Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 78: Giết gà doạ khỉ


Giây tiếp theo, Bao Cốc, Lữ Vấn Đạo, Hồng Trần xuất hiện đang ở cửa ra của thái cổ di tích.

Lúc này những người tu tiên đang cuồn cuộn không ngừng từ cửa tiến đến.

Bao Cốc nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy thân ảnh Ngọc Mật, vội hỏi: "Sư Tỷ đâu?"

Lữ Vấn Đạo suy nghĩ một chút, nói: "Thái cổ lệnh bài chỉ có thể sử dụng một lần, cầm lệnh bài bước qua cửa, lệnh bài lập tức biến mất. Nếu như bọn họ hiện tại đi ra ngoài, đó chính là lãng phí một tuyệt hảo thời cơ, không có khả năng đợi đến thái cổ di tích mở ra lần tiếp theo, đối với những người như ta mà nói, nếu kiên quyết đem tu vi áp chế ở một cảnh giới hơn năm năm không chỉ lãng phí mà còn tổn hao rất lớn! Ngọc Mật tiên tử tuy là Kim Đan Trung Kỳ, còn bọn ta chỉ còn kém Kim Đan kỳ một bước nữa, cho nên có rất nhiều người mượn linh lực nơi đây cùng với kim đan hoàn sẵn có, tùy thời đều có thể đột phá và Kim Đan kỳ. Với thực lực Kim Đan Sơ Kỳ và trọng bảo Nguyên Anh Cảnh, hơn nữa nhân số đông đảo, ngay cả Ngọc Mật tiên tử có ba đầu sáu tay cũng khó lòng tiêu diệt hết những người tu tiến vào nơi này, mà chỉ cần có một người chạy thoát, chỉ sợ ở tu tiên giới nàng không còn chỗ dung thân, sợ rằng ngay cả Huyền Thiên Môn cũng sẽ gặp tai họa!"

Giọng nói của Ngọc Mật bỗng nhiên vang lên phía sau Lữ Vấn Đạo: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn đem toàn bộ bọn họ giết chết diệt khẩu?"

Lữ Vấn Đạo nhíu mày nói: "Ngươi giết chết Trữ Thông nhi tử duy nhất của Trữ Tiêu Trữ Gia gia chủ, thực lực đứng hàng thứ ba Huyền Nguyệt Cổ Thành, Trữ gia thế nào lại bỏ qua cho ngươi?"

Ngọc Mật hừ nhẹ một tiếng, cười nói: "Buồn cười, Trữ Thông là thiếu chủ Trữ gia, còn ta là đại lý phong chủ Linh Vân Phong của Huyền Thiên Môn đây! Tiểu sư muội ta còn là truyền nhân cách đại do tổ sư gia tuyển chọn đây, chúng ta cùng hắn không cừu không oán, hắn nhìn thấy trọng bảo vây công bọn ta, ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, chỉ có thể trách bản thân hắn tự tìm chết, còn oán hận đến ta nữa sao?"

Trong lòng Lữ Vấn Đạo nói: "Thế lực Huyền Thiên Môn chỗ nào sánh được với Trữ gia!" Hắn nói: "Nếu Trữ Tiêu không nói lý thì sao, chỉ muốn báo thù cho nhi tử, Ngọc Mật tiên tử sẽ làm thế nào? Huyền Thiên Môn sẽ làm thế nào?"

Đại môn Thái cổ di tích bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh hô: "Ngọc Mật tiên tử?"

"Hỏa Bạo Long?"

"Ai, đây không phải Ngọc Mật tiên tử Kim Đan Sơ Kỳ chém Nguyên Anh Cảnh lão tổ sao?"

"Nàng không phải Kim Đan kỳ sao? Thế nào ở chỗ này?"

"Thực sự là Kim Đan kỳ, Kim Đan Trung Kỳ!"

"Người tu tiên Kim Đan Trung Kỳ thế nào lại ở chỗ này?"

