Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 51: Đừng liên luỵ ta


Bao Cốc nói: "Tốt cái gì a! vừa bị hắn đánh vừa bị hắn đạp, cha ta nói, không thể tùy tiện khi dễ người khác, nhưng nếu như bị khi dễ cũng không thể mềm yếu!"

Nam Sơn Nhất Kiếm hỏi: "Ngươi có cha?"

Bao Cốc tức giận hỏi: "Ai không có cha? Không có cha thế nào đến được trên đời này?" Quên đi, nàng không tính toán cùng một người điên. Ngay lúc đang nói. Bao Cốc thấy bầu trời một lần kéo đến hơn mười đạo thân ảnh, ở trên không trung bao vậy bọn họ.

Ngọc Mật nhìn quanh một vòng, lạnh lùng nói: "Thái Âm Môn uy phong thật lớn."

Một gã lão giả đầu đội y quan hơn sáu mươi tuổi , trước ngực thiêu hoa văn mặt trăng quát lên: "Ngọc Mật, ngươi là một tiểu bối, không tư cách nói chuyện!"

Ngọc Mật ngạo nghễ nói: "Cô nãi nãi ta ở Huyền Thiên Môn hiệu lệnh một phong, ngươi một lão đầu tạp nham lại nói ta không có tư cách? Thế nào? Ỷ vào tuổi tác lớn đã nghĩ cậy già lên mặt? Ngươi không biết có một câu là lão không biết sĩ sao? Không đọc qua sách không biết lễ? Không đọc qua sách không biết lễ thì trở về Thái Âm Môn đi, ít ở chỗ này làm xấu mặt!"

Lão giả lớn tiếng cười nói: "Ha ha ha ha! Khẩu khí thật lớn a, hiệu lệnh một phong, cười chết ta rồi! Ngươi Linh Vân Phong có mấy người?"

Ngọc Mật nói." Linh Vân Phong ta một người bằng mười người của Huyền Thiên Môn, Nhiều người có ích lợi gì? Đều là một đống phế vật! Trúc cơ thất giai cùng Luyện Khí tầng thứ tư chính diện giao thủ, không được một trăm hiệp liền bị nhất chiêu chí mạng, rất có tiền đồ!" Nàng buông tiếng thở dài, lại quay đầu nhìn Bao Cốc hỏi: "Không phải ngươi dùng búa sao?"

Bao Cốc ủy khuất nói: "Búa không phải bị ngươi lấy đi rồi sao? Ta chỉ đành dùng kiếm!" Nàng gãi đầu nói: "Búa đổi thành kiếm, mới luyện nửa tháng, dùng không quen. Sư Tỷ, khi nào thì ngươi trả búa lại cho ta? Ta cam đoan hai búa sẽ đánh chết hắn, tuyệt đối không đánh lâu như vậy!"

Ngọc Mật phì cười, khoát tay, ném búa lại cho Bao Cốc, nói: "Cho ngươi! Ngươi vẫn nên sử dụng kiếm đi!"

Lão giả kia bị sư tỷ muội này kẻ xướng người hoạ tức giận đến cả người run lên, cất bước tiến lên bắt lấyNgọc Mật, phía sau hắn lại vang lên một tiếng: "Chậm đã!"

Một nam tử tuấn lãng mặc trường bào nguyệt hoa, đầu đội ngọc quan tiến lên, nhìn về phía Nam Sơn Nhất Kiếm ngực còn giữ nhàn nhạt dấu hài, ôm quyền nói: "Ta thấy các hạ quen mặt, không biết là có phải cố nhân không?"

Nam Sơn Nhất Kiếm liếc mắt nhìn người đó, lại xoay người tiếp tục chăm chú nhìn Bao Cốc.

Ngọc Mật cười nói: "Cố nhân? Là cố nhân ngươi còn không nhận ra? Đây là đến nhận người quen? Tuyết tông chủ, mời quay về!"

Tuyết tông chủ thần sắc lãnh đạm liếc Ngọc Mật, nói: "Ngọc Mật tiên tử, ngươi đừng làm càn. Ta kính trọng sư phụ của ngươi là chuyện cá nhân, cho hắn ba phần mặt mũi, ngươi đừng có lỗ mãng!"

Nam Sơn Nhất Kiếm bỗng nhiên nói: "Ta không thể thu ngươi làm đồ đệ!"

