Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 99: Ma Thần Tam Long Kiếm và Tiên Ma Hợp Nhất!


Hàn Vũ Thiên đang bị vây quanh bởi một đám Hóa Thần và mấy trăm vạn tiên quân, dù có mọc thêm ngàn cái chân hay ngàn đôi cánh bay lên trời, hắn cũng không thể đào tẩu ra khỏi đây.

Hàn Vũ Thiên bước trở về phế tích vạn niên cung, hắn đi tới cái hồ nước chứa thủy dịch hoàng kim từ Hoàng Kim Diệu Thụ chảy ra.

Hắn nhìn cây hoa một chút thở ra một hơi nói:

"Hai ngươi thấy ta bị vây ở đây như vậy, còn có tâm trạng ngủ sao?"

Lời này vừa ra hắc khí hội tụ thành một cái bóng đen, dòng nước hóa thành một bóng người chói mắt.

"Gì đây? Chẳng phải ngươi nói bọn ta nghĩ ngơi sao?"

Bóng đen phe phẩy cây quạt khổng tước cười nói, bóng hoàng kim thì ngồi ở mặt hồ thản nhiên nói:

"Ta đoán là ngươi hiện tại đã vô dụng và bất lực rồi, nên mới tìm tới bọn ta phải không?"

Hàn Vũ Thiên hừ lạnh nói:

"Nếu như 2 món bảo vật ta thu thập được đều không dung hợp cho hai ngươi, thì có khi giờ khắc này bản tôn làm gì chật vật ở chỗ này với đám kiến hôi."

Hoàng Kim Diệu Thu đúng là một món bảo vật chí cao chí thần đã tuyệt tích mấy ức vạn năm, lúc trước rơi vào tay của Hàn Vũ Thiên một cách dễ dàng.

Bằng sự hiểu biết của hắn thì có thể dùng Hoàng Kim Diệu Thụ thống trị Nam Cương dễ dàng.

Nhưng hắn vẫn là hi sinh một món bảo vật này chỉ để chứa chấp một cái nguyên hồn tàn khuyết, nguyên hồn về sau khôi phục một ít chính là bóng hoàng kim ở giữa mặt hồ.

Nói tới bảo vật thứ 2 là một viên hắc ngọc được mệnh danh là Nguyên Thủy Ma Châu, dùng để chế ngự vạn ma làm chủ ma giới, đây là từ khi còn là một bào thai chưa thành hình, Tiểu Vũ Thiên đã có được nó từ cơ thể người mẹ.

Cho tới lúc Hàn Vũ Thiên xuất hiện cắt đựng sự cộng sinh này, rồi thu nó vào trong thức hải, sau đó mới đoạt xá được Tiểu Vũ Thiên.

Chỉ một lần vô tình đó mà hắn đã có được Nguyên Thủy Ma Châu.

Mà đại bảo vật như vậy cũng bị hắn cho dung nhập bồi dưỡng cái nguyên hồn hắc ám, chính là cái bóng đen bên cạnh đây.

"Nếu sớm biết 2 ngươi như vậy, thì bản tôn đã trực tiếp thôn phệ cho rồi, cần gì phí sức ngồi ở đây tám chuyện."

"Chỉ là bảo vật quý hiếm thôi, ta trả ngươi là được."

"Câm miệng đi cái tên họ Lưu, nếu trả vậy để ta lột nguyên hồn ngươi ra khỏi cái cây."

"Thôi đi tên thất phu, đừng nghĩ lấy được ma châu của ta thì lên mặt."

"Ma châu vào tay quan rồi miễn trả nha."

Ba người tựa như một cái chợ cãi nhau không ngừng nghỉ, mấy người xung quanh cũng là trợn mắt hốc mồm, bọn họ thật sự nghĩ mình là đang nghe 3 lão hàng xóm chửi lộn ấy chứ.

"Gì vậy trời?"

"Đây là kẻ mà lão Quân kính trọng à?"

"Như vậy chẳng khác nào cái chợ chứ?:

"Ôi trời!"

Một đám người nhìn vào con mắt trợn muốn lồi ra ngoài, còn lão Quân thì không tin nổi đây là tiên bối mình từng quen biết.

Sau một canh giờ chửi nhau tới gân nổi đầy cổ thì bọn họ mới dừng lại, Hàn Vũ Thiên hừ lạnh nói:

"Các ngươi thật vô dụng."

Hai bóng người kia cũng là thở hỗn hển không nói lời nào, ở phía xa tiếng trống trận vang lên ầm ầm.

"Giết, giết, giết!"

Nam Cương đại quân cùng nhau tạo thành một cái trận binh xông tới, lão Quân hừ lạnh thân hình chớp động tiên khí và ma khí trộn lẫn vào nhau, tạo ra một cảnh có chút cuốn mắt người xem.

Khí tức của lão quái vật bạo phát làm cho binh trận dừng lại, ai cũng không dám bước lên trước một bước.

Một lão già thân hình gầy như que củi, làn da khô khốc cùng với mái tóc dài xõa ra che phủ gần như toàn bộ cơ thể.

Từ trong binh trận cũng là ma khí quấn thân một nữ tuyệt đẹp xuất hiện, Lam Huyền hắc kiếm trong tay, ánh mắt tràn đầy chiến ý.

Lão Quân vung chưởng tới một đạo khí tức như tiên như ma cuộn trào đánh tới, Lam Huyền hắc kiếm tung bay chém tới.

Cả 2 va chạm nhưng người bị đẩy lui lại chính là Lam Huyền, nàng ánh mắt có kinh ngạc và một ít sợ hãi.

