Ta Thăng Cấp Trong Thời Đại Tu Tiên

Chương 13: 13: Kinh Ngạc


Trần Thiên, Trần Tân cùng Vương Tử Yên tiến vào đều ngồi trên bàn bắt đầu pha trà.

Trần Phong thì liền cùng Tiểu Điệp mang hai con gà xuống bếp.

Tiểu Vân hắn từ trong nhà bước ra nước trà đã rót sẵn, liền ngồi xuống thuận miệng hỏi : “Một trận chiến kết thúc êm đẹp a.” Dù hắn ở đây nhưng hắn vẫn rất lo lắng một trận chiến trong hoàng cung đây.

Đơn giản vì an nguy Tiểu Điệp ở đấy, nay mọi người liền ở đây như vậy một trận chiến hẳn là không có vấn đề gì.

Trần Thiên nghe Tiểu Vân hỏi liền nhanh chóng trả lời : “Êm đẹp, đều êm đẹp.”

“Vị này là…?” Tiểu Vân nhìn sang lão tổ của chính mình hỏi.

Dẫu sao, hắn cũng chưa gặp vị này bao giờ.

Trần Tân nhanh chóng giới thiệu sơ qua.

Nói chuyện thêm một lúc, Tiểu Vân hắn liền cầm chén trà lên uống.

Ba người cũng liền như vậy.

Một ngụm trà uống xuống, sắc mặt ba người đều biến đổi.

Trà này vậy mà lại tăng thêm nội lực.

Trần Thiên hắn còn có cảm giác chỉ cần uống thêm vài chén thương thế của hắn có thể khôi phục đây.

Trần Tân tính hỏi những nghĩ đến một kiếm kia đánh ra liền thôi.

Dù sao cao thủ a, cuộc sống chính là hưởng thụ!

Chén trà cao thủ uống sao có thể loại bình phàm đây ? Chỉ là tăng lên nội lực thôi Trần Tân ngươi đừng có biểu hiện như vậy.

Trần Tân tự nhủ trong lòng rồi lại nén lại câu hỏi.

Biết trà tác dụng ba người lại cầm chén trà lên uống thêm vài lần.

Trần Vân thì nhìn với ánh mắt khó hiểu.

Không phải trà uống phải nhâm nhi thưởng thức sao ? Làm gì mà uống như chết khát vậy.

Nhưng mà trà mà thôi, trong nhà hắn còn nhiều đây.

“Nếu mọi người thích ta liền mang chút trà ra.” Trần Vân nói xong liền từ trong nhà lấy ra hai hộp trà đặt xuống bàn.

“Phụ thân, lão tổ các người mang về từ từ thưởng thức.” Trần Vân nhìn Trần Tân nói.

Với Trần Phong hay Tiểu Điệp đều xưng hô phụ hoàng cùng phụ vương nhưng Tiểu Vân hắn lại không như thế.

Dù sao, hắn không ở trong cung mấy phép tắc hắn đều không thèm tuôn theo.

“Cái này vậy liền đa ta.

” Tiểu Vân hắn liền biết hoàng cung chắc chắn sẽ rộng lớn, lão tổ liền sẽ không thể ngồi cùng phụ thân hắn uống trà được.

Như vậy hắn liền mang hai hộp trà ra mỗi người liền tự thưởng thức.

Còn vị mẫu thân a, đương nhiên là cùng uống với phụ thân rồi.

Nhưng mà, trong mắt Trần Thiên lại khác.

Hắn liền biết được! Hắn hiểu ra.

Đứa cháu này nhìn ra hắn bị thương liền mang hộp trà tới.

Dù không nói ra nhưng hắn hiểu! Đây chính là biếu đồ trị thương a, nếu đổi lại người khác hắn liền mang ơn nhưng đây là đồ tôn nên hắn liền nhận lấy.

Trần Tân nhìn hộp trà cũng là cảm động tới mức muốn rơi nước mắt.

Đứa con mười bốn năm không gặp này thấy hắn thực lực còn yếu kém liền muốn đưa đồ tăng lên thực lực.

Hắn hiểu, toàn bộ đều hiểu.

Nguyên lai Tiểu Vân dù ở đây nhưng vẫn quan tâm tới hoàng triều a.

Nhìn hai người có chút khác lạ nhưng Tiểu Vân hắn không nói gì.

Không phải hộp trà thôi sao, làm sao có cảm giác còn trân quý như mạng sống vậy.

