Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 59: Mở tửu phường


Ngọc Mật ngồi trên ghế trong khách đường vận công chữa thương, Bao Cốc lại ngồi trước bàn thu xếp chuyện trước khi sơn môn mở tửu phường ở Linh Vân Phong. Sau khi nàng bận rộn xong vừa mệt vừa buồn ngủ, liền trở lại phòng ngủ nằm trên giường nghỉ ngơi.

Khi Bao Cốc tỉnh ngủ, cảm thấy thần thanh khí sảng. Nàng đi đến trong viện, nhìn thấy Ngọc Mật mặc Lưu Tiên váy bạch sắc đứng trước cửa viện, bạch y cùng tuyết trắng, dáng người phiêu nhiên như thiên tiên, nếu như Sư Tỷ là một bức họa, vậy nhất định là một bức tiên đồ kinh hãi thế tục.

Ngọc Mật quay đầu lại nhìn về phía Bao Cốc, nói: "Tỉnh? Ngươi còn có thể ngủ!" Ngủ tròn hai ngày đêm!

Bao Cốc hỏi: "Sư Tỷ, thương thế của ngươi tốt rồi sao?"

Ngọc Mật nói: "Đã khỏi hẳn, người tu tiên sau khi bước vào Kim Đan kỳ chỉ cần không có thương tổn đến đan điền thần hồn không tính là thương tích nghiêm trọng!" Lúc đang nói chuyện nàng đưa hai bộ y phục cùng một tấm lệnh bài cho Bao Cốc, nói: "Chưởng môn đã thăng chức ngươi làm chân truyền đệ tử Linh Vân Phong, đây là y phục cùng lệnh bài của ngươi."

Bao Cốc tiếp nhận y phục cùng lệnh bài Ngọc Mật đưa cho nàng, thu vào trong túi trữ vật, hỏi: "Hiện tại bên ngoài thế nào rồi?"

Ngọc Mật nói: "Lo lắng người của Thái Âm Môn trà trộn vào, hiện nay các phong đang lục soát."

Bao Cốc nói: "Linh Vân Phong chúng ta không lục soát sao?"

Ngọc Mật nói: "Tiểu Sư Thúc cùng Hộ Sơn Bà Bà phụ trách lục soát Linh Vân Phong."

Bao Cốc hỏi: "Các phong khác thế nào?"

Ngọc Mật đáp: "Thủy Vân Trạch bị tổn thất nặng nhất, đệ tử tử thương hơn một nửa, Chu Đầu sư bá bị trọng thương, cũng may hắn có một linh quả Nguyên Anh bảo giữ lại được một mạng. Vũ Nguyên Tử sư bá của Trác Vân Phong đã mất."

Bao Cốc kinh hãi hỏi: "Vũ Nguyên Tử sư bá? Chính là vị sư bá ta gặp lúc vừa đến Vân Thành tuyển nhận đệ tử sao? Vậy Phong Mộng Long sư huynh đâu?" Nàng đối với đệ tử trong Huyền Thiên Môn nhận thức không nhiều lắm, biết tên cũng chỉ có đệ tử chân truyền của đại lý chưởng môn Nam Y, vị Phong Mộng Long của Thủy Vân Trạch lúc trước nàng bái nhập sơn môn còn do hắn đăng ký cho nàng, ấn tượng sâu nhất chính là hắn nói trên người không có linh thạch, hỏi mượn Sư Tỷ tiền để ở trọ, nhưng Sư Tỷ lại để hắn ngủ ngoài đường.

Ngọc Mật nói: "Hắn không sao cả, tịnh dưỡng một thời gian hẳn là không có việc gì!"

Bao Cốc thầm nghĩ : cũng chính là bị thương! Cũng may còn sống! Nàng hỏi: "Trong Huyền Thiên Môn chúng ta thật sự có nội gian?"

Ngọc Mật nói: "Chưởng môn sư công đã thăm dò qua pháp trận của Thủy Vân Trạch, là bị người từ bên trong phá hủy. Có lẽ là Thái Âm Môn đã sớm cài vào, chính là có nội gian. Nội gian không bắt được không có chứng cứ, không thể vọng đoán, cho nên cẩn thận một chút là được."

