Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 82: Chương 82


Ngu Sở đáp ứng các đồ đệ về việc nàng sẽ nghĩ cách nhưng kỳ thật trong lòng một chút manh mối cũng không có.

Nhưng nghe thấy nàng bảo đảm, Lục Ngôn Khanh và Lý Thanh Thành lại nhẹ nhàng thở ra.

Không chỉ mỗi Lục Ngôn Khanh mà Lý Thanh Thành cũng chịu áp lực rất lớn về chuyện giữ bí mật của sư huynh, hiện giờ sắc mặt của hai người đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Luc Ngôn Khanh càng nhẹ nhõm hơn, lúc trước bỗng nhiên hắn nhớ tới ký ức bị giam cầm nên suốt đêm không ngủ yên, hôm nay khóc trước mặt Ngu Sở một trận, Ngu Sở lại đáp ứng giúp hắn điều tra, thật giống như Lục Ngôn Khanh có được tâm phúc, cũng không còn phiên muộn và khó chịu nữa.

Nhìn theo bóng dáng rời đi đầy hứng khởi của hai đệ tử, trong lòng Ngu Sở cũng rất được an ủi.

Chờ đến khi chỉ còn lại một mình nàng, Ngu Sở mới thở dài một tiếng, mở ra không gian rồi ngẩn ngơ.

Quả nhiên, trên giá rỗng tuếch không có sản phẩm, hệ thống hoàn toàn không đưa ra bất kỳ trợ giúp nào.

“Dù cho chuyện này không có quan hệ với chủ tuyến nhưng Lục Ngôn Khanh có phải là lực lượng chủ yếu đối kháng với cốt truyện tương lai hay không?” Ngu Sở bám vào lý do đó để cố gắng thuyết phục: “Vì để thằng bé sớm ngày cởi bỏ tâm ma còn lên Nguyên Anh kỳ thì ít nhiều gì ngươi cũng nên giúp đỡ đúng không?”Hệ thống yên lặng như chết làm Ngu Sở đối thoại trong thế giới tinh thần rất giống đang tự lầu bầu vậy.

Mấy năm nay Ngu Sở đã cảm thấy hệ thống đổi tính, không nghĩ tới vẫn là bộ dáng như chết này.

“Hệ thống chó chết.

” Nàng lẩm bẩm.

Hệ thống không hỗ trợ rồi, làm sao bây giờ?Thực ra có thể bắt đầu tra từ Lục gia ở Đế Thành rồi ngược hướng tìm kiếm manh mối.

Nhưng chuyện này lại hơi phiền toái, nếu tra từ Lục gia thì khẳng định Lục Ngôn Khanh sẽ có tiếp xúc với Lục gia.

Nhưng ý nghĩ của Lục Ngôn Khanh có vẻ như hoàn toàn cương quyết không muốn về nhà ôn chuyện.

Làm Ngu Sở có cảm giác căn bản là Lục Ngôn Khanh không thèm để ý đến gia đình nơi mình sinh ra, thậm chí không muốn chuyện này ảnh hướng đến sinh hoạt hiện tại.

Lúc trước nàng cho rằng Lục Ngôn Khanh sợ đối mặt với gia đình trước của mình, hiện giờ thì lại thấy ngược lại, hắn sợ gia đình trước đây ảnh hưởng đến chính hắn ở hiện tại.

Hơn nữa có tra đi chăng nữa thì tra như thế nào? Nàng tự đi một chuyến tới Đế Thành sao?Ngu Sở trái lo phải nghĩ, bỗng nhiên có biện pháp.

Nàng viết phong thư cho trang chủ Thiên La sơn trang, cũng chính là phụ thân Thẩm Hồng của Thẩm Hoài An, nhờ ông ấy phái người đi Đế Thành thăm dò Lục gia hiện giờ ở Độ Thành một chút để hiểu biết đại khái tình huống.

Giữa Ngu Sở và Võ Hoành Vĩ có pháp bảo truyện trò với nhau nhưng lúc trước nàng không đưa pháp bảo nào cho Thiên La sơn trang hoặc Ngu gia cho nên chỉ có thể dùng phi ưng mà Thiên La sơn trang huấn luyện để truyền thư.

Phi ưng có nhanh đến mấy thì bay tới bay lui từ phía nam đến phía bắc cũng mất hai tháng, hơn nữa Thiên La sơn trang còn cần phải tra xét, có lẽ thời gian càng kéo dài hơn.

Nhưng với người tu tiên như bọn họ thì mấy tháng thời gian cũng không tính là gì.