Ngoài cửa Thái cổ di tích nghị luận không ngừng, nhưng không ai không dám dừng lại, giống như tránh ôn thần mà nhanh chóng chạy mất. Ai cũng biết người tu tiên đã ngoài Trúc Cơ Kỳ muốn tránh né sự dò xét của các phái tiến nhập nơi đây chắc chắn phải trả cái giá rất lớn, mà có thể khiến người tu tiên cao giai không tiếc trả giá tiến vào nơi đây tất có mưu đồ trọng đại. Người như thế, nhất định không được trêu chọc. Thứ nhất, thực lực quá mạnh mẽ, nếu trêu chọc, nói không chừng một chưởng đã bị đối phương chụp chết, thứ hai, đối phương chấp nhận trả giá lớn như vậy, còn có cái gì không dám làm? Người này chỉ sợ là không muốn sống, Ngọc Mật Hỏa Bạo Long càng có tiếng không muốn sống!

Ngọc Mật nói với Lữ Vấn Đạo: "Sợ cái gì? Ta nghe nói Huyền Nguyệt Cổ Thành có một tổ chức sát thủ gọi là Truy Hồn Các, được xưng không buôn bán nào không dám nhận, không có người nào không dám giết, chỉ nhìn cố chủ có trả giá nổi hay không! Nếu hắn thật sự muốn cậy thế áp người không nói đạo lý, ta liền đem những đại nhân vật của Trữ gia treo lên danh sách truy sát của Truy Hồn Các!"

Giọng nói của Ngọc Mật không nhỏ, không chỉ có Lữ Vấn Đạo, Hồng Trần phải hít một ngụm lãnh khí mà ngay cả người tu tiên mới vừa bước vào thái cổ di tích nghe nói như thế cũng đều hoảng sợ, lại nhìn thấy là Ngọc Mật liền cả kinh, sau đó lại nhìn kỹ, phát hiện bản thân xác thực không phải hoa mắt, sợ đến lập tức chạy mất.

Bao Cốc nhẹ nhàng nói: "Hắn muốn giết ta, bọn ta dĩ nhiên cũng muốn giết hắn, cái này gọi là không thua thiệt!"

Lữ Vấn Đạo bị Bao Cốc làm nghẹn đến một hồi lâu không nói ra lời, hắn hỏi: "Nếu không giết người diệt khẩu, lại không sợ Trữ gia trả thù, vậy ở đây làm gì?"

Ngọc Mật nói: "Lúc chúng ta vào thành vẫn còn sớm, đệ tử Thái Âm Môn hẳn là còn chưa vào thái cổ di tích?" Nàng nói xong không hề để ý tới Lữ Vấn Đạo, khoanh chân ngồi xuống trên phi kiếm, đối mặt đại môn thái cổ di tích tĩnh tọa.

Lữ Vấn Đạo trong nháy mắt cảm thấy Thái Âm Môn trêu chọc đến Ngọc Mật quả thực chính là gây thù tám kiếp.

Bao Cốc cũng xuất ra phi kiếm, ngồi bên cạnh Ngọc Mật.

Không được bao lâu, tám người mặc y phục đệ tử Thái Âm Môn từ đại môn thái cổ di tích nối đuôi nhau mà vào.

Ngọc Mật đang nhắm mắt tĩnh tọa lập tức mở mắt, trong nháy mắt bạo khởi công giết tám đệ tử Thái Âm Môn mới vừa tiến vào.

Ngọc Mật mới vừa động, Lữ Vấn Đạo ngồi bên cạnh Ngọc Mật đã giành trước tấn công, một kiếm xuất ra liền chém rơi đầu đệ tử Thái Âm Môn mới vừa bước qua cửa.

Những đệ tử Thái Âm Môn ở phía sau kinh hãi, kêu thảm thiết nói: "Có mai phục —" nói còn chưa xong, liền bị một kiếm xuyên tim, cả người trong nháy mắt bị Ly Hỏa kiếm thiêu cháy thành hỏa nhân.

Đám đệ tử Thái Âm Môn mới bước vào thái cổ di tích phản ứng lại, quát to một tiếng: "Giết —" tất cả thôi động pháp bảo lão tổ ban xuống, hướng người tập kích bọn họ liều chết.

Bao Cốc nhìn thấy Sư Tỷ cùng người của Thái Âm Môn liều mạng, dĩ nhiên cũng không cam yếu kém, lao đến cùng đệ tử Thái Âm Môn hỗn chiến.

"Là Hỏa Bạo Long!"