Tiểu Điệp cùng Trần Phong bắt đầu bưng lên đồ ăn.

Một bữa ăn liền diễn ra.

Vốn là định ở lại đây tới chiều tối nhưng xong bữa trưa năm người đều không nhịn nổi.

Ăn xong một bữa liền thấy dấu hiệu đột phá a.

Trần Tân hắn còn khỏi nói.

Hắn mắc lại ở cảnh giới võ đạo cửu cảnh đã lâu.

Dù hoàng thất có nhiều thiên tài địa bảo nhưng hoàn toàn không thể đột phá, vậy mà một bữa ăn công hiệu kinh khủng như vậy.

Nếu không phải hắn là cha Tiểu Vân hắn còn muốn bái tạ một lần.

Năm người nhanh chóng từ biệt Tiểu Vân rời đi.

Tiểu Vân hắn cũng gật đầu.

Dù sao chuyện này hắn đã quen.

Tiểu Vân hắn nhìn trên tay lệnh bài.

Lệnh bài này chính là Trần Tân để lại nói khi nào muốn vào hoàng cung liền có thể sử dụng.

Nói vào hoàng cung liền có thể sử dụng nhưng Trần Tân lại không nói hoàng cung đi hướng nào, bản đồ ra sao ? Trần Vân hắn làm sao biết đường tới ?

Đi trên đường từ Thăng Tiên đỉnh xuống, Trần Thiên liền cười haha lên.

Hắn vốn dĩ còn nghĩ thăm Trần Vân về lần này sẽ để lại di chúc các thứ liền tạo hóa.

Nhưng mà, hắn không ngờ tới vết thương chí mạng như vậy lại được chữa khỏi.

Trần Phong liền nhìn sang lão tổ khó hiểu hỏi : “Lão tổ, ngươi nhưng là có việc ?” Dù sao hắn nghĩ một người sắp tạo hóa nghĩ thông suốt được sẽ như vậy a?

Trần Thiên nhìn hắn nói : “Không có việc, không có việc, trở về ta liền đột phá cảnh giới.

Sau đó hoàng triều liền khuếch đại ra ngoài.

Dù sao đông châu nhỏ bé như vậy chúng ta phải làm chủ được.

Còn chưa nói tới Bắc Hoang Vực, còn có Tây Châu, Nam và Bắc đều phải làm chủ tới.”

Trần Thiên cũng không ngại nói ra dã tâm của chính mình.

Đại Nam Hoàng Triều nhiều năm nay liền cũng chưa từng mở rộng thêm lãnh thổ nhưng mà giờ sẽ khác.

“Lão tổ, ngươi nhưng tự tin như vậy ?” Trần Tân nhíu mày hỏi.

Trần Thiên gật đầu nói : “Các ngươi nhưng không hiểu.” Trần Thiên nói đến đây liền dừng lại đôi chút mới nói tiếp : “Trần Vân tiểu tử kia a, hắn ẩn nấp tốt như vậy nhưng giờ sao liền bộc lộ ra ? Còn không phải hắn muốn cho chúng ta thấy chúng ta có chỗ dựa để mở rộng Đại Nam Hoàng Triều ra sao ? Chúng ta như không mở rộng Đại Nam Hoàng Triều đó mới là sai!”

Trần Thiên nhìn trong tay mình hộp trà cùng hộp trà trong tay Trần Tân nói tiếp : “Hắn tặng ta và ngươi hai hộp trà chính là muốn tăng thêm sức mạnh của trụ cột Đại Nam Hoàng Triều, càng là trị thương thế của ta.

Ngươi nhưng hiểu a?”

Trần Tân nghe xong hắn liền hiểu.

Hắn còn quá kém cỏi không nhìn xa được như lão tổ.

Không sai, hắn liền nhất định phải khuếch đại, mở rộng lãnh thổ Đại Nam Hoàng Triều!

Trở lại tiểu viện, Tiểu Vân hắn vẫn không biết một đường kiếm của hắn sẽ và đang làm thay đổi rất nhiều.

Hắn nhìn trên tay chiếc chìa khóa, hệ thống lại đưa đến.

Vốn qua hai lần trước tiến vào cánh cổng cùng chăm chỉ làm nhiệm vụ hằng ngày cấp độ của hắn đã tới hơn 200.