Bởi vì chuyện này cần phụ thân Thẩm Hoài An đi tra nên khi Ngu Sở nói cho Lục Ngôn Khanh biết chuyện này thì Lục Ngôn Khanh cũng thoải mái hào phóng dứt khoát gọi sư đệ sư muội tới mở ra cuộc họp lần nữa để bàn về chuyện này.

Vốn dĩ Lục Ngôn Khanh cực kỳ sợ việc riêng của mình làm môn phái thêm phiền toái, kết quả là ánh mắt của các sư đệ sư muội không chỉ không có ý cảm thấy phiền phức mà ngược lại còn rất quan tâm hắn.

“Để phụ thân của đệ đi tra? Cũng tốt thôi.

” Thẩm Hoài An đưa tay đặt ở sau đầu rồi nói với vẻ cao hứng, “Nhà đệ còn tính có chút công dụng, cũng giúp đỡ được phần nào.

”“Đây là việc lớn, thật sự không tra ra được thì chúng ta đi Đế Thành một chuyến.

” Tiêu Dực nghiêm túc nói, “Gia gia đệ đã từng nói một khi phát hiện ra khúc mắc thì cần phải lập tức nghĩ cách diệt trừ, tuyệt đối không thể giữ ở trong lòng, đây là một kiếp nạn rất lớn nên phải tránh việc coi nhẹ nó.

”“Đúng vậy, đây là việc rất rất rất lớn, hơn nữa lại còn là chuyện tốt nữa chứ!” Cốc Thu Vũ cũng vui vẻ, “Nếu có thể diệt trừ khúc mắc thì Tinh Thần Cung của chúng ta có thể có một tuyệt đỉnh thiên tài mới hai mươi lăm tuổi đã tiến được vào Nguyên Anh kỳ rồi! Về sau không ai có thể bắt nạt được chúng ta.

”Ban đầu Lục Ngôn Khanh cảm thấy bản thân sẽ gây ra phiền phức cho mọi người, cuối cùng ngươi một lời ta một ngữ nói đến nói đi rồi không hiểu sao lại biến thành việc lớn của toàn bộ Tinh Thần Cung.

Lục Ngôn Khanh cũng không biết phải làm thế nào, trong lòng cũng dâng lên sự cảm động.

“Đa tạ mọi người.

” Hắn thấp giọng nói.

“Đều là sư huynh sư đệ thì có gì mà phải cảm tạ? Khách sáo quá rồi.

” Thẩm Hoài An nói, “Sư huynh không có việc gì mới là quan trọng nhất.

”“Đúng rồi, ngày thường bọn muội gây phiền phức cho sư huynh cũng có bao giờ nói cảm tạ đâu.

” Cốc Thu Vũ hùa theo.

Tiêu Dực và Lý Thanh Thành cũng đều phụ họa đồng ý.

Đôi mắt của Lục Ngôn Khanh lên men, hắn cúi xuống nhẹ nhàng gật đầu.

Có sư phụ và sư đệ sư muội duy trì, buổi tối Lục Ngôn Khanh có thể ngủ an ổn.

Ngu Sợ phá lệ dạy cho hắn một bộ tĩnh tâm quyết, Lục Ngôn Khanh không còn bị chuyện ngày ấy cuốn lấy nữa.

Chời đợi tin tức của Thiên La sơn trang thế mà nhoáng một cái qua đi mấy tháng.

Năm mới đã đến.

Các đồ đệ lại thêm một tuổi; Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực cũng không có biến đổi gì, nhưng Lý Thanh Thành và Cốc Thu Vũ lại nhìn trưởng thành hơn một chút.

Mùa đông ở phía nam không có tuyết, bốn mùa chỉ có mùa xuân, mùa hè và mùa thu; ngay cả cây cối đều không héo úa mà vẫn cứ rậm rạp như cũ.

Nửa năm nỗ lực trả giá, cuối cùng Lý Thanh Thành cũng có thu hoạch, đã tiến vào Trúc Cơ kỳ.

Tuy nói hắn vẫn là kẻ yếu nhất trong Tinh Thần Cung nhưng hắn còn trẻ, lại nhập môn muộn nên tốc độ như vậy cũng thể hiện ra được tài năng của hắn.

Ngu Sở liền cảm thấy từ sau khi mình bắt đầy dạy dỗ các đồ đệ này thì ấn tượng cố hữu ban đầu về giai cấp tu vi của Tu Tiên giới đã nhanh chóng bị đánh vỡ.

Nguyên nhân là --- Tốc độ tiến bộ các đệ tử của nàng thật sự quá nhanh! Nhanh đến mức Ngu Sở còn sợ thân thể hoặc tinh thần của bọn họ liệu có xảy ra vấn đề gì hay không.

Nhưng sức sống của bọn nhỏ đều tràn đầy và còn có tinh thần gấp trăm lần, lúc này Ngu Sở mới từ từ yên lòng.

