Ta Vì Tiên Quân Gieo Tình Cổ

Chương 41: Song kiếm hợp bích.


Bích họa tinh mỹ dài dằng dặc kéo dài tới cuối hành lang.

Đẩy ra cửa đá dày nặng, trước mắt xuất hiện thạch thất hình tròn tạo hình kỳ lạ. Trên vách tường tạc vô số điện thờ lớn lớn bé bé, nhưng không rõ là bên trong thờ phụng cái gì; trản đèn dàu cao cao thấp thấp treo giữa không trung, nhưng không có trản nào được thắp sáng.

Giữa trần nhà bình bán cầu là lỗ hổng tròn to rộng. Ánh trăng xuyên qua lỗ hổng này chiếu thẳng một đường xuống dưới, dát một tầng ánh sáng xanh lam ngân bạc lên những tòa điện thờ đá, cũng chiếu sáng một cái quan tài đá lớn như tàu biển ngay chính giữa thạch điện.

Không cảm nhận được linh khí, sát khí hay lệ khí, Phượng Chương Quân và Luyện Chu Huyền bước chân không tiếng động nhanh chóng đi một vòng quanh quan tài đá, xác định bên trong thạch điện không có bóng người, cũng không có lối ra khác, tựa như đây chính là điểm cuối của Thủy Nguyệt Cung.

NHưng chuyện này tất nhiên không thể đơn giản như vậy.

Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân trao đổi ánh mắt, ngay sau đó mũi chân điểm nhẹ, nhảy lên quan tài đá.

Không ngoài dự kiến, nắp quan tài mở ra, bên trong không phải đáy quan tài mà là một cái thông đạo sâu thẳm, không biết là thông đến đâu.

Phượng Chương Quân rất nhan đi tới bên cạnh hắn, hai người biết không có lựa chọn nào khác liền cúi đầu đi vào thông đạo.

Đây là một đoạn hành lang gần như là thẳng tắp, vô luận là vách tường hay mặt đất đều được xây dựng, tu bổ bằng phẳng, hiển nhiên là đây một bộ phận của Thủy Nguyệt Cung ngay từ lúc bắt đầu. Khoảng hai mươi bước sau, đằng trước có một cánh cửa đá trăng trí hoa văn tinh mỹ. Mở cửa ra, đằng sau cánh cửa không ngờ xuất hiện ánh sáng.

"Đây là.......?!"

Luyện Chu Huyền cũng bị hình ảnh trước mắt làm cho trấn kinh rồi.

Sau cánh cửa đá là một không gian hẹp cao, tựa như một tòa tháp, hoặc là một cái giếng cổ không đáy. Mấy ô cửa sổ lớn trên cao giúp ánh trăng tiến vào, chiếu sáng một đống vật thể treo lơ lửng giữa không trung ——

Hàng ngàn hàng trăm ngón tay út của phụ nữ!

Những ngón út mảnh khảnh tuyết trắng kia như bị sợi tơ không thể nhìn thấy nào đó buộc lên, từ trên cao rủ xuống. Xa xa nhìn lại, giống như bão tuyết bị ngưng đọng, lại tựa như vô số đuốc sáp ong thật nhỏ.

Luyện Chu Huyền rùng mình một cái, ép bản thân không cần phải liên tưởng đến câu chuyện đằng sau những ngón tay này.

Lúc này hắn nghe thấy Phượng Chương Quân thấp giọng nói: "Không còn đường."

Quả thật vậy, trừ con đường tiến vào nơi này, xung quanh không thấy cánh cửa nào khác. Chỉ có mấy phiến cửa sổ nơi cao cao kia, nhưng chúng rõ ràng là thông ra bên ngoài.

Đại Tư Mệnh rốt cuộc ở đâu?

Đang lúc Luyện Chu Huyền khổ não, hắn đột nhiên cảm giác trên đỉnh đầu có ánh sáng chiếu đến. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn lại hắn phát hiện đó cũng không phải ánh trăng.

Những "ngọn nến" ngón tay lơ lửng giữa không trung kia không ngờ phát ra năm màu ánh sáng rực rỡ, không gian ban đầu âm lãnh, quỷ dị, tối tăm tức khắc thành một mảnh tinh hà lung linh. Lại nhìn kỹ, tất cả các ngón tay ở giữa không trung đều đang thay đổi phương hướng, cùng chỉ vòa một nơi.

"Nơi này có ảo thuật." Phượng Chương Quân duỗi tay kiểm tra vách tường chỗ đó, chỉ sờ đến hư vô.

Hắn lập tức xử pháp quyết, ảo giác kia biến mất, lộ ra cửa động tối tăm thăm thẳm.

"Ta có dự cảm." Luyện Chu Huyền nhìn nhìn cửa động, "Đầu bên kia khẳng định còn có thứ khiến người giật mình hơn nữa."

