Ta Vì Tiên Quân Gieo Tình Cổ

Chương 34: Đánh đổ bình dấm chua


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lồng ngực của vị mặc đồ đen đang ngủ say trước mặt này có một thứ đồ vô cùng nổi tiếng - "Thiết diện vô tư", nhất định là đệ tử Pháp tông. Mà người dựa vào hắn lại là đệ tử Đông Tiên Nguyên – đến cái bớt cũng giống dược sư Ngũ Tiên Giáo Lâm Tử Tình—— rốt cuộc là tại sao lại cái tổ hợp kỳ quái này lại xuất hiện ở Tây Tiên Nguyên?

Tiếc rằng sau khi lục soát người cũng không tìm ra manh mối hữu hiệu nào, mà người đã hôn mê cũng không cách nào mở miệng nói chuyện, hiện giờ cũng chỉ có thể tạm thời lưu hai người lại chỗ này, tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm.

"Ngươi cũng biết mặt nạ của Pháp Tông?" Đi được hai bước, Phượng Chương Quân đột nhiên hỏi Luyện Chu Huyền.

Luyện Chu Huyền gật đầu đương nhiên: "Vô diện chi sư, vô mệnh chi quân —— tu sĩ trong thiên hạ còn có ai không biết Pháp Tông? Huống hồ bọn họ thỉnh thoảng còn lo chuyện bao đồng quản đến cả địa bàn Nam Chiếu, phiền thực sự."

Thấy hắn lộ ra khuôn mặt khó chịu, Phượng Chương Quân hiếm thấy hỏi nhiều một câu: "Chẳng lẽ Pháp Tông cũng từng bắt người của các ngươi?"

"Cái đấy thì không có. Nhưng Pháp Tông cài mật thám trong giáo chúng ta, vài lần quấy nhiễu chúng ta hành động, thậm chí còn từng cướp mấy kẻ buôn người Đại Diễm bị chúng ta bắt giữ, lúc ấy thiếu chút nữa là đánh một trận."

Nói tới đây Luyện Chu Huyền ngừng một chút, hơi mang khiêu khích mà hỏi lại: "Sao vậy, chẳng lẽ Pháp Tông đến người của Vân Thương cũng dám trảo?"

"Thật sự từng bắt mất mấy người." Phượng Chương Quân cũng không có gì không dám nói, "Vân Thương tuy rằng môn quy nghiêm khắc, nhưng chủ trương từ trước đến giờ luôn là 'pháp diệc dung tình'*, mà Pháp Tông thì khắt khe nghiêm ngặt tuân thủ giáo điều ngàn năm bất biến. Hai bên tuy rằng tận lực nước sông không phạm nước giếng,nhưng cũng khó tránh việc xảy ra bất đồng."

(*pháp diệc dung tình: luật lệ và sự khoan dung đồng thời cùng song hành)

Phượng Chương Quân nhẹ nhàng bâng quơ, Luyện Chu Huyền lại líu lưỡi: Vân Thương phái rõ ràng đã đủ cứng nhắc, đủ chết lặng, đủ máu lạnh; Phượng Chương Quân cư nhiên còn có thể tự xưng 'pháp diệc dung tình' trước Pháp Tông? Đây thật là "mèo chê mèo dài đuôi"*

(nguyên gốc là:全靠同行衬托 - toàn kháo đồng hạng sấn thác: dùng một thứ đồng dạng để tôn một thứ khác lên.

Câu tôi dùng để thay thế có vẻ không chính xác lắm, ai có câu khác sát hơn gợi ý giúp tui với)

Nghĩ đến đây, hắn lại hỏi Phượng Chương Quân: "Nói nữa ta vẫn luôn không rõ. Môn phái bình thường luôn chỉ có một người đứng đầu, nhưng Pháp Tông lại đồng thời có hai thủ lĩnh. Nó và Đại Diễm rốt cuộc có quan hệ thế nào?"