"Là Ngọc Mật!"

"Thế nào có thể là Hỏa Bạo Long, nàng rõ ràng đã sớm.... A..."

Có một gã Trúc Cơ thất giai chân truyền đệ tử quát to một tiếng: "Nhanh, mau trở về báo tin...." Quay đầu lại hướng đại môn thái cổ di tích phóng đi, muốn đi ra ngoài mật báo, hắn vừa xoay người liền va vào một bước tường vô hình. Nếu không có cảnh giới tu luyện, có chân khí hộ thân, chỉ sợ lần này va chạm hắn đã phải đầu rơi máu chảy.

Ngọc Mật lạnh giọng nói: "Các ngươi muốn trốn?" Huy động Ly Hỏa kiếm trong tay nhắm vào những đệ tử Thái Âm Môn công kích. Luận thực lực, nàng là Kim Đan Trung Kỳ đấu với Trúc Cơ Kỳ, luận pháp bảo, nàng đây là dùng Hỏa Chủng cộng thêm vô số luyện tài quý báu luyện chế thành bản mạng nguyên thần linh khí, vượt xa pháp bảo Nguyên Anh Cảnh tầm thường, cho dù người của Thái Âm Môn có trọng bảo Nguyên Anh Lão Tổ ban cho, nhưng bởi vì người dùng pháp bảo thực lực yếu kém, vận dụng không được bao nhiêu lần linh khí liền hao hết, vô lực trở tay.

Ngọc Mật, Bao Cốc, Hồng Trần, Lữ Vấn Đạo, bốn chọi tám, chỉ mất nửa khắc liền đem tám nhân tài mới xuất hiện của Thái Âm Môn tiêu diệt trong thái cổ di tích.

Bọn họ cũng làm những người ở phía sau kinh sợ.

Người tu tiên theo sau đám đệ tử Thái Âm Môn mới vừa bước vào thái cổ di tích liền cảm ứng được chiến khí thôi động, thậm chí bị chiến khí cuốn vào, để tự bảo vệ mình liền kéo xa khoảng cách thì nhìn thấy Ngọc Mật Kim Đan Trung Kỳ dẫn người cùng đệ tử Thái Âm Môn liều mạng, gần như toàn bộ đầu quay đầu bỏ chạy.

Thái Âm Môn cùng Huyền Thiên Môn tranh đấu đến hôm nay mọi người trong Huyền Nguyệt Cổ Thành đều biết, mặc dù không biết Ngọc Mật đã dùng cách gì để vào thái cổ di tích, nhưng thấy trận thế này, rõ ràng chính là Thái Âm Môn cùng Huyền Thiên Môn môn phái chi tranh. Đầu óc ngập nước mới đi xen vào, nếu là ở bên ngoài giương cung bạc kiếm sao cũng được, nhưng ở chỗ này, với thực lực Kim Đan Trung Kỳ của Ngọc Mật, ai dám đi trêu chọc?

Ngọc Mật thu hết toàn bộ pháp bảo trong túi trữ vật tùy thân của tám đệ tử Thái Âm Môn bị giết, đem pháp bảo Nguyên Anh Cảnh lão tổ Thái Âm Môn ban cho toàn bộ tặng Lữ Vấn Đạo.

Lữ Vấn Đạo vốn còn muốn khách khí. Hắn đường đường thiết chủ Thanh Phong Các, đừng nói Nguyên Anh Cảnh pháp bảo, ngay cả pháp bảo Hóa Thần Kỳ cũng có thể lấy ra một món. Nhưng Ngọc Mật một lần cho hắn tám kiện Nguyên Anh Cảnh pháp bảo, tuy nói trong đó có ba kiện lúc vừa rồi đánh nhau chết sống xuất hiện sứt mẻ, nhưng tu sửa một chút vẫn có thể dùng. Hơn nữa hắn tiêu xài nhiều, nhưng kinh tế lại bị kiểm soát, nếu là có tám kiện pháp bảo Nguyên Anh Cảnh, vậy cũng là một nguồn thu xa xỉ a. Hắn cười hì hì nhận lấy, nói: "Đa tạ!" Hướng Ngọc Mật ôm quyền, đem tám kiện pháp bảo Nguyên Anh Cảnh thu vào trong túi trữ vật của mình.