Bao Cốc đau đầu nói: "Linh Vân Phong chúng ta ít người cũng có điểm tốt, chí ít không có nội gian."

Ngọc Mật mỉm cười, nói: "Cũng không hẳn là không có nội gian. Được rồi, ngươi thức dậy rồi thì lập tức luyện công."

Bao Cốc hai bước đến trước mặt Ngọc Mật, ôm lấy cánh tay Ngọc Mật nói: "Sư Tỷ, ta muốn có phi kiếm thạch để luyện phi kiếm."

Ngọc Mật hỏi: "Ngươi biết luyện binh khí sao?"

Bao Cốc nói: "Ta có thể học."

Ngọc Mật nói: "Lập tức sẽ đến thời gian di tích thái cổ mở ra, ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian luyện công đi, chờ sau khi ra khỏi di tích thái cổ ngươi lại học luyện binh khí sau."

Bao Cốc lên tiếng: "Nga!" Trái lại yên lặng ngồi cạnh suối luyện công.

Ngọc Mật khoanh chân ngồi trong viện nhắm mắt tĩnh tọa.

Nửa ngày qua đi, Tử Vân Thù cùng Hộ Sơn Bà Bà xuất hiện ngoài tiểu viện.

Ngọc Mật mở mắt ra tiếp đón, hỏi: "Tình hình thế nào?"

Tử Vân Thù nói: "Lục soát hai ngày, không có dấu hiệu ngoại nhân tiến nhập. Hộ Sơn Bà Bà đã bày nhãn tuyến, dù cho một con kiến bò vào cũng không thoát khỏi đôi mắt nàng." Nàng nói xong hướng Bao Cốc đang ngồi tĩnh tọa bên suối nhìn lại, nói với Ngọc Mật: "Trên người ngươi còn bao nhiêu nguyên liệu luyện khí? Toàn bộ cho ta!"

Ngọc Mật cái gì cũng không hỏi, liền đem tất cả nguyên liệu luyện chế pháp khí cho Tử Vân Thù.

Tử Vân Thù cầm nguyên liệu luyện khí của Ngọc Mật liền trở về đầm nước sâu cách tiểu viện không xa.

Ngọc Mật mời Hộ Sơn Bà Bà vào trong viện, nói: "Hôm nay Huyền Thiên Môn rơi vào loạn lạc, tất cả làm phiền bà bà rồi!"

Hộ Sơn Bà Bà nói: "Bảo vệ Linh Vân Phong là chức trách của lão thân, Ngọc Mật tiên tử không cần nói thế."

Ngọc Mật nói: "Ít ngày nữa bọn ta sẽ ra ngoài một đoạn thời gian, Linh Vân Phong còn cần bà bà chiếu khán nhiều hơn. hiện nay rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm Bao Cốc, vì phòng vạn nhất, vẫn bà bà ở tạm một thời gian trong tiểu viện."

Hộ Sơn Bà Bà hơi gật đầu, hóa thành một gốc cây đen thui như than đứng sừng sững trong một góc sân.

Đại tuyết trút xuống, Hộ Sơn Bà Bà biến thành "cây khô" Liền phủ thêm một tầng tuyết trắng, giống như một thân cây chạm khắc đứng trong tuyết.

Ngọc Mật ngồi cạnh dòng suối cách Bao Cốc không đến mười thước tĩnh tọa trong tuyết, hộ pháp cho Bao Cốc.

Bao Cốc cũng không cảm thấy được Tử Vân Thù cùng Hộ Sơn Bà Bà trở về, chuyên chú ăn luyện khí đan uống Hầu Nhi Tửu luyện công, nàng hấp thu Hầu Nhi Tửu luyện khí đan, chuyển hóa thành chân khí dẫn vào đan điền. Dòng chân khí tràn đầy chuyện vận từ đan điền, càng lúc càng áp lực tựa hồ muốn đông lại thành một khối.