Bao Cốc không nói gì nhìn Nam Sơn Nhất Kiếm, nói: "Ta không muốn bái ngươi làm sư phụ, ta có sư phụ rồi."

Nam Sơn Nhất Kiếm nói: "Gọi hắn ra, ta muốn so kiếm với hắn."

Bao Cốc nói: "Sư phụ ta đang bế quan, ta cũng chưa từng gặp qua hắn, ta ngay cả hắn là nam hay nữ cũng không biết, ta thế nào gọi hắn ra?"

Nam Sơn Nhất Kiếm nói: "Chờ hắn xuất quan bảo hắn đến Huyền Nguyệt Cổ Thành tìm ta." Hắn chợt nhớ tới gì đó, nhìn quanh một vòng, dường như đang tìm người.

Bao Cốc trong lòng nói: "Hỏng rồi, đây là lại muốn phát điên rồi!" Nàng lập tức hai bước tiến lên nói: "Ta biết ngươi muốn tìm ai, ngươi giúp ta một việc trước."

Nam Sơn Nhất Kiếm hỏi: "Vì sao ta phải giúp ngươi?"

Bao Cốc nói: "Bởi vì ta là dẫn ngươi đến Huyền Nguyệt Cổ Thành a? Ngươi không nhớ sao, ngươi còn ăn thịt bò của ta, ăn màn thầu của ta, y phục trước đây ngược mặc đều là ta mua cho ngươi."

Nam Sơn Nhất Kiếm kinh ngạc nhìn Bao Cốc, nói: "Không có khả năng."

Bao Cốc quát to: "Cái gì không có khả năng! Ta dùng của hồi môn của ta mua thức ăn cùng y phục cho ngươi! Laõ bản quán trọ, còn có Sư Tỷ đều có thể làm chứng cho ta!" Nàng đang nói chuyện liền kéo Ngọc Mật đến trước mặt Nam Sơn Nhất Kiếm.

Nam Sơn Nhất Kiếm chăm chú nhìn Ngọc Mật nói: "Ngươi đừng gạt ta."

Ngọc Mật nói: "Ta không gạt ngươi. Ngươi thần trí bất minh, có thể là nhớ không rõ."

Nam Sơn Nhất Kiếm hỏi: "Thế nào thế nào biết ta thần trí bất minh?"

Bao Cốc cả kinh trợn tròn mắt, thầm nghĩ: "Nha, người điên cư nhiên biết bản thân là người điên?"

Ngọc Mật nói: "Nếu như ngươi không phải thần trí bất minh, thế nào lại lưu lạc thành khất cái, Bao Cốc lại thế nào sẽ xem ngươi như khất cái mà giúp đỡ?"

" Thì ra là thế!" Nam Sơn Nhất Kiếm nói xong lại rơi vào trầm tư, hắn trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Vì sao ta lại lưu lạc thành khất cái?"

Ngọc Mật nói: "Bởi vì ngươi đầu óc bất minh?"

Nam Sơn Nhất Kiếm lại hỏi: "Vì sao ta lại thần trí bất minh?"

Ngọc Mật thật muốn nói một câu: "Bởi vì ngươi bị điên." Nàng mới phát hiện bản thân cư nhiên cùng một người điên lý luận nửa ngày.

Nam Sơn Nhất Kiếm không có được đáp án cũng không truy vấn, mà chỉ trầm mặc, hắn yên lặng đi đến dưới mái hiên dựa lưng vào tường, cuộn người ôm lấy bản thân.

Bao Cốc lập tức chạy vội tới trước mặt Nam Sơn Nhất Kiếm ngồi xổm, hỏi: "Ngươi không cảm thấy ngươi ngồi xổm như vậy rất đáng thương sao? Nếu như nàng biết ngươi như vậy sẽ không vui? Chúng ta đổi chỗ khác ngồi nàng sẽ hài lòng!"

Nam Sơn Nhất Kiếm hỏi: "Vậy ngồi ở đâu?"

Bao Cốc cười đến đặc biệt sáng lạn nói: "Nhà của ta! Thuận tiện giúp ta hộ viện đánh đuổi một ít kẻ bại hoại ta cho ngươi ăn cho ngươi ở. Ngươi xem cứ như vậy hết ăn lại nằm cũng quá quái dị rồi."

Nam Sơn Nhất Kiếm vẻ mặt mờ mịt nhìn Bao Cốc.