——

Không giống đoạn đường thẳng tắp ban nãy, ám đạo lần này uốn lượn, khúc chiết lại sâu thăm thẳm, không bao lâu đã rời khỏi phạm vi của Thủy Nguyệt Cung.

Phượng Chương Quân đi phía trước, Luyện Chu Huyền theo phía sau, hai người bước đi trong thông đạo đen nhánh... chật chội, xung quanh đầy âm lãnh, ẩm ướt và không khí đã biến thành mùi mốc.

Không biết đã đi bao lâu, Phượng Chương Quân đột nhiên tạm dừng.

"Ngửi thấy gì không." Hắn hỏi Luyện Chu Huyền.

"Mùi xác thối rữa." Luyện Chu Huyền cô cùng chắc chắn, "Chúng ta đã tới đúng nơi."

Tiếp tục đi về phía trước, mùi xác thối ứ đọng càng thêm nồng đậm, huân đến không mở nổi mắt. Luyện Chu Huyền thật sự chịu không nổi, lúc này mới từ túi gấm lấy ra hai mảnh hương liệu, một mảnh đưa cho Phượng Chương Quân.

"Ngậm dưới đầu lưỡi."

Phượng Chương Quân làm theo, chỉ thấy một cỗ mát lạnh từ dưới lưỡi nhanh chóng lan tràn, đến tận xoang mũi liền hóa thành một mùi thơm lạ lùng mau chóng xua tan mùi xác thối, tinh thần cũng theo đó tỉnh táo hơn.

Không có mùi xác chết quấy nhiễu, hai người tiếp tục đi chừng hai mươi bước, bỗng cảm thấy một cỗ lệ khí hỗn loạn dày đặc vẩn đục phả tới trước mặt.

Phía trước tất nhiên có động tĩnh lớn.

Quả nhiên, cuối đường đi là một tỏa đại sảnh ngầm, mùi xác chết dày đặc phát ra từ nơi này. Chỉ thấy khắp nơi đều là bạch cốt trắng ởn, đan xe chồng chất, còn có lân hỏa đốm đốm bay lên lay động trong không khí.

Mà khiến người kinh tởm hơn là một đống khó có thể xác định hình dạng nằm ở giữa đại sảnh.

Vật kia hình như còn sống, hình dáng tựa như con sâu với kích thước còn lớn hơn người. Thân thể nhũn nhũn co lại trên mặt đất, đang rơi vào trong trạng thái ngủ say.

"...... Đây là thứ quỷ gì?" Ngũ Tiên Giáo đối vơus độc trùng trong thiên hạ rõ như lòng bàn tay, nhưng Luyện Chu Huyền lại chưa bao giờ gặp qua loại nào giống như con quái vật trước mắt.

Phượng Chương Quân tất nhiên cũng không biết đáp án, nhưnh hắn biết lúc này cần phải làm gì.

Hắn thấp giọng gọi Luyện Chu Huyền lui về sau hai bước, Phượng Khuyết kiếm ra khỏi vỏ, sau một tiếng vang thì xông thẳng về phiá đầu con quái trùng mà chặt.

Hàn mang hiện lên, con sâu kia thậm chí còn chưa tỉnh dậy, đầu đã theo tiếng mà rơi ra, ục ục rớt xuống đồi bạch cốt.

Có lẽ là phản xạ sau khi chết, cơ thể sâu vốn co lại chậm rãi giãn mở.

"...... Không đúng!"

Luyện Chu Huyền tay mắt lanh lẹ, theo một tiếng kêu to cũng đồng thời bắt được cánh tay Phượng Chương Quân túm về phía mình.

Chỉ thấy phần "đuôi" sâu đột nhiên dựng thẳng, phun ra chất nhầy đặc màu xanh, chớp mắt ăn mòn vị trí đứng ban nãy của Phượng Chương Quân đến bốc lên khói trắng.

Hai người ổn định thân hình. Luyện Chu Huyền ngạc nhiên lại trách cứ nói: "...... Ngươi vừa rồi sao làm sao lại chặt đuôi nó?!!"

Phượng Chương Quân đúng lý hợp tình: "Ngươi cũng đâu nhận ra đấy là đuôi nó!"

Nói xong hai người đồng thời nhìn kỹ, lập tức cảm thấy chuyện này không thể trách nhau —— con trùng kia lúc này đang lắc lư cái đầu thật sự của mình, không ngờ thứ kiacũng là một bộ xương trắng, vừa rồi xen lẫn trong đống bạch cốt, nhìn khó mà nhận ra.

Không chỉ vậy, trên thân hình nó có vô số con mắt đen trắng, từ vị trí con mắt lại vươn ra vô số xúc tu, không ngừng lay động trong không khí.