Nếu như so sánh chân khí trong đan điền chính là khí, mà lúc này ở giữa chân khí có một hạt đậu năm màu. Hạt đậu này đang chậm rãi chuyển động trong đan điền của nàng, chân khí vào đan điền lại dung nhập vào hạt đậu này dần sinh trưởng thành cây đậu. Chân khí trong đan điền tựa như không ngừng ra ra vào vào hạt đậu này, thậm chí còn có cảm giác từng sợi chân khí thoát ra đan điền thấm vào kinh mạch.

Bao Cốc đứng lên, liền nhìn thấy Ngọc Mật ngồi bên cạnh.

Đại tuyết đã ngừng, ánh dương quang chiếu lên người Ngọc Mật tựa như phủ thêm một tầng kim quang, cả người tràn đầy lưu quang giống như thần nữ.

Ngọc Mật mở mắt ra đứng lên, nói với Bao Cốc: "Thu công rồi?"

Bao Cốc ân một tiếng, hỏi: "Tiểu Sư Thúc còn chưa trở về sao?"

Ngọc Mật nói: "Bảy ngày đã trở về!"

Ánh mắt Bao Cốc bỗng nhiên thoáng nhìn về phía tiểu viện thấy trong đó nhiều ra một thứ, nàng vừa quay đầu nhìn, thình lình thấy một thân cây khô cao hơn một trượng, đen như than, trên vài cành cây le hoe còn có tuyết đọng chưa tan đang đứng trong viện. Bao Cốc kêu lên: "Sư Tỷ, ngươi từ nơi nào dọn một khúc cây âm trầm xấu xí như vậy trở về?" Nàng quay đầu nhìn Ngọc Mật hỏi: "Âm mộc không phải thích hợp dùng làm quan tài gia cụ sao? Chẳng lẽ còn có thể làm thứ khác?"

Ngọc Mật: "......"

Góc âm mộc xấu xí bỗng nhiên hóa thành một lão bà tay cầm quải trượng, giọng nói già nua vang lên: "Bao Cốc dự định mang lão thân đi làm quan tài hay là làm gia cụ?"

Bao Cốc nghe vậy cả kinh lập tức quay đầu, thình lình phát hiện không thấy gốc âm mộc đâu nữa, Hộ Sơn Bà Bà xuất hiện ở chỗ của góc âm mộc. Nàng lập tức phản ứng, mồ hôi thoáng chốc tuôn ra! Cây âm mộc kia là chân thân của Hộ Sơn Bà Bà a! Bao Cốc cười gượng hai tiếng, lập tức ôm quyền cúi đầu hành lễ: "Hộ Sơn Bà Bà hảo! Bao Cốc tham kiến Hộ Sơn Bà Bà, Hộ Sơn Bà Bà ngài gần đây vẫn tốt ." Nàng kiên trì đi vào sân, cúi đầu nói: "Bao Cốc không nhận ra chân thân của bà bà, mạo phạm ngài rồi, ngài đại nhân đại lượng a!"

Hộ Sơn Bà Bà nói: "Bằng không đem lão thân bổ ra làm giường cho ngươi đi? Lúc ngươi sống có thể dùng để ngủ, chờ ngươi chết còn có thể dùng ta làm quan tài cho ngươi!"

Bao Cốc quẫn bách, liên tục tạ tội.

Cuối cùng vẫn là Ngọc Mật đến hoà giải thay Bao Cốc giải vây.

Ngọc Mật nói: "Bà bà mời vào trong!" Nàng lại nói với Bao Cốc: "Không phải ngươi có việc muốn tìm bà bà sao?"

Bao Cốc cúi đầu đi theo Ngọc Mật vào nhà, mời Hộ Sơn Bà Bà ngồi xuống, nói: "Bao Cốc có việc thỉnh cầu bà bà." Nàng nhìn thấy Hộ Sơn Bà Bà thần sắc hòa hoãn, cũng không trách cứ nàng vừa rồi nói lời mạo phạm, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nói vậy bà bà cũng biết chuyện ta có Hầu Nhi Tửu cùng chuyện bán rượu cho Thanh Phong Các."

Hộ Sơn Bà Bà nói: "Lão thân nghe nói qua. Lúc trước ngươi muốn vào trúc hải cấm địa, lão thân không thể ngăn cản ngươi, nghĩ đến ngươi sẽ vô duyên vô cớ đánh mất tính mệnh, còn thay ngươi tiếc hận, không nghĩ tới ngươi cư nhiên gặp được cơ duyên lớn như vậy, quả thật là may mắn của Linh Vân Phong!"