Bao Cốc hỏi: "Có đi hay không? Ta cho ngươi tiền công! Ta còn có thể giúp ngươi đột phá Hóa Thần Kỳ!"

Nam Sơn Nhất Kiếm thoáng chốc đứng lên, hỏi một tiếng: "Có thật không?"

Bao Cốc cũng đứng lên, nói: "Ngươi còn sợ ta lừa ngươi sao? Nếu như ngươi không tin, ngươi đi theo ta, ta cho ngươi xem."

Nam Sơn Nhất Kiếm hỏi: "Vật gì?"

Bao Cốc nói: "Thiên linh quả! Địa linh quả! Nguyên thần quả!"

Nam Sơn Nhất Kiếm nói: "Ngươi gạt người."

Bao Cốc suy nghĩ, nói: "Ngươi vừa rồi chăm chú nhìn ta, đã thấy cái gì? Ngươi hẳn là thấy ta có cái gì rồi? Ngươi cảm thấy ta ngay cả thứ đó cũng có, còn có thể lừa ngươi sao?" Trên người nàng có Huyền Thiên Kiếm, Nam Sơn Nhất Kiếm là kiếm trung chí tôn, vừa rồi nàng đánh nhau chết sống lại dùng kiếm khí, nàng cũng không tin với thực lực của Nam Sơn Nhất Kiếm lại nhìn không ra trên người nàng có Huyền Thiên Kiếm.

Nam Sơn Nhất Kiếm chăm chú nhìn Bao Cốc nhìn một hồi, lại đem tầm nhìn chuyển sang tiểu hầu tử trên vai nàng, nói: " ta đáp ứng ngươi. Ta hộ viện cho ngươi, ngươi cho ta thiên linh quả, địa linh quả, nguyên thần quả."

Bao Cốc cười nói: "Thành giao, tam kích chưởng định ước."

Nam Sơn Nhất Kiếm nâng chưởng cùng Bao Cốc kích chưởng tuyên thệ.

Bao Cốc lộ ra hài lòng nở nụ cười.

Nam Sơn Nhất Kiếm như được đại xá thở ra một hơi, lộ ra nụ cười ấp áp như gió xuân, dung mạo tuấn mỹ cùng nụ cười trên mặt khiến tuyết vực đều có ánh dương quang.

Bao Cốc nhìn Nam Sơn Nhất Kiếm cả người thanh thản, tiếu ý dần dần biến mất, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu. Nàng cảm thấy Nam Sơn Nhất Kiếm có thể không điên, chỉ là không cách nào chấp nhận mất đi ái nhân, lừa mình dối người sống trong hồi ức vẫn luôn trốn tránh. Nàng nói với hắn nàng có thiên linh quả, địa linh quả, nguyên thần quả, là khiến hắn thấy được hy vọng, cho hắn một lời nói dối khiến hắn có thể không thương tâm cùng tuyệt vọng nữa. Nếu có một ngày nàng có ái nhân, nàng nhất định sẽ không để bản thân cùng ái nhân của mình rơi vào kết cục như Nam Sơn Nhất Kiếm cùng Tô Vân Hề.

Bao Cốc nói với Nam Sơn Nhất Kiếm: "Vậy bây giờ ngươi theo ta."

Nam Sơn Nhất Kiếm nhẹ nhàng gật đầu.

Bao Cốc lại quay đầu gọi Ngọc Mật đang ngây người: "Sư Tỷ, đi thôi!" Nàng lại hướng Lữ Các Chủ đang chiêu tụ chúng đệ tử Thanh Phong Các phất tay hô to: "Lữ Thế Bá, đi thôi! Ta giúp ngươi mời người đến rồi!"

Lữ Các Chủ vẫn luôn lưu ý động tĩnh của Bao Cốc, đối với đối thoại của Bao Cốc cùng Nam Sơn Nhất Kiếm nghe được nhất thanh nhị sở Nếu như không phải chính tai nghe được, nếu như không phải biết Nam Sơn Nhất Kiếm bị điên, hắn thật muốn cắt lỗ tai mình xuống kiểm tra xem có phải bị bệnh nên nghe lầm không.

Một vị Nguyên Anh Cảnh Thái Âm Môn hô to: "Giết đệ tử Thái Âm Môn ta giữa ban ngày bây giờ lại muốn đi sao?"

Bao Cốc vô cùng bình tĩnh nhìn người tu tiên kia, phun ra từng chữ một: "Ta có hộ vệ."