"Con sâu này quá lớn, nơi này quá hẹp, bị nọc độc phun trúng chỉ sợ phiền phức." Luyện Chu Huyền kiến nghị, "Kiếm khí của ngươi thích hợp đáng xa, tốt nhất là dẫn dụ nó lên mặt đất!"

Phượng Chương Quân đồng ý.

Nhưng một đường tới đây quanh co khúc khuỷu, không nói con đường ít nhất cũng phải dài cắt nửa Tây Tiên Nguyên, bây giờ muốn dẫn theo một con độc trùng đi theo đường cũ trở về, e là cũng không dễ dàng như vậy.

"Chúng ta đi theo chỗ đó." Phượng Chương Quân quyết đoán chỉ về phía bên kia sảnh.

Luyện Chu Huyền theo hướng hắn chỉ, phát hiện nơi đó có một thông đạo khác. Chỉ là bên trong một mảnh đen nhánh, cũng không biết thông đến đâu, hay còn cất giấu thêm nhiều quái trùng giống như thứ này.

Nhưng ngữ khí của Phượng Chương Quân kiên định, tuy không kịp nói nguyên nhân, nhưng rõ ràng không phải nói bừa.

Cho nên, Luyện Chu Huyền lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.

"Ngươi đi trước!"

Hắn tiến lên hướng về phái con quái trùng kia vung bột phấn.

Phượng Chương Quân cũng không do dự, lập tức thừa dịp quái trùng kia co người tránh né lắc thân mình phi qua khoảng trống giữa nó và tường đá, thuận lợi đứng ở chỗ miệng thông đạo. Vừa dừng bước, Phượng Khuyết kiếm lần nữa xuất vỏ, kiếm khí mạnh mẽ khiến con trùng lảo đảo một cái.

Luyện Chu Huyền nhìn chuẩn cơ hội phóng người lên, trên tường đá mượn lực nhẹ nhàng đến bên cạnh Phượng Chương Quân.

Hai người thuận lợi hội hợp, con quái trùng kia cũng lao đến đuổi theo họ, mấy chục con mắt phát ra ánh đỏ trong tối tăm.

"Đi!"

Con đường này cũng là bằng đá, không bao lâu sau xuất hiện một cái cửa sắt. Phượng Chương Quân một kiếm chém đứt, đẩy Luyện Chu Huyền tiếp tục lao về phía trước. Chạy hai bước phía trước đột nhiên có tiếng vang.

Luyện Chu Huyền nhất thời không kịp quan sát, dưới chân đột nhiên đạp vào khoảng không. Hắn lảo đảo một cái mới ổn định, ngẩng đầu lên nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ ——

Phán đoán vừa rồi của Phượng Chương Quân quả nhiên là có lý do! Bọn họ lại xuyên qua một vách tường ảo ảnh, về tới mật thất trong sương trì!

Không nhầm được, trên xiềng xích khổng lồ kia, thi thể bị chém thành hai nửa của quái vật vẫn rũ xuống như trước. Từ gian mật thất này đi lên sương trì tiện so với trở lại Thủy Nguyệt Cung tiện hơn nhiều.

Chặt bỏ vài sợi xích sắt có thể gây cản trở quái trùng đi theo, hai người dọc theo con đường mới đi cách đó không lâu nhanh chóng trở lại sương trì của Hương Phù Ngọc chiểu lâu.

Chỉ thấy bể sương trì trong mộng hoàn toàn bất đồng với hiện thực —— hơi nước thật ra không hề mịt mùng dày đặc, chỉ có điều bên trong bể là máu loãng đỏ sẫm lăn tăn, khiến tuyết trắng xung quanh cũng nhuốm lên mình ánh đỏ!

Dưới lòng đấy bỗng truyền lên âm thanh như cành cây khô bị bẻ gãy, con quái trùng kia đã phá cửa mà ra. Phượng Chương Quân và Luyện Chu Huyền tiếp tục dẫn nó ra khỏi bể nước nóng, đi tới cánh đồng tuyết mịt mờ mênh mông màu trắng bên ngoài.

Bất tri bất giác, đêm dài dường như sắp trôi qua. Ánh trăng về Tây, chân trời gần như đã lộ ra chút ánh sáng.

"...... Ngươi không thấy kỳ lạ sao?"

Luyện Chu Huyền một bên cảnh giác quái trùng, một bên lớn tiếng nói về phía Phượng Chương Quân: "Bọn Yến Anh ở chỗ này hai ba ngày, ở đây lại giống như chỉ mới trôi qua không bao lâu. Nhưng chúng ta vừa mới đến không bao lâu, trời đã sắp sáng!"

Phượng Chương Quân lại nói: "Thứ càng kỳ lạ hơn đang ở trước mắt chúng ta này."

Thứ hắn nói đến là con quái trùng đã gần tới trước mặt bọn họ —— mới một lát không thấy, toàn thân nó đã biến hóa, không giống với lúc ở dưới lòng đất.