Tính ra thì tất cả hạt giống tinh anh trên dưới mấy ngàn năm của Tu Tiên giới đều dưới sự dạy dỗ của nàng.

Bao gồm dễ bị các môn phái khác ‘bắt nạt’ là Lý Thanh Thành thực ra cũng là nhân tài hiếm có.

Từ sau khi hắn tiến vào Trúc Cơ kỳ là có thể luận bàn được với các sư huynh.

Lý Thanh Thành có thuộc tính lôi, chính hắn còn sáng tác ra một bộ công pháp kết hợp giữa thuật pháp hệ lôi và quyền pháp.

Ở mức cao nhất là có thể dẫn lôi vào chưởng của mình rồi đánh ra, hoàn toàn đem quyền pháp cận chiến biến thành cú đánh tầm xa.

Nếu về sau hắn có thể nắm giữ hoàn toàn thì bộ lôi quyền này đủ cho những người ở các môn phái khác chịu đủ.

Ban đầu Lý Thanh Thành thấy mình lên được Trúc Cơ kỳ đã cảm thấy cũng đủ dùng, có thể từ từ huấn luyện.

Kết quả, Ngu Sở nói cho hắn rằng nàng muốn hắn tham gia tiên môn đại tái hai năm sau.

So với tiên tông đại bỉ tập hợp thế lực tu tiên của các nơi trong đại lục, thì tiên môn đại tái lại mở ra để giữa các môn phái thi triển với nhau.

Nói như vậy thì mỗi môn phái sẽ phái ra ba đến năm người, mà trong số đệ tử được phái ra thì khả năng chỉ có một tuyển thủ hạt giống được mọi người giao cho hy vọng, những người còn lại đều dùng để đào thải.

Chờ từng tầng tuyển chọn đến cuối cùng, đồ đệ môn phái còn sót lại phải quyết phân thắng bại.

Ngu Sở đã nghĩ xong, tiên môn đại hội hai năm sau nàng chỉ phái một mình Lý Thanh Thành đi.

Lý Thanh Thành vừa nghe xong thì thiếu chút nữa cả người suy sụp hẳn xuống.

“A? Sư tôn, thật sự chỉ để một mình con đi thôi sao?” Lý Thanh Thành mặt ủ mày ê, “Nếu con bị thua có phải mặt bị ném sạch không đây?”Sư phụ bình thường có khả năng răn dạy đồ đệ không có quyết tâm, hoặc không thì sẽ an ủi hắn.

Nhưng Ngu Sở lại cười tủm tỉm, “Đúng vậy, nếu con thua thì mặt mũi sẽ mất sạch.

”Nàng vỗ vỗ bả vai của Lý Thanh Thành rồi an ủi, “Thắng bại là chuyện thường của binh gia, không có việc gì, con nghỉ ngơi cho tốt trước đi.

”Nhìn bóng dáng rời đi của Ngu Sở, Lý Thanh Thành đổ gục xuống với vẻ hỏng mất.

“Loại ngày tháng này khi nào mới chấm dứt đây……” Hắn khóc không ra nước mắt, “Con muốn phơi nắng, muốn xem thoại bản, muốn cái gì cũng không cần làm chỉ cần ăn no chờ chết thôi.

”Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đi tới.

“Chờ đến khi đệ trở thành người có quyền đứng đầu Tu Tiên giới này thì đệ có thể hàng ngày phơi nắng.

”Thẩm Hoài An ngồi xuống, hắn và Tiêu Dực một người nâng bả vai của Lý Thanh Thành một người nâng chân hắn, hai người trực tiếp nâng hắn mang đi, đi tham gia cuộc huấn luyện tiếp theo.

Lý Thanh Thành sắp hỏng đến nơi, từ nhỏ hắn là người không thèm để ý thể diện nhất, càng không thèm để ý những người khác nghĩ hắn ra sao.

Nhưng hôm nay hắn thật sự lên phải thuyền giặc rồi, bỗng nhiên hắn phát hiện hắn có thể chịu đựng được những người khác khinh thường hắn nhưng không chịu nổi những người khác chỉ chỉ trỏ trỏ Tinh Thần Cung.

Cũng không biết môn phái này có ma pháp gì mà làm phế nhân nhàn tản như hắn đều có tâm lý muốn thắng bại.

Lý Thanh Thành thở ngắn than dài cùng các sư huynh thên huấn luyện.

Khi bọn họ huấn luyện thì ở sau núi Ngu Sở đang ngồi trong viện của mình, pháp khí Võ Hoành Vĩ đưa cho nàng bỗng nhiên sáng lên.