Phượng Chương Quân nói: "Hai thủ lĩnh mà ngươi nói, một người gọi 'đốc chủ', nghe tên liền biết vị trí này từng do hoạn quan nắm giữ, đại diện cho thế lực triều đình Đại Diễm; người còn lại gọi là 'tông chủ', cũng được xưng là 'quốc sư' Đại Diễm, hắn mới thật sự là thủ lĩnh thống soái hai quân âm dương của Pháp Tông. Còn Pháp Tông, một nhánh bề ngoài lo việc cúng tế thiên địa, thực tế là dựa vào tài lực của triều đình duy trì, là một đội quân đặc thù dùng để giám thị hướng đi của tu sĩ."

"Dựa vào tài lực của triều đình?" Luyện Chu Huyền bắt được sự vi diệu trong câu nói của hắn, "Vì sao không nói thẳng Pháp Tông là quân của triều đình?"

"Bởi vì thế lực mà Pháp Tông nguyện trung thành không phải là Đại Diễm, cũng không phải bất cứ một chính quyền các đời lịch đại nào của Trung Nguyên." Phượng Chương Quân giơ tay chỉ trời, "Pháp Tông giống như Tây Tiên Nguyên, đều vâng mệnh trời. Cho nên các đại môn phái bao gồm cả Vân Thương, đối với Pháp Tông đều có một phần tôn trọng."

"Pháp Tông vâng mệnh trời?" Luyện Chu Huyền chợt đưa ra nghi hoặc, "Thế nhưng Pháp Tông cũng không tham dự vào hạo kiếp hai trăm trước của Ngũ Tiên Giáo!"

"Không phải không, mà là không thể."

Phượng Chương Quân nói ra nguyên nhân trong đó: "Hai trăm năm trước Pháp Tông còn đang hãm sâu vào nội đấu tiêu trừ thế lực hoạn quan, ốc còn không mang nổi mình ốc. Tông chủ Pháp Tông hiện giờ cũng là trong đoạn thời gian kia gia nhập Pháp Tông."

"Ngươi đang nói đến Diệu Huyền Tử đi." Ngay cả Luyện Chu Huyền cũng biết đại danh của người này, "Nghe nói người này thực lực cường đại, tính cách âm độc tàn nhẫn, ở Trung Nguyên có không ít kẻ thù, mỗi năm đều bị ám sát hơn hai mươi lần."

"...... Ngươi nghe ai nói hơn hai mươi lần." Phượng Chương Quân nhịn không được nhìn hắn một cái, "Tốt xấu cũng là Ngũ Tiên Giáo hộ pháp, đừng tin mấy chuyện ma quỷ người khác kể chứ."

"Ngươi biết thì ngươi nói đi." Luyện Chu Huyền cùng hắn tranh cãi, "Ta một tên Nam Chiếu, biết ít thì làm sao?"

"......" Phượng Chương Quân không để ý tới hắn.

———

Rời khỏi lương đình bát giác, bước chân Phượng Chương Quân càng lúc càng nhanh, đảo mắt đã vượt qua Luyện Chu Huyền năm sáu bước.

Hắn mang theo Luyện Chu Huyền đi tới một bên hồ, đi lên cầu cửu khúc*. Chỉ thấy trên đảo nhỏ giữa hồ mọc lên một cây hoa lê thụ cao lớn. Dưới tàng cây có một trạch viện tách biệt, xung quanh tuyết trải càng thêm an tĩnh, hoang vắng.

(*cầu cửu khúc)

(hoa lê thụ)

Hai người bước qua ngạch cửa đi vào đình viện, cây hoa lê lão thụ kia được trồng ngay tại tiền viện, thân cây dày đặc hoa trắng, trông xa như một đám mây lớn, thỉnh thoảng lại có mấy cánh hoa rơi xuống, phủ một tấm thảm bện hoa trên mặt đất.