Nguyên Anh Cảnh kia cười nói: "Tìm một người giống Nam Sơn Nhất Kiếm đến, ngươi muốn dọa ai? Đừng nói hắn không phải Nam Sơn Nhất Kiếm, cho dù là phải, ta cũng không sợ hắn."

Bao Cốc liếc Nguyên Anh Cảnh một cái, yên lặng nói." Ngươi muốn chết!" Chậm rãi bước về hướng Thanh Phong Các.

Người tu tiên Nguyên Anh Cảnh kia do dự, bỗng nhiên dùng tốc độ cực nhanh lao đến chỗ Bao Cốc.

Bao Cốc thấy người tu tiên Nguyên Anh Cảnh xuất thủ, vừa muốn trốn ra sau Nam Sơn Nhất Kiếm thì người tu tiên Nguyên Anh Cảnh kia đã đến trước mặt, Bao Cốc lập tức khởi động toàn bộ hộ thân pháp bảo trên người nhắm mắt lại đợi kết quả -

Nàng nghe thấy được mùi máu tươi trong không khí bay đến, mở ra khe mắt nhìn, phát hiện trước mặt không có người tu tiên Nguyên Anh Cảnh kia nữa, bản thân lại đứng tại chỗ cũ.

Bên cạnh, một mảnh tiếng kinh hô vang lên.

" Nam Sơn Nhất Kiếm!"

" Nam Sơn lăng tuyệt nhất kiếm, hoành tảo Huyền Nguyệt."

"Trời ạ!"

Bao Cốc cảm giác được dưới chân có động tĩnh, nàng cúi đầu nhìn dưới chân, lập tức sợ đến "a" một tiếng thét chói tai! Trước mặt nàng, trên mặt đất nằm một người, xác thực mà nói đó là một người bị chém làm đôi! Ruột gan đầy đất, Bao Cốc chỉ nhìn một lần không dám nhìn lần thứ hai.

" A -" Tiếng kêu thảm thiết lần thứ hai vang lên.

Bao Cốc theo phương hướng phát ra tiếng kêu la thảm thiết nhìn lại, chỉ thấy trong đám người Thái Âm Môn vây quanh bản thân bỗng nhiên có huyết quang vẩy ra, có người thân thể trong nháy mắt đứt đoạn.

Hướng người của Thái Âm Môn truyền đến một tiếng hô kinh hoàng: "Mau lui lại."

Trong tiếng hô, máu tươi vẩy ra, nhiễm đỏ tuyết trắng trên mặt đất.

Ngọc Mật hô một tiếng: "Đi!" Một tay túm Bao Cốc kéo lên phi kiếm chạy thục mạng

Sau khi Bao Cốc bị Ngọc Mật túm lên phi kiếm quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy những người vừa rồi vây kín đường phố đang trốn chạy, một đạo hàn quang trong đám người xẹt qua, nơi đi qua máu tươi vẩy ra, rõ ràng một người trong nháy mắt liền biến thành hai nửa. Tu tiên chi thành, đường lớn biến thành địa ngục.

Bầu trời lại có pháp bảo bạo tạc, tạc đến màng tai Bao Cốc ong ong phát đau, pháp bảo bạo tạc hất tung phi kiếm của Ngọc Mật cùng Bao Cốc.

Ngọc Mật bị chấn động khí tức nhiễu loạn thậm chí không cách nào tụ khí, nàng chỉ có thể vững vàng bảo vệ Bao Cốc, mắt thấy sắp rơi xuống đất, vì tránh đè chết Bao Cốc nàng dùng hết toàn lực vận khí xoay người trên không trung, đem bản thân đặt dưới thân Bao Cốc, sau đó liền rơi xuống mặt đất, va chạm đến nàng đầu váng mắt hoa chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều đã bị kịch liệt chấn động.

Bao Cốc rơi đến thất điên bát đảo, mơ hồ một hồi lâu mới đứng lên, nàng mới vừa thở hổn hển liền thấy Ngọc Mật nằm bên cạnh, khóe miệng chảy ra máu tươi. Nàng hô to: "Sư Tỷ."

Bao Cốc nghe được Đa Bảo Linh Hầu chi một tiếng từ phía sau vang lên, nàng vừa quay đầu nhìn chỉ thấy Đa Bảo Linh Hầu đang từ dưới mái hiên ló đầu ra, tiểu móng vuốt che mặt không dành nhìn thẳng. Bao Cốc quát: "Tiểu hầu tử mau cứu Sư Tỷ!"

