này quả nhiên thành tinh rồi!"

Ngọc Mật nghe được Hoàng Kim Thử nói đối phương có mười hai người liền biết các nàng cùng Ngự Thú Cốc tất có một trận giao tranh. Không vì cái gì khác, mà bởi vì hai bên nhân số kém xa, thực lực chênh lệch quá lớn, mà bản thân ở vào thế hạ phong, lại mang theo một con cửu giai ấu thú, người của Ngự Thú Cốc cho dù không muốn khó xử các nàng, nhưng nếu nhìn thấy Tiểu Thiên Hồ tuyệt không lương thiện đối với các nàng. Nàng lúc này sắc mặt bất thiện chăm chú nhìn Hoàng Kim Thử, nói: "Ngươi đây là uy hiếp?" Giương tay lên, giả vờ sẽ ném nó cho Tiểu Thiên Hồ.

Hoàng Kim Thử sợ đến chi một tiếng bén nhọn kêu lên, âm thanh vừa cao vừa chói tai, truyền ra cực xa hiển nhiên là đang cầu cứu.

Ngọc Mật thần sắc lạnh lẽo, nói: "Muốn chết!" Tay vung lên liền đem Hoàng Kim Thử ném cho Tiểu Thiên Hồ. Nếu sớm muộn gì cũng phải đánh một trận, trước đem thứ quỷ này dàn xếp đi.

Tiểu Thiên Hồ một ngụm ngậm lấy Hoàng Kim Thử, cắn đứt cổ nó, hai ba cái liền nuốt vào trong bụng, sau đó thèm thuồng liếm mép.

Bao Cốc hít sâu, thầm mắng một tiếng: "Sư Tỷ phá của!" Hoàng Kim Thử a! Hoàng Kim Thử tuy rằng chỉ là yêu thú tầng thứ ba, nhưng nó lại am hiểu tầm bảo lại hiếm có, giá thị trường cũng rất cao! Một trăm thượng phẩm linh thạch một con Hoàng Kim Thử a, ngay cả đôi mắt cũng không chớp một cái liền cho Tiểu Thiên Hồ ăn. Nàng nghĩ cũng là Hoàng Kim Thử kia tự tìm tử lộ, nếu không với tính tham tiền của Sư Tỷ, nếu Hoàng Kim Thử kia không kêu cứu, chỉ sợ Sư Tỷ nàng cũng luyến tiếc đem nó cho Tiểu Thiên Hồ ăn.

Ngọc Mật không hề báo trước mà biến mất.

Sau đó Bao Cốc liền nghe được phía trước có giọng nói vang lên: "Bên này!"

Tiểu Thiên Hồ phi thân nhảy lên, không thấy nữa.

Bao Cốc đứng tại chỗ, nhìn trái nhìn phải, trong nháy mắt cũng chỉ còn lại bản thân một mình đứng nơi này, sau đó nhìn thấy một cẩm y thiếu niên tuổi chừng mười bốn mười lăm dẫn ba thiếu niên phá lệ khỏe mạnh chạy vào tầm mắt của nàng.

Thiếu niên kia nhìn thấy Bao Cốc thoáng ngẩn ra, nói: "Ngươi là chủ nhân của Đa Bảo Linh Hầu, Bao Cốc?"

Bao Cốc gật đầu.

Thiếu niên kia lại hỏi: "Ngươi có nhìn thấy một con Hoàng Kim Thử không?" Hắn cảnh giác nhìn quanh một vòng.

Bao Cốc do dự một chút, gật đầu.

Thiếu niên lại hỏi: "Đi đâu rồi?"

Bao Cốc nói: "Bị.....bị...bị ăn."

Thiếu niên kia sắc mặt trầm xuống tại chỗ, hắn trầm giọng nói: "Ai ăn?"

Bao Cốc nói: "Không phải ta!"

Thiếu niên lại hỏi: "Ở đây còn có ai?"

Bao Cốc bỗng nhiên chợt tỉnh, hô lên: "Aiz, vì sao ta phải nói cho ngươi biết?"

Thanh niên tinh tráng phía sau thiếu niên chăm chú nhìn pháp bảo hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Thiếu chủ, có khí tức của Hồ tộc, nhưng không có yêu khí, có cổ quái."

Bên cạnh thiếu niên bỗng nhiên có năng lượng chuyển động, thiếu niên cảm giác được không ổn vừa muốn lui về phía sau, lại cảm thấy cần cổ có một cổ khí nóng rực, hắn sợ đến lập tức dừng lại, hô lên: "Đừng động!" Hắn nói: "Ngọc Mật tiên tử, là ngươi đi!"

Ngọc Mật tiếu ý thâm trầm xuất hiện bên cạnh thiếu niên, nói: "Người của Ngự Thú Cốc, hạnh ngộ hạnh ngộ. Ngươi biết, ta rất không thích bị uy hiếp, con Hoàng Kim Thử kia cư nhiên dám uy hiếp ta, vì vậy ta liền ném nó cho Linh Nhi nhà ta ăn. Tiểu công tử sẽ không uy hiếp ta đi?"

Thiếu niên cười nói: "Sao dám!" Sắc mặt của hắn phút chốc trầm xuống, sau đó móng vuốt từ trong hư không xuất hiện bắt lấy Ly Hỏa kiếm của Ngọc Mật, tiếp theo trên người thiếu niên nhảy ra một đạo bóng đen đánh thẳng vào Ngọc Mật

Ngọc Mật căn bản còn không kịp phản ứng, ngực liền trúng một đòn nặng, nàng đau đớn rên một tiếng, cố sức cầm Ly Hỏa kiếm trong tay mạnh mẽ chống xuống.

Thiếu niên kia thừa dịp móng vuốt trong hư không xuất hiện nắm lấy Ly Hỏa kiếm, trong nháy mắt liền di chuyển khỏi vị trí của Ngọc Mật, đồng thời nghiêng người lấy ra một đôi loan đao đâm vài tử huyệt của Ngọc Mật.

Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Mật bị tập kích, kêu to một tiếng: "Sư Tỷ, chạy mau!" Xuất ra một đạo Nguyên Anh Phù đánh vào thiếu niên kia.

Thiếu niên cảm giác được động tĩnh của Bao Cốc, mắng to một tiếng: "Mẹ nó!" Rất nhanh thu tay lại, bỏ chạy.

Bao Cốc chân đạp phi kiếm, xoay người hướng đạo động phóng tới.

Ngọc Mật quát to một tiếng: "Đi!" Vọt tới trước mặt Bao Cốc, nâng kiếm bổ vào không trung.

Kiếm khí kích động, liền nghe một tiếng dã thú kêu gào, máu tươi bắn tung tóe trong không trung.

Bao Cốc sợ đến cả người đổ mồ hôi lạnh dưới chân không dám dừng lại, bằng tốc độ nhanh nhất phi về phía trước.

Nàng vừa mới đi rẽ hướng, liền cảm thấy Nguyên Anh Phù phía sau nổ tung.

Trong lòng Bao Cốc gào thét: "Lại mất một đạo phù nữa!" Đồng thời nàng cảm thấy có năng lượng Nguyên Anh Phù theo thông đạo xoắn tới chỗ nàng.

Ngọc Mật một mực ở bên cạnh Bao Cốc bỗng nhiên nhảy lên phi kiếm của Bao Cốc từ phía sau ôm cổ Bao Cốc, đồng thời đem Ly Hỏa kiếm trấn ở sau người lại dùng linh lực của bản thân hình thành một đạo khiên chắn che ở phía sau, sau một khắc, năng lượng của Nguyên Anh Phù nổ tung kéo đến, Ly Hỏa kiếm đỡ một kích liền bị đánh bật ra, dư lực còn lại đánh vào hộ thân chân khí của Ngọc Mật khiến khiên chắn trong nháy mắt vỡ vụn, sau đó tiếp tục hung hăng đánh vào trên người Ngọc Mật khiến Ngọc Mật cùng Bao Cốc bị đánh bật ra.

Bao Cốc vừa kêu thảm một tiếng thân thể liền đánh vào nham bích kiên cố, chỉ cảm thấy xương cốt trên người đều sắp đứt đoạn.

Ngọc Mật trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi từ trên người Bao Cốc trượt xuống hôn mê trên mặt đất.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Vốn Phúc Hậu