Kí chủ : Trần Vân Cấp 218

Nghề : chưa có Mệt mỏi : 6

Danh hiệu : kẻ săn thú, người chiếm lĩnh căn mộ.

Kinh nghiệm : 1580

Máu : 2530/2530

Mana : 2560/2560

Chủng tộc : Tiên Thiên Nhân Tộc

Sức mạnh : 437 Thông minh : 99

Phản xạ : 544 Nhanh nhẹn : 508

Mị lực : 12800

Trần Vân nhìn bảng hệ thống có chút câm nín.

Hắn vốn là tiến vào cánh cổng không có chỗ nghỉ qua một đêm liền tiến vào đó.

Sau đó, hắn tiếp tục hành trình thì nhận ra hệ thống biến hóa đó là hắn thêm danh hiệu người chiếm lĩnh căn mộ ?

Hắn rất muốn là hắn chỉ ngủ nhờ mà thôi cũng không có chiếm lĩnh nó.

Nhưng mà, hắn phát hiện danh hiệu đó lại có chỗ đặc thù.

Khi hắn sử dụng nó liền có thể tâm linh tương thông với kẻ đã ngã xuống trong căn mộ, nếu cấp hắn cao hơn liền có thể điều khiển.

Chính như vậy liền quá kinh khủng, hắn đứng trong mộ của tu tiên giả đỉnh cao điều khiển hắn chiến đấu.

Nghĩ nghĩ chút hắn cảm giác chức vụ này liền quá tuyệt.

Còn danh hiệu kẻ săn thú liền là do hắn giết quá nhiều quái vật liền đạt được.

Không có trợ giúp gì lớn chỉ là khi hắn dùng danh hiệu này sát thương lên quái vật gần như tuyệt đối mà còn tăng thêm 15% sát thương.

Nhìn thấy hai chữ mị lực, Tiểu Vân hắn lại muốn chửi ầm lên.

Vốn là hắn thăng cấp lên đến cấp 200 liền có quà ban thưởng đó là cộng thêm 5000 điểm vào thuộc tính bất kỳ.

Trong đầu hắn liền nghĩ cộng vào cái gì hắn cũng sẽ trở lên bá đạo.

Như cộng vào sức mạnh hắn liền tăng lên mấy chục lần như vậy kinh khủng càng khỏi nói, cộng thêm vào tốc độ hay nhanh nhẹn thì quái vật vào đuổi tới hắn được đây.

Chưa nói cộng vào máu, liền hắn đứng im cho quái vật cắn liền không chết được.

Bao nhiêu sự mĩ mãn trong đầu hắn như vậy nhưng khi hắn bấm vào chữ “tiếp nhận ban thưởng.” Điều hắn không ngờ tới chính là cái chữ mị lực hắn lên cấp một trăm nhận được lại sáng lên.

Mị lực liền đang 7800 cộng thêm tới 12800.

Nhìn năm nghìn điểm rơi vào thứ hắn không cần chính hắn liền nhỏ máu trong lòng.

Con mẹ nó! Cái thế giới cần thực lực vi tôn, hắn cần sức mạnh để du hí cuộc đời.

Vậy mà, nhìn xem, nhìn hệ thống như vậy chịu được sao, ngươi thêm vào mị lực là ý gì ?

Nhưng mà hệ thống chỉ hiện lên hai chữ vẻn vẹn : “Ngẫu nhiên.”

Tiểu Vân hắn muốn chửi thật lớn nhưng mà thôi, hắn nhịn.

Hắn liền nhịn.

Dù sao, hắn bây giờ chưa du hí cuộc đời vẫn còn cơ hội lấy thưởng tiếp theo.

Cơ hội đó là hắn lên cấp 300 liền có ban thưởng lần nữa.

Nhịn lại trong lòng, Tiểu Vân hắn nhìn xem cái biến đổi duy nhất có lợi đó là hắn lên cấp 200 từ nhân tộc liền biến thành tiên thiên nhân tộc.

Nhưng mà, hắn mất năm nghìn điểm kia liền không còn để ý thứ này nữa.

Dẫu sao, hắn cũng không có cảm nhận được thứ gì từ tiên thiên nhân tộc mang lại.

Rời khỏi dòng suy nghĩ, Tiểu Vân hắn nhanh chóng tiến tới mở cánh cổng đi vào.

Lần này, hắn nhất định phải để thưởng của cấp 300 trở nên có ích.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Thăng Cấp Trong Thời Đại Tu Tiên