Pháp khí này nhìn như cái trống bỏi nhỏ bằng gỗ, khi Ngu Sở cầm lấy thì có cảm giác chính mình giống như đang cầm một cái máy di động cỡ lớn.

“Ngu chưởng môn, Ngu chưởng môn có ở đó không?”Sau khi nàng cầm lấy, pháp khí không còn tỏa sáng nữa mà truyền tới giọng nói của Võ Hoành Vĩ.

"Ta nghe được, Võ chưởng môn.

” Ngu Sở nói, “Ngài có việc sao?”“Ngu chưởng môn, đã một năm không thấy, chúng ta tìm một đỉnh núi nào đó gặp mặt đi.

” Võ Hoành Vĩ nói, “Lão phu có một chuyện cần gặp mặt thương lượng cùng ngươi.

”“Chuyện gì mà không thể nói thẳng được vậy?” Ngu Sở nghi hoặc.

“Sự việc cực kỳ quan trọng, chuyện này về sau lão phu muốn họp với các chưởng môn môn phái khác, lão phu hy vọng ngươi có thể tham gia, lão phu cũng muốn thương lượng trước với ngươi một số chi tiết.

” Võ Hoành Vĩ nói, “Xem như ngươi là một trong những chưởng môn lão phu tin tưởng nhất.

”Ngu Sở nghĩ xong liền đồng ý lời mời của Võ Hoành Vĩ.

Võ Hoành Vĩ sống đã lâu, tu vi lại cao, nàng còn muốn hỏi Võ Hoành Vĩ có pháp bảo thuật pháp gì có thể giúp được chuyện bắt cóc của Lục Ngôn Khanh hai mươi năm về trước.

Ngày hôm sau, hai người đi đến ngọn núi đã ước định, ở nơi cực kỳ chênh vênh luôn có gió lớn xây lên một cái đình để phàm nhân không bò lên được, vừa thấy là biết do người tu tiên dựng nên.

Khi Ngu Sở đến, Võ Hoành Vĩ đã tới rồi.

“Ngu chưởng môn, một năm không thấy, nghe nói ngươi lại thu đồ đệ?” Vừa thấy mặt, Võ Hoành Vĩ liền chào hỏi.

Ngu Sở hơi gật đầu, “Võ chưởng môn, ngài tìm ta là vì chuyện gì vậy?”“Ngu chưởng môn, ngươi xem ngươi đi, cùng lão phu hàn huyên hai câu đều không muốn, vừa mới lên đến nơi đã hỏi thẳng chủ đề.

” Võ Hoành Vĩ không biết phải nói gì.

Trước đây khi tiếp xúc, Võ Hoành Vĩ cảm thấy tính tình của Ngu Sở quá cao xa lạnh nhạt, ngoại trừ đồ đệ của mình thì đối với ai nàng cũng đều lạnh lẽo, không có hứng thú.

Tính cách như vậy hẳn là sau khi tu luyện mấy trăm năm mới xuất hiện trên người.

Nhưng cùng với sự tồn tại của ‘cao ngạo’ mà các chưởng môn trưởng lão môn phái khác chán ghét thì Võ Hoành Vĩ lại có thể cảm giác được rằng tuy Ngu Sở không thích kéo bè kéo cánh thích nói lời khách sáo nhưng tính tình của nàng chính trực, là một trong số ít người sạch sẽ mà mấy năm nay ông gặp được.

Loại sạch sẽ này của nàng không phải là thiếu niên đơn thuần mà là sau khi trải qua sóng to gió lớn nhìn thấu thế gian nên mới sạch sẽ không nhiễm bẩn, vì vậy Võ Hoành Vĩ mới tin tưởng nàng.

Nhưng nói đến cũng kỳ quái, nàng còn trẻ tuổi thì làm sao có được tâm cảnh như vậy đây?Cho dù như thế nào, Võ Hoành Vĩ biết tính tình của Ngu Sở nên cũng không quá buồn bực.

“Gọi ngươi lại đây đúng thật là có chuyện lớn, hơn nữa những sự việc liên quan đến quá lớn, lão phu muốn tâm sự với ngươi trước, về sau mới gọi các chưởng môn khác lại đây cùng thương lượng đại kế.

” Thần sắc của Võ Hoành Vĩ ngay thẳng, ông ta nghiêm túc nói.

“Mời ngài nói.

”“Thực ra vì chuyện này mà tới tìm ngươi, có khả năng ngươi cũng không rõ lắm.

” Võ Hoành Vĩ nói, “Ngu chưởng môn, ngươi đã từng đi qua Đế Thành chưa?”Đế Thành, lại là Đế Thành.

Ngu Sở dần dần thu lại vẻ mặt, nằng trầm giọng, “Võ chưởng môn, ngài muốn nói cái gì thì nói thẳng luôn đi.

”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