Luyện Chu Huyền xác định mình không ảo giác: Lúc mới gặp được gia hỏa này, đầu nó chỉ là một bộ xương khô trắng ởn; nhưng lúc này, trên bộ xương khô thế mà đã phủ kín cơ thịt màu hồng phấn, càng thêm ghê tởm.

Phượng Chương Quân xuất kiếm quyết, Phượng Khuyết Kiếm phóng lên cao, liền hóa thành kiếm vũ dồn dập rơi xuống. Con quái trùng kia vung lên một lớp tuyết, bóng kiếm vàng kim gặp tuyết không ngờ liên tiếp tiêu tan.

"...... Con trùng này lợi hại như vậy? !" Luyện Chu Huyền kinh ngạc.

Phượng Chương Quân cũng có chút bất ngờ, nhưng cũng không khẩn trương, giơ tay lại một đạo kiếm khí bức về phía đầu quái trùng. Quái trùng kia phi thân nhào lộn khó khăn né tránh qua lại, một bên xúc tu lại bị chặt mất.

Đợi nó khôi phục tinh thần, Phượng Chương Quân lại bồi một kiếm, kiếm khí lần này trực tiếp đâm thẳng vào trong cơ thể nó, tạo ra một vết nứt lớn, máu tươi màu đỏ từ trong thân trùng ồ ồ chảy ra.

Quái trùng liên tiếp bị ăn đau, lập tức trở nên cuồng bạo, vung đuôi một cái, lớp tuyết theo đó tựa như ám khí phi về phía Phượng Chương Quân.

Phượng Chương Quân nhẹ nhàng lui về phía sau hai bước, thong dong tạo ra hai bóng kiếm trước mắt chặn hết tất cả tuyết lao đến.

Mà cùng lúc đó, Luyện Chu Huyền tựa như quỷ mị vòng ra phía sau quái trùng, ngón trỏ bắn ra độc vật thật nhỏ chui vào trong miệng vết thương của nó.

Chỉ chốc lát, cơ thể quái trùng phồng lên bảy tám cái bọc nước, nhanh chóng bành trướng đến gần như trong suốt, ngay sau đó tạc nứt, huyết hoa bắn trên nền tuyết đỏ thắm!

Trước mắt Phượng Chương Quân và Luyện Chu Huyền chiếm thế thương phong. Nhưng ai biết quái trùng bỗng trái phải lung lay hai cái, đột nhiên thét dài một tiếng, sau đó độn thổ trốn đi, trong nháy mắt đã biến mất trên nền tuyết!

Quái trùng đi đâu?!

Phượng Chương Quân lưu lại chỗ cũ để cảnh giới, mà Luyện Chu Huyền lập tức vọt hai bước nhảy lên mái hiên tầng thứ ba của sương trì Hương Phù Ngọc chiểu lâu, quan sát phía xa.

"Bên kia!"

Hắn nhanh chóng tìm thấy mục tiêu —— ở cánh đồng tiếp bên cạnh khuyết lâu, không hiểu lại đầy ắp bóng người đen nghìn nghịt. Con trùng kia từ trong tuyết chui ra, nhào về phái đám người!

"...... Là đám vu nữ!" Luyện Chu Huyền nhận ra một vệt vàng gạch trong đám người, "Là Yến Anh và Lý Thiên Quyền!"

Trước mắt tuy không biết tại sao quái trùng lại tập kích đám vu nữ kia, nhưng tình huống khẩn cấp, hai người lập tức chạy như bay về hướng đó.

Tác giả có lời muốn nói:

Tui rất muốn vẽ cái tháp cao ra!! Trong tưởng tượng của tôi, những cái ngón tay đó sẽ xoắn vặn rũ xuống, màu trắng đục như ngọn nến. Có cảm giác rất sởn tóc gáy, có nét đẹp kiểu Gothic.

——

Bộ mặt thật của Đại Tư Mệnh sắp bị vạch trần, cũng sắp xuống sân khấu rồi......

Tây Tiên Nguyên nhìn qua là thế ngoại đào nguyên, nhưng bản chất là địa ngục cướp đi đoạt tự do của người khác.

Editor kêu khổ:

Lý do đăng chương muộn là do tui ghét sâu. Má ơi, edit chương này vừa tưởng tượng vừa sởn tóc gáy.

Mọi người biết cái con sâu beo béo mà to bằng ba ngón tay không? Tui cũng không biết đấy là con gì mà sân trường tôi đợt thu nhiều con đấy lắm... Đúng là địa ngục trần gian, cứ tưởng tượng đang ngồi dưới sân trường xong một con rơi vào người mình......

Kỉ niệm kinh khủng nhất là tui từng dẫm phải con đấy...... thôi thôi không kể nữa.....

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Vì Tiên Quân Gieo Tình Cổ