Đa Bảo Linh Hầu lắc đầu chi chi kêu to, tựa hồ nói: "Ta chính là không cứu."

Bầu trời lại có tiếng nổ mạnh vang lên, nổ đến cả trời sáng lóa.

Phong Sư Bá bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Bao Cốc, nâng Ngọc Mật hôn mê bất tỉnh dậy, nắm áo da hổ của Bao Cốc phóng lên cao, hướng phía cách xa trận hỗn chiến chạy gấp. Tốc độ của hắn cực nhanh, gió lạnh thổi đến Bao Cốc đông cứng người, trên đầu, trên da hổ đều là bột băng, nàng hít thở đều cảm thấy phổi đóng băng, khiến Bao Cốc phải liều mạng vận chân khí chống lạnh.

Cũng may không bay quá lâu, Phong Sư Bá liền đáp xuống mặt đất, đồng thời buông tay ra.

Bao Cốc đông cứng ngã quỵ trên mặt đất.

Phong Sư Bá mang theo Ngọc Mật trọng thương vào trong viện, trước cho nàng uống vài viên đan dược, lại dò xét thương thế của nàng, liền đặt nàng trên giường không để ý đến nữa. Hắn trực tiếp ra khỏi viện, đem Bao Cốc lạnh đến bò dậy không nổi xách vào trong phòng, lại cho nàng uống vài ngụm linh tửu, cuối cùng Bao Cốc hòa hoãn lại.

Bên ngoài bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng gào thét thống khổ: "A -" sau đó là tiếng gào khóc, nghe giọng nói này giống như tiếng khóc đêm đó lúc Bao Cốc gặp phải Nam Sơn Nhất Kiếm trong quán trọ.

Bao Cốc ôm bầu rượu, sợ hãi nhìn Phong Sư Bá nói: "Đây là người điên Hóa Thần Kỳ phát điên?" Nàng không biết đã chết bao nhiêu người, nàng vài lần quay đầu lại đều thấy có người chết, đầy đất máu tươi.

Phong Sư Bá gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ Bao Cốc, nói: "Nhĩ hảo tự lo thân, hắn hẳn là còn có thể đến tìm ngươi, ta về Huyền Thiên Môn trước. Có việc lắc chuông cho ta biết, nếu như Nam Sơn Nhất Kiếm phát điên, ngươi không cần hướng ta cầu cứu, ta cứu không được ngươi, đừng liên lụy ta." Nói xong, hoả tốc chạy đi tiểu viện, tìm Lữ Các Chủ mượn truyền tống pháp trận, bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Huyền Nguyệt Cổ Thành.

Sau khi Lữ Các Chủ tiễn Phong Sư Bá rời khỏi, gấp đến độ đảo quanh. Hắn rất muốn đem Ngọc Mật cùng Bao Cốc đưa đến Thái Âm Môn, để Thái Âm Môn đi đối phó Nam Sơn Nhất Kiếm! Ai kêu người của Thái Âm Môn dĩ nhiên không biết sống chết mà thám thính thực hư Nam Sơn Nhất Kiếm, bây giờ thì sao, xác định thật giả rồi, hậu quả thảm trọng! Hắn nhận lời bảo vệ Bao Cốc, tống xuất đi thì vị phạm đạo nghĩa, hơn nữa trước khi Bao Cốc mời Nam Sơn Nhất Kiếm đến cũng từng nói với hắn có chút không đúng, nếu như mời tới có chuyện gì cũng không thể trách nàng, đường đường một đời tông sư lại nuốt lời với một tiểu nha đầu, không thích hợp. Quan trong nhất là bên kia có Bao Cốc, chưa chắc đã có chuyện. Hắn trước tránh mặt, Nam Sơn Nhất Kiếm giao cho Bao Cốc cùng Ngọc Mật ứng phó. Lữ Các Chủ do dự một chút sau đó lập tức thông tri môn hạ Nguyên Anh Cảnh, Kim Đan kỳ toàn bộ lảng tránh, còn lại đệ tử mỗi người phải thành thật ở lại, sau đó bước lên truyền tống pháp trận bỏ chạy đến Huyền Thiên Môn tìm Phong Sư Bá tránh kiếp nạn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Vốn Phúc Hậu