Bao Cốc xấu hổ cười nói: "Là ta có mắt như mù, xin người lương thứ!"

Hộ Sơn Bà Bà khoát khoát tay, nói: "Nói đi, muốn lão thân làm gì?"

Bao Cốc lấy ra một túi trữ vật đưa cho Hộ Sơn Bà Bà.

Hộ Sơn Bà Bà tiếp nhận túi trữ vật nhìn vào bên trong, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, sợ đến tay đều run lên, vội hỏi: "Không được không được, lão thân thế nào có thể nhận lễ vật lớn như vậy!"

Bao Cốc ách một tiếng, nói: "Bà bà, đây không phải tặng cho ngươi!"

Nét mặt già nua trên mặt Hộ Sơn Bà Bà cứng đờ, phẫn nộ hỏi: "Vậy ngươi đây là có ý gì?" Đem túi trữ vật ném lại cho Bao Cốc.

Bao Cốc tiếp được túi trữ vật Hộ Sơn Bà Bà ném lại, nói: "Bà bà, người hãy nghe ta nói hết. Ta đưa Hầu Nhi Tửu này cho người là muốn xin ngài mở một tửu điếm bán Hầu Nhi Tửu cho đồng môn Huyền Thiên Môn, giá cả ta định được rồi, so với bán cho Thanh Phong Các thấp hơn hai lần. Trong tháng người chọn một ngày mang ra bán trước Linh Vân Phong, số lượng có hạn bán xong thì dừng, cho dù một ngày bán không hết cũng chỉ bán một ngày duy nhất trong tháng đó. Dĩ nhiên, ta không thể khiến người vất vả không công, hàng năm ta cho ngài một hồ lô lục giai Hầu Nhi Tửu cùng hai hồ lô ngũ giai Hầu Nhi Tửu xem như thù lao. Bà bà, người xem như vậy được không? Ta biết để người đi bán rượu là ủy khuất cho người, chỉ là ta thực sự tìm không được người khác tới bán rượu ,ngoại trừ người, Tiểu Sư Thúc, Sư Tỷ, ngài nói ta còn có thể tin được ai?"

Nếp nhăn trên khuôn mặt già nua giãn ra chút tiếu ý, nói: ""Nhất mạch tương truyền, đồng khí liên chi, lão thân giúp ngươi việc này cũng đúng. Bao Cốc, ngươi thật sự cho ta một hồ lô lục giai , hai hồ lô ngũ giai Hầu Nhi Tửu? Như vậy không bán lỗ vốn sao?"

Bao Cốc cười nói: "Đúng là lỗ, nhưng cũng là chiếu cố đồng môn không phải sao? Hơn nữa, bà bà cùng ta đều là một mạch Linh Vân Phong, ta cũng phải hiếu kính người a!"

Hộ Sơn Bà Bà cười trách mắng: "Xem hài tử ngươi, ngươi cùng bà bà còn khách khí làm gì? Vậy bà bà thay ngươi trông coi tửu điếm."

" Cảm ơn bà bà!" Bao Cốc đưa túi trữ vật chứa Hầu Nhi Tửu hai tay dâng lên cho Hộ Sơn Bà Bà, nói: "Đây là số lượng bán một năm, ta hiện tại chỉ có thể xuất ra bấy nhiêu đi, sau này còn phải chờ đổi đến linh dược linh quả, Đa Bảo Linh Hầu ủ ra mới có tiếp."

Hộ Sơn Bà Bà nét mặt tươi cười nói: "Bà bà mỗi lần bán xong rượu đều đến tìm ngươi, đem tiền bán được đến cho ngươi."

Bao Cốc đáp: "Hảo, cảm ơn bà bà."

Hộ Sơn Bà Bà chỉ vào Bao Cốc, nói với Ngọc Mật: "Bao Cốc đúng là một hài tử thành thật!" Lại nhìn về phía Bao Cốc, càng nhìn càng vừa mắt, lấy ra một hạt châu so với chân thân của nàng còn đen hơn đưa cho Bao Cốc, nói: "Đây là viên châu tránh nước, ngươi cầm nó, sông lớn hồ nhỏ ngươi đều có thể đi qua."