Phượng Chương Quân thả chậm bước chân, trái phải quan sát hai lần, rồi nhanh chóng đi về phía tàng cây.

Luyện Chu Huyền lúc này cũng thấy rõ ràng, dưới tàng cây có một bộ bàn ghế ngọc thạch, một vị vu nữ nằm sấp trên bàn, trên người phủ một tầng cánh hoa lê.

Tuy dọc theo đường đi không tránh được việc miên man suy nghĩ, nhưng chân chính nhìn thấy, Luyện Chu Huyền trong lòng vẫn không kiềm được lộp bộp một tiếng.

Hắn yên lặng mà nuốt xuống một ngụm nước miếng lên men, tự dặn mình cần phải ổn định, nhưng ánh mắt đã không chịu khống chế mà ngó về phía mặt của Vu nữ kia.

Đó là một vị phụ nhân mỹ mạo nhìn qua trên dưới ba mươi tuổi, mắt phượng mày ngài, mỹ lệ đoan trang. Lại nhìn y trang và trang sức trên tóc, so với các vu nữ nhìn thấy dọc đường đi càng thêm phần đẹp đẽ quý giá, hẳn là một nhân vật có chút thân phận ở Tây Tiên Nguyên.

Không muốn bản thân trở nên thấp thỏm, Luyện Chu Huyền hỏi thẳng: "Nàng...... Là bạn ngươi?"

Đáp án của Phượng Chương Quân hoàn toàn vượt xa Luyện Chu Huyền tưởng tượng.

Hắn đáp: "Đây là con gái của muội muội ta, là một trong hai người thân còn lại của ta hiện giờ."

Con gái của muội muội, vậy chẳng phải là cháu gái? Vị trước mắt tuổi tác so với Phượng Chương Quân càng "thành thục", lại là cháu gái hắn?

Luyện Chu Huyền trong lúc lơ đãng cảm nhận được chỗ đáng sợ của giới Tu Chân.

Hắn hoảng hốt nhớ đến, hình như Phượng Chương Quân còn có một đôi đệ muội. Nhưng sau sự kiện năm đó ở Liễu Tuyền thành, đôi đệ muội này cũng giống như Phượng Chương Quân bặt vô âm tín. Mười năm sau, Phượng Chương Quân quay về Vân Thương, lực chú ý của hắn cũng theo đến Vân Thương, cũng không chú ý đến chuyện của hai đứa trẻ kia.

Nhoáng cái đã trăm năm cảnh còn người mất. Nếu không phải Phượng Chương Quân chủ động nhắc tới, Luyện Chu Huyền căn bản cũng không nhớ rõ.

Một phen chua lòm ban nãy tốt xấu gì cũng đã tan thành mây khói, Luyện Chu Huyền lại làm bộ làm tịch "việc nào ra việc đó": "Nếu là cháu gái ngươi, vậy hẳn là công chúa Đại Diễm, vì sao lại chạy đến Tây Tiên Nguyên."

Không ngoài sở liệu, Phượng Chương Quân cũng không định nói thêm về chuyện này: "Một lời khó nói hết."

Xác nhận cháu gái không có nguy hiểm đến tính mạng, Phượng Chương Quân cũng không còn chuyện gì khác bận tâm, hắn lấy một kiện áo ngoài từ trong phòng phủ thêm cho nàng, sau đó tiếp tục dẫn Luyện Chu Huyền men theo đường cũ về lại bên kia bờ.

"Tiếp theo đi đâu?" Luyện Chu Huyền hỏi hắn, "Ta vẫn không cảm thấy buồn ngủ, ngươi thì sao?"

Phượng Chương Quân cũng lắc lắc đầu, tầm mắt đảo qua mặt hồ, sau đó chỉ một hướng mới: "Qua bên kia, nơi đó là trung tâm Tây Tiên Nguyên."

"Ở đó có cái gì?" Luyện Chu Huyền hỏi.

Phượng Chương Quân đáp: "Có vị chân tiên mà ngươi muốn gặp."