Một ít này làm cho một người từng là Kim Thần như nàng lại có chút nghĩ mà không hiểu được, vì sao chỉ một tên cảnh giới Hóa Thần lại đạt được một tia khí tức của thần chứ?

Lão Quân cả đời này bị ma pháp ràn buộc không thể thoát ra, mà lão cũng là người của tiên tộc.

Nếu bỏ đi phần tiên để tu ma thì sau này tiên giới sẽ vì sự xuất hiện của lão mà điên cuồng truy giết, dù Tam Thanh có cản cũng chẳng thể cản được mãi mãi.

Đến cuối cùng để không bị tiên giới bài xích, lão phải ép buộc mình tu luyện hai loại khí tức tương khắc với nhau để có thể tồn tại.

"Quân Hiến Tử ngươi thật đáng thương, nhưng phần nhiều hơn là ngu xuẩn và sự cố chấp sâu như Ngọc Hoàng vậy."

Hàn Vũ Thiên chống cằm ánh mắt tràn đầy chế giễu, nếu năm đó lão chọn ma đạo để tu luyện thì có thể sánh ngang với tiên đế thời bấy giờ, với 3 đạo phân thân kia lại càng có thể một mình độc chiếm một phương trời tiên giới.

Lão Quân tóc dài tung bay để lộ cơ thể gầy trơ xương, lão vung tay đánh ra vô số đạo khí tức ma, tiên.

Lam Huyền tuy liên tục bị đẩy lui nhưng dường như nó lại càng tăng cao chiến ý của nàng.

Ma Luân Kiếp bắt đầu thu nhỏ lại hóa thành một tấm khiên, Lam Huyền cầm lấy tấm khiên vừa ngăn đòn tấn công vừa lao tới.

Lão Quân tóc dài lại dựng đứng lên hóa ra vô số pháp tắc xoay tròn, tạo ra một quả cầu nửa trắng nửa đen.

"Âm Dương Lưỡng Khí Bạo!"

Lão gầm lên chưởng pháp cầu tới với tộc độ kinh người, Lam Huyền ánh mắt lại điên cuồng hung ác quát lớn:

"Ma Luân Hộ Thể."

Ma Luân Kiếp lóe lên hắc quang như muốn nuốt toàn bộ ánh sáng của thế gian, một bộ hắc giáp được khảm vào người nàng.

Một thân hắc giáp uy phong lẫm liệt lao tới pháp cầu, một màn này làm ai cũng nín thở để xem.

Rầm một tiếng như sấm rền, khói đen thổi quét tứ phía tới khi thấy lại được thì Lam Huyền đã phun ra một ngụm máu tươi.

Hắc giáp bị thu về Ma Luân Kiếp, nhìn lại lúc này tấm khiên nàng cầm đã bị đánh cho sơ sát.

Tuy vậy nó vẫn không hề sụp đỗ mà vẫn cứng rắn như trước, Lam Huyền quẹt máu tươi ở khóe miệng cười lớn nói:

"Hôm nay ma thần ta lại được đánh một trận ra trò rồi, ha ha ha ha ha ha!"

Nàng bôi một đường máu lên hắc kiếm, thanh kiếm rung động lóe lên hắc quang một lần nữa.

Nhưng hắc quang này rạn nứt mang theo tiếng long âm gào thét dữ dội, vết nứt về sau vỡ ra từ một thanh hắc kiếm đã trở thành hắc long kiếm.

Với chuôi kiếm là hình 3 cái đầu hắc long hung tợn, mỗi một lần thanh kiếm này phóng xuất ra khí tức đều là tà ác không thôi.

"Ma Thần Tam Long Kiếm!"

Một vị lão ma đầu kinh hãi quỳ xuống dập đầu với Lam Huyền, toàn bộ ma tộc đều là như vậy, quỳ lại trước thần linh mà bọn họ tín ngưỡng, Ma Thần!

"Ồ!"

Hàn Vũ Thiên lúc này mới kinh ngạc nhìn vào thanh hắc long kiếm kia, một cổ khí tức ma thần thuần khiết mà quen thuộc ập vào mắt.

Bóng đen bên cạnh cũng là tràn đầy sự thích thú, hắn tới từ đại ma giới đương nhiên cảm thụ được ma kiếm kia thuần khiết tới mực nào.

Nhân tộc thì ngược lại sợ hãi tới toàn thân run rẩy, ai cũng từ từ lui về sau không dám manh động, tiên quân cũng là từ từ lui bước sợ xanh mặt.

Chỉ có lão Quân vẫn bình tĩnh hít sâu một hơi, lão biết rõ 2 cái phân thân của mình đánh với nàng ta mấy chục năm vẫn chưa phân thắng bại, đủ hiểu được thực lực của nàng ta sâu như thế nào.

"Là ma thần... rất mạnh... nhưng so với lão phu... thì... ngươi vẫn còn kém xa lắm."

Lão Quân khí tức bạo phát toàn thân gầy còm bắt đầu hiện liên cơ bắp.

Từ một lão già gầy gò đã đầy đặn da thịt và cơ bắp, mái tóc của lão đã có 2 màu ánh sáng trắng đen lẫn lộn.

Con ngươi cũng trái phải cũng là một trắng, một đen làm người ta cảm thấy kì lạ, mái tóc dài nay chỉ ngắn lại tới lưng.

"Đây là cảnh giới lão phu tìm hiểu cả đời này đấy, Tiên Ma Hợp Nhất!"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Là Hàn Vũ Thiên