" Cảm ơn bà bà!" Bao Cốc vui mừng nhận lấy tị thủy châu của Hộ Sơn Bà Bà thu vào trong túi trữ vật siêu lớn của nàng.

Ngọc Mật đứng ở một bên liếc mắt nhìn Bao Cốc, lườm rồi lại liếc! Trong lòng âm thầm đánh giá Bao Cốc : bề ngoài hiền hậu khả ái, nội tâm thâm trầm, tính toán sâu xa, lợi dụng nhân tâm!

Sau khi Bao Cốc tiễn Hộ Sơn Bà Bà đi, lại muốn Ngọc Mật cùng nàng đến gặp chưởng môn sư công.

Ngọc Mật nói với Bao Cốc nàng sớm đã bẩm báo với chưởng môn sư công là Bao Cốc đã thu công , lát nữa chưởng môn sư công sẽ tới đây. Nàng phải thừa nhận tiểu sư muội của nàng không đơn giản, thoạt nhìn chân chất khả ái, nhưng thực tế quả thực chính là một tiểu yêu tinh. Chỉ cần dựa vào lợi ích, thủ đoạn dựa hơi người khác thực sự khiến nàng có chút nhìn không vừa mắt, đặc biệt muốn đánh Bao Cốc một trận. Nhưng nàng lại ngẫm nghĩ, Bao Cốc làm như vậy tựa hồ lại không có sai, thực lực không đủ cần người che chở, nếu không giải quyết chu toàn không chừng ngược lại sẽ dẫn đến đại họa.

Đại khái qua một lúc lâu, chưởng môn Tử Thiên Quân đến tiểu viện.

Bao Cốc cùng Ngọc Mật cung kính mời Tử Thiên Quân vào trong.

Tử Thiên Quân thấy Bao Cốc thăng lên Luyện Khí lục giai, cũng không nói gì. Tròn năm bình luyện khí đan, hơn năm trăm viên luyện khí đan cộng thêm một hồ lô Hầu Nhi Tửu nhất giai đi vào trong bụng nếu như vẫn không thể tiến giai thì đó chính là không có thiên lý.

Sau khi Bao Cốc hành lễ tham kiến liền đem lễ vật nàng đã chuẩn bị cho Tử Thiên Quân hiếu kính.

Sau khi Tử Thiên Quân nhìn qua liền nhận lấy, hắn nói: "Ngươi gọi Tiểu Sư Thúc của ngươi mời ta đến không chỉ là tặng ta thứ này đi?"

Bao Cốc gật đầu, đem chuyện nàng nhờ Hộ Sơn Bà Bà mở tửu điếm ở Linh Vân Phong bẩm báo với Tử Thiên Quân, đồng thời xuất ra bảng giá đưa cho Tử Thiên Quân, nói: "Tất cả Hầu Nhi Tửu đều dựa theo giá bán cho Thanh Phong Các mà giảm trừ tương ứng." Nàng suy nghĩ, nói: "Sư công, ta muốn gửi thiệp cho các phong, nói cho bọn họ biết chuyện ta mở tửu điếm. Như vậy lúc bọn họ cần Hầu Nhi Tửu cũng có một chỗ để mua, sẽ không bởi vì ta bế quan hoặc ra ngoài mà trở ngại."

Tử Thiên Quân đáp: "Ngươi nói sao thì làm vậy đi! Thiệp ngươi để Sư Tỷ ngươi đi gửi."

Ngọc Mật yên lặng không nói gì xem xét Bao Cốc, trong lòng nói: "Ta là Sư Tỷ ngươi, còn là đại lý phong chủ Linh Vân Phong, làm hộ vệ hộ pháp cho ngươi thì thôi đi, bây giờ còn bị xem như tạp dịch cho ngươi." Rất không nói nên lời mà tiếp nhận thiệp mời Bao Cốc truyền đạt, chân đạp phi kiếm rời đi Linh Vân Phong phát thiệp.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Vốn Phúc Hậu