——

Tây Tiên Nguyên lâm vào một mảnh hôn mê, thân là môn chủ vị chân tiên kia không biết sẽ ở trạng thái nào —— điều này nghiễm nhiên trở thành vấn đề mấu chốt mới.

Xác nhận phương hướng xong, Phượng Chương Quân dẫn Luyện Chu Huyền đi về phía trước. Đi không tới mười lăm phút, tầm mắt lại lần nữa trở nên trống trải.

Đình đài lầu các, cây cối, hồ nước lần lượt biến mất; đường mòn lại tựa như một dòng suối, tụ lại trước một quảng trường trống trải rộng lớn. Trung tâm quảng trường hơi phồng lên theo địa thế, xây một đài bạch ngọc cao chín tầng. Trên đài cao, vân giai cuồn cuộn, ngọc trì lấp lánh*, vọng trụ như lâm*, thật sự có khí chất một phái.

(*trì ở đây là phần sân phía trước)

(*vọng trụ)

Luyện Chu Huyền ngẩng đầu ngước nhìn chỗ cao nhất trên đài, nơi đó hẳn là mục tiêu của chuyến đi này.

"Nơi này là Thần Nữ đường, cũng gọi là thông thiên cung." Phượng Chương Quân giải thích đơn giản cho Luyện Chu Huyền: "Môn chủ Tây Tiên Nguyên —— thần nữ Kết Hương ở bên trong. Trước đây nếu muốn bái kiến nàng, phải trình lên bái thiếp ít nhất trước mười ngày, sau khi được Đại Tư Mệnh cho phép mới có thể tiến vào Thần Nữ đường. Bất qua hôm nay chuyện này cũng không còn cần thiết."

Luyện Chu Huyền một bên nghe hắn nói, một bên tiếp tục ngẩng đầu nhìn kiến trúc trên cao.

Nhìn lại, tòa tháp kia hình như chỉ cao khoảng năm tầng. Nhưng nó lại không có tàu đao cong cong*, thậm chí không có tường ngoài bằng đá, chỉ có một vòng trụ ngọc xếp dần lên trên.

(*tàu đao)

Ở những vị trí vốn nên là tường đá, lại buông xuống tầng tầng màn lụa màu bạc, kim ngân hay thủy tinh treo lơ lửng làm chuông gió. Nếu không phải lúc này tịnh mịnh không gió, nói không chừng có thể được nghe thấy làn điệu êm tai.

Luyện Chu Huyền nheo mắt lại muốn nhìn kĩ hơn một chút, bên tai bỗng truyền đến âm thanh chuông gió "Keng" một tiếng.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, hắn đột nhiên cảm thấy ngực nhói một cái, theo bản năng bưng lấy ngực, mà không đợi hắn phục hồi tinh thần, âm thanh hay cơn nhói đã biến mất không thấy tăm hơi.

"Sao vậy?!" Rõ ràng đi phía trước nhưng Phượng Chương Quân cư nhiên ngay lập tức cảm thấy người phía sau khác thường, lập tức quay đầu.

"Ta không sao, chỉ là sững sờ một chút." Luyện Chu Huyền lắc đầu biểu hiện mình không có việc gì, nhanh chân bước tới bên cạnh Phượng Chương Quân.

——

Hai người nhanh chóng đi theo thềm ngọc tới phía trước Thần Nữ đường. Nhìn thấy trước đường có một cái tế đàn, xung quanh hai bên không ít Vu nữ trong tay còn cầm vật tế lăn nghiêng đổ ngả. Trong đó còn có năm nữ đồng đang ngủ say, tất cả đều mặc váy lụa màu trắng, đáng yêu như được băng tuyết đắp thành.

Vòng qua đỉnh lư hương cao lớn bằng bạch ngọc, Luyện Chu Huyền theo Phượng Chương Quân bước vào điện, mới vừa ngẩng đầu đã đánh một cái rùng mình ——

Không thể tưởng tượng!