Ngọc Mật nói: "Thái Âm Môn lần này rốt cuộc đã xuất hết thực lực, tám tấm thái cổ lệnh bài!" Thanh Phong Các cũng chỉ có ba tấm! Thái Âm Môn lại một lần lấy ra tám tấm, như vậy đã mất không ít linh thạch thu mua hoặc mất không ít công phu đi cướp thái cổ lệnh bài. Chỉ tiếc bọn họ lần này là lỗ vốn rồi!

Bỗng nhiên, Ngọc Mật cảm giác được có người đang âm thầm nhìn trộm. Nàng phóng xuất thần niệm đảo qua, phát hiện là mười mấy người tu tiên Trúc Cơ Kỳ ẩn núp cách đó không xa, tựa hồ muốn động thủ, đoàn người này chính là đám người chạy thoát lúc nãy khi nàng giết Trữ Thông.

"Đi." Một thiếu niên trong đám người kia khẽ quát một tiếng, dán hư không ẩn độn phù lập tức bỏ chạy.

Những người còn lại cũng ẩn lui.

Lữ Vấn Đạo cũng cảm giác được động tĩnh, hắn nói: "Bọn họ chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ! Trong đám người kia có vài người thuộc thế lực tu tiên. Ngọc Mật tiên tử, ngươi cũng không thể giết hết bọn họ?"

Ngọc Mật hỏi: "Giết một cùng giết mười người có cái gì khác nhau? Bọn họ không đến trêu chọc ta thì không sao, nước nước sông không phạm nước giếng, nếu bọn họ đến gây chuyện, thì cho dù có một nghìn người ta cũng phải giết!" Nàng bỗng nhiên cảm thấy Bao Cốc tựa hồ có chút trầm mặc, quay đầu nhìn về phía Bao Cốc, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Bao Cốc muốn nói lại thôi, nhìn Ngọc Mật, lại nhìn một chút Lữ Vấn Đạo cùng Hồng Trần bên cạnh, rồi lại hướng xa xa xem xét. Nàng suy nghĩ một chút, đem Ngọc Mật kéo đến một bên, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta cảm giác được trong túi trữ vật siêu lớn có dị động, sau đó... Ta....."

Ngọc Mật hỏi: "Ngươi cái gì? Bên trong làm sao vậy? Linh Nhi đang nháo loạn?"

Bao Cốc cắn răng, giương tay lên, đem ba tên gây động tĩnh trong túi trữ vật siêu lớn phóng ra.

Ngọc Mật bỗng nhiên nhìn thấy ba tên quần áo không chỉnh tề được Bao Cốc phóng ra thực sự bị hù dọa. Ba người này rất giống vừa trải qua ba năm nạn đói, gầy đến trên người không một chút thịt, mắt hõm sâu, môi khô nứt, thật sự chính là một bộ xương phủ da. Đây không phải người a, rõ ràng chính là quỷ sống! Ngọc Mật cả kinh hồi lâu cũng không phát ra một âm thanh nào.

Lữ Vấn Đạo đứng xa xa vốn là tránh đi, tùy ý sư tỷ muội nói chuyện với nhau, bỗng nhiên nhìn thấy toát ra ba con "quỷ sống" liền kinh hãi. Ngay cả Hồng Trần bên cạnh hắn cũng sợ hãi "nha" một tiếng, bưng kín miệng.

Ba con "quỷ sống" bộp một tiếng hướng Bao Cốc cùng Ngọc Mật quỳ xuống, dập đầu như mổ thóc,. Theo động tác dập đầu của bọn họ, cột sống trên lưng đều rõ ràng lộ ra.

Bao Cốc đã trải qua nạn đói, thấy thế chỉ cảm thấy quá mức nghiệp chướng. Nàng cùng Tiểu Sư Thúc, Sư Tỷ ẩn vào khu vực khai thác mỏ của Thái Âm Môn trộm linh thạch, lúc đi ra đã bắt ba ngoại môn đệ tử Thái Âm Môn này, dịch dung thành bọn họ ra khỏ mỏ. Nàng thuận lợi đem bọn họ thu vào túi trữ vật siêu lớn, ném tới rất xa rất xa bên trong, lại quên thả họ ra, nàng không biết bọn họ là thế nào sống sót. Nếu không phải vừa rồi Tiểu Thiên Hồ nhảy loạn phát hiện bọn họ, nháo ra động tĩnh, chỉ sợ túi trữ vật siêu lớn của nàng.... Nàng hít sâu, nói: "Bây giờ còn có thể sống đã không dễ dàng, sau này đừng làm đệ tử Thái Âm Môn nữa!" Nói xong, nàng lấy ra mấy linh quả cùng ba hồ lô nhất giai Hầu Nhi Tửu đưa cho bọn hắn: "Hôm nay là thái cổ di tích mở ra chi kỳ, nơi này là thái cổ di tích, các ngươi tự mình đi tìm kiếm cơ duyên!" Nói xong, kéo cổ tay Ngọc Mật vẫn còn run sợ trở lại chỗ Lữ Vấn Đạo, nói:" Đi thôi!"

Lữ Vấn Đạo tuy rằng cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng biết có một số việc không nên nghe không nên hỏi, coi như cái gì cũng chưa từng thấy mà đi theo phía sau Bao Cốc, quay đầu nói với Hồng Trần: "Hồng Trần, sư ca ta hôm nay phát tài rồi, nói đi, ngươi muốn cái gì, sau khi rời khỏi đây sư ca mua cho ngươi!"

Ngọc Mật bị Bao Cốc túm lấy bay ra một khoảng cách, mới nói: "Ba người kia là ngoại môn đệ tử của Thái Âm Môn?"

Bao Cốc nói: "Đúng vậy, vốn là dự định sau khi ra khỏi Thái Âm Môn tìm một nơi vắng vẻ thả bọn họ, lúc đến Vân Thành ta còn nghĩ ra khỏi thành sẽ thả họ, kết quả lúc ra khỏi thành ta lại quên mất. Ngạch, cũng do chuyện chết đuối mà ra!"

Ngọc Mật trong nháy mắt nghĩ đến lúc Bao Cốc chết đuối kéo ngực của nàng, ngực nàng lại đột nhiên thấy đau, cả giận nói: "Không được nhắc đến chết đuối!" Lại còn nghĩ đến chuyện Bao Cốc hôn trộm nàng, nàng vung tay đè lại Bao Cốc, hô lên: "Ta nói ngươi tuổi còn trẻ, đầy mình...."

Bao Cốc lập tức hô lên: "Sư.. Sư Tỷ, chúng ta là tới tìm cơ duyên, không phải đến tính toán nợ cũ."

Lữ Vấn Đạo cũng lập tức tiến lên khuyên can, nói thái cổ di tích tràn ngập hung hiểm, vẫn là cẩn thận trên hết, nếu Ngọc Mật có nợ muốn tính với Bao Cốc thì cũng chờ sau khi rời khỏi đây hãy tính cũng không trễ.

Ngọc Mật gõ một cái trên trán Bao Cốc, xem như buông tha Bao Cốc.

Hồng Trần nói: "Hạ xuống đất đi thôi, bầu trời không có linh dược linh quả linh thảo, chỉ có phi cầm yêu thú, còn có chính là trở thành mục tiêu của kẻ trong bóng tối."

Ngọc Mật gật đầu, hướng mặt đất hạ xuống, nàng quay đầu lại cười nhìn Hồng Trần, hỏi: "Tiểu muội muội, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Hồng Trần mặt không biểu tình nói : "Mười hai!"

Ngọc Mật nhìn Hồng Trần, lại nhìn Bao Cốc, trong lòng hô lên: "Hiện tại tiểu hài tử đều già trước tuổi, có tiền đồ như vậy sao?" Lúc nàng mười hai tuổi vẫn còn.... Còn đang không biết trời cao đất rộng,đầu óc nóng lên liền một mình rời nhà trốn đi tìm tiên đạo — được rồi, cũng không phải quá không tiền đồ.

p/s : màn sau là màn tỏ tềnh hẳn là các nàng chờ đợi đã lâu đi, ta cũng thế cổ đã dài mấy thước rồi ~ đây cũng là quà tặng năm mới cho các nàng.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Vốn Phúc Hậu