Thần Nữ đường nhìn như cao năm tầng bên trong kỳ thật không có tầng lầu, thông nhau từ trên xuống dưới. Từ vòm trời trên đỉnh đầu rủ xuống một cái lọng cự đại, dùng hoàng kim làm khung, châu ngọc làm hoa, đá quý làm trụ, lộng lẫy trang nghiêm.

Mà vật được lọng che phủ là một tôn giường to lớn đẹp đẽ bằng hoàng kim bảo ngọc, cùng với lọng trên đầu tương dao hô ứng. Trên giường bảo, vị chân tiên thần nữ độc nhất vô nhị trên thế gian đang ngả đầu —— ấy là môn chủ Tây Tiên Nguyên, Kết Hương.

Luyện Chu Huyền vẫn chưa khôi phục tinh thần từ hình ảnh mãnh liệt đánh sâu vào thị giác. Hắn ngơ ngác mà nhìn vị thần nữ trước mặt, mặc dù đang nằm vẫn cao đến ba tầng lâu kia, hơn nửa ngày mới đưa ra một vấn đề: "Thần nữ...... Nàng...... Cũng ngủ rồi?"

Đích xác, thần nữ lúc này hai mắt nhắm chặt, nhìn thế nào cũng giống hệt những vu nữ ngoài kia, lâm vào say ngủ.

"Không." Phượng Chương Quân lại lắc đầu: "Kết hương từ lúc Tây Tiên Nguyên lập phái tới nay vẫn như thế. Toàn bộ Tây Tiên Nguyên thực ra là dùng pháp lực của nàng tạo thành. Nếu nàng không xả thân đem hồn phách của mình phong ấn trong mộng cảnh, nàng đã sớm giống như những chân tiên cổ xưa khác, thiên nhân ngũ xuy, quy về luân hồi."

Luyện Chu Huyền một bên nghe, một bên tiếp tục đưa mắt về phía Kết Hương —— đối phương dù hình thể to lớn thì chung quy vẫn là nữ tử, một số địa phương thật sự là phi lễ chớ nhìn. Hắn vội vàng quét mắt vài lần, bỗng dừng ở đồ vật mà đôi tay Kết Hương đang phủng trụ.

Thứ đồ kia tựa như cái bát, hẳn do vàng dòng chế thành. Mặt ngoài chạm khắc hoa văn tinh tế, khảm viên lớn viên lớn đá quý. Miệng bát buông xuống từng chuỗi ngọc, có vẻ đẹp đẽ quý giá cực kỳ, làm người hoa cả mắt.

Nếu được thần nữ Kết Hương cầm trong tay, khẳng định sẽ không phải phàm vật. Không biết là có chỗ ảo diệu gì.

Trong bất giác Luyện Chu Huyền đã si ngốc mà chăm chú nhìn trong chén hồi lâu. Đợi đến khi hoàn hồn, phát giác ánh mắt mình giống như bị hút lấy, làm thế nào cũng không di động được.

Thân thể mất khống chế tất nhiên khiến người khẩn trương, nhưng càng khiến Luyện Chu Huyền trở tay không kịp là đau đớn ngắn ngủi ban nãy thế nhưng lại lần nữa tạc ra trên ngực hắn!

Như bị lợi kiếm xuyên ngực, Luyện Chu Huyền kêu lên một tiếng, che ngực quỳ rạp xuống đất, ngay sau đó xụi lơ ngã xuống.

"......Chuyện gì xảy ra? !" Phượng Chương Quân phát hiện cực nhanh, hai bước trở về bên cạnh Luyện Chu Huyền, một tay đỡ lấy hắn vào trong lòng ngực.

"Ta không biết..." Luyện Chu Huyền há miệng thở dốc, trong giây lát cái trán đã mồ hôi lạnh đầm đìa.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Vì Tiên Quân Gieo